Thimphu- là thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất ở Bhutan. Từ sân bay Paro xuôi về Thimphu mất khoản 1,5 giờ chạy xe mà đường xá rất đẹp. Thimphu được chọn làm thủ đô từ năm 1961 và đây là thủ đô duy nhất trên thế giới không có đèn giao thông. Tất cả mọi xe cô đi lại đều được điều hành bởi một chốt cảnh sát trong một cái bục được trang trí sặc sỡ. Anh/Chị cảnh sát sẽ ra hiệu lệnh bằng tay, ấy vậy mà mọi xe cộ đều tuân thủ một cách rất nghiêm túc. Nói là thành phố lớn nhất vậy thôi chứ thật ra nó nhỏ xíu xiu à, có thể lang thang vài vòng loanh hoanh trong thị trấn nho nhỏ có nhiều nhà hàng, quán xá, quầy lưu niệm san sát nhau. Nhà cửa với cùng một lối kiến trúc đặc trưng mang đậm dấu ấn Phật Giáo, cùng với các kiểu hoa văn trang trí làm cho Thimphu giữ được nét truyền thống, văn hóa của riêng mình..
Month: June 2015
BHUTAN ( PART 1)- WHY BHUTAN?
Khi tôi ngồi viết những dòng này về đất nước nhỏ bé xinh xinh nằm sâu trong thung lũng bao quanh là dãy núi Himalaya cao sừng sững, là đúng một tuần kể từ ngày tôi trở về Việt Nam. Suốt một tuần trôi qua, tôi không gọi được tên cảm xúc của mình là gì- cảm giác vẫn như còn nguyên vẹn như những ngày ở Bhutan; hoặc như là một giấc mơ gì đó xa vời mà tôi vừa kịp chạm tay đã biến mất; hoặc như là một niềm hạnh phúc lâng lâng và cảm giác sung sướng mà tôi không muốn mình trở về với thực tế phũ phàng nên cứ “kiên trì” níu kéo, không buông; hoặc như là mỗi ngày trôi qua tôi vẫn cứ ảo tưởng khi mỗi buổi sáng thức dậy mình vẫn còn đang ở Bhutan với mây mờ, sương phủ kín bên kia đồi trong cái se se lạnh rồi thất vọng, ngỡ ngàng nhận ra giữa thời tiết nóng bức của Saigon…Đó là những cảm xúc phức tạp mà tôi cứ ghi dấu trong tim vì sợ nó sẽ tan biến mất theo những dòng chữ này. Tôi cứ cố chấp và không muốn chấp nhận sự thật rằng mình đã trở về, rằng không phải còn đang lang thang bên ấy, rằng chuyến hành trình đó đã kết thúc, rằng giấc mơ sau sẽ được nối tiếp vào giấc mơ ban đầu, rằng những điều dang dở.. để dành cho lần sau trở lại… Và đó là lý do tôi cứ ” chần chừ” không viết được một dòng nào trên đây dù có quá nhiều điều muốn viết và cuốn sổ trong những ngày ở Bhutan đã dày thêm mấy chục trang giấy….
NỖI NHỚ HÀ NỘI CỦA CON GÁI SÀI GÒN
( Bài đã được posted trên vnexpress năm 2010 theo link bên dưới)
http://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/noi-nho-ha-noi-cua-con-gai-sai-gon-2176485.html
( Hình chộp trên đường về ngang Hồ Tây một chiều đông âm u)
Cái nắng se lạnh của buổi sớm Sài gòn làm mình bất chợt nhớ về mùa thu Hà nội.Bỗng dưng có một nỗi nhớ cồn cào, da diết; nghe nỗi nhớ chạm vào tim mình thổn thức…Đã 5 năm rồi nhỉ! Ừ, đã hơn 5 năm kể từ ngày mình rời bỏ Hà nội và quay về Sài gòn sau hai năm gắn bó ở một mảnh đất mà mình như một kẻ cô đơn đi giữa dòng người tấp nập không một người quen biết.Thế nhưng, Hà nội dù xa lạ với những bỡ ngỡ ban đầu đã vun đắp cho mình nhiều ước mơ, nhiều kỉ niệm và những kí ức…ngỡ là đã quên.
NGÀY MƯA NƠI CỐ ĐÔ GYEONGJU-HÀN QUỐC
( Bài viết dự thi ” Hành Trình kỷ Niệm” trên báo vnexpress.net tháng 8/2014)
Sài Gòn những ngày mưa rả rích. Tôi cuộn tròn trong chăn ấm nghe tiếng mưa đêm rơi hẫng trên mái nhà…và bỗng nhớ quay quắt những ngày mưa Gyeongju lang thang một mình. Mọi thứ như mới hôm qua dù rằng đã trở về nhà sau hơn hai tháng
Nằm cách xa Seoul gần 2 tiếng đi KTX ( Korea train ), tôi đến GyeongJu vào một ngày hè yên ắng, không nắng chói chang theo một lịch trình hoàn toàn không định trước, nói như các bạn trẻ bây giờ là “xách ba lô lên và đi”với bản đồ trong tay và một ít thông tin ít ỏi.Tôi đã phải gật gù mắt nhắm mắt mở, lạc mấy ga tàu điện ngầm mới đến được Seoul station để đón KTX đi Gyeongju. Bạn biết không, cảm giác đến một vùng đất mới, khám phá những điều thú vị luôn làm tôi háo hức rộn ràng.Chính vì lẽ đó, những chuyến đi‘độc hành”đối với tôi chưa bao giờ là buồn tẻ như nhiều người vẫn nghĩ.Và chuyến đi bất ngờ đến Gyeongju lại là chuyến đi cho tôi nhiều kỷ niệm nhất trong những lần đến Hàn Quốc.
Gyeongju đón tôi vào một ngày dịu dàng, hong hanh nắng ngay từ khi bước chân khỏi nhà ga ShinGyeongJu.Có một Hàn Quốc rất khác, so với những gì tôi đã thấy và trải nghiệm ở Seoul.Một chút hoài cổ, một chút buồn, một chút dịu dàng, trầm mặc và đẹp như một cô gái ngủ quên trong giấc ngủ ngàn năm.Tôi đứng tần ngần ở nhà ga…nhìn trái nhìn phải…cho đến khi đoàn tàu mất hút dần phía xa tít tắp và bóng người cứ lướt qua vùn vụt, chỉ mỗi tôi đứng mãi lại tại nơi đây…Tôi thích cảm giác này dù biết rằng chẳng có ai đợi chờ mình ở một nơi xa lạ nhưng vẫn đứng tại nhà ga nhắm mắt, hít một hơi thở thật sâu, cảm nhận một làn gió mới và trong lòng hân hoan phấn khích như một đứa trẻ sắp được quà.
Gyeongju là cố đô của Hàn Quốc dưới triều đại Silla( 57 TCN-935 SCN).Gyeongju còn gắn liền với ba di sản thế giới được UNESCO công nhận bao gồm chùa Bulguksa, Hang phật Seokguram và khu di tích cùng làng dân tộcYangdong.
Gyeongju cho tôi rất nhiều cảm xúc ngọt ngào. Tôi thấy mình như được về quê tôi, được trãi qua những ngày êm đềm nơi vùng quê yên tĩnh. Tôi đón xe buýt từ nhà ga đi về hướng trung tâm. Khung cảnh hai bên đường là những cánh đồng rộng, những bờ cỏ lau phất phới xen lẫn những ngôi nhà lúc hiện đại, lúc cổ kính. Tôi giống như một đứa trẻ, được người lớn hào phóng ban tặng cho một tấm vé đi về tuổi thơ hồn nhiên bình dị để lục lọi những kí ức xa xưa ngọt ngào mà cuộc sống đầy lo toan, tất bật đã cuốn trôi con người ta đi xa ngái đến khi quay đầu lại chỉ nhận ra nhiều hối tiếc. Tôi cầm tấm vé trên tay và bắt đầu rong chơi trong ký ức của buổi chiều muộn bằng việc thuê một chiếc xe đạp thong dong qua những con đường mòn và dừng chân tham quan một khu nhà cổ ẩn mình bên dòng sông nhỏ, nghe gió thổi miên man. Gyeongju đang phát triển nhiều về du lịch nhưng hai bên đường vẫn còn nguyên vẹn những kiến trúc cổ xưa: đường làng, ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà xưa, ngôi mộ cổ, những đám cỏ xanh mướt…Tất cả làm nên một Gyeongju phát triển cùng một màu sắc với cùng kiểu dáng và vẫn giữ được nét truyền thống của cố đô. Ngay cả một quán cà phê nổi tiếng Starbuck đặt tại Gyeongju hay nhà ga Gyeongju cũng được thiết kế và trang trí theo kiểu nhà mái ngói cổ xưa mà nhìn từ bên ngoài không thể nào nhận biết được nếu không nhìn bảng hiệu. Tôi còn tưởng đó là một điểm tham quan nào đó chứ không hề nghĩ rằng đó là quán cà phê nếu không nhờ bác taxi chỉ dẫn.
Tôi chỉ có hai ngày ngắn ngủi ở Gyeongju nhưng hơn cả hai ngày trời đều mưa rả rít. Gyeongju trầm mặc và buồn hơn trong những ngày mưa thế này. Sáng thức dậy, tôi để đầu trần, cầm bản đồ, sách hướng dẫn và lang thang phố xá ngày mưa trong khi người người lướt qua với cây dù trên tay. Tôi mặc kệ mưa ướt loang cả chiếc áo khoác vẫn ung dung đi bộ qua những con đường lớn để khám phá Gyeongju ngày mưa. Không có ở đâu mà nhiều mộ cổ như Gyeongju, những ngôi mộ cổ được đắp cao vun vút, phủ đầy cỏ xanh và nằm liên tiếp bên nhau như những ngọn đồi trùng trùng điệp điệp. Tôi lang thang mãi cho đến khi đứng trước quần thể khu lăng mộ Daereungwon và choáng ngợp với hơn 20 ngôi mộ khác nhau từ cao đến thấp. Người Hàn Quốc tin rằng việc gìn giữ và xây đắp ngôi mộ thành những ngọn đồi cao là tỏ lòng kính trọng và biết ơn tổ tiên của mình. Cả một khu Daereungwon này như một công viên mộ và tôi là vị khách duy nhất trong buổi sáng mưa âm u thế này vì sau khi đã đi mòn mỏi trên những con đường ngoằn ngoèo trong công viên, chụp rất nhiều hình nhưng không gặp một vị khách du lịch nào giống mình cả. Men theo con đường rợp bóng cây xanh trong công viên mộ Daereungwon vô tình dẫn tôi đến đài thiên văn Cheomseondae- một trong những điểm tham quan nổi tiếng và là biểu tượng của Gyeongju. Guide book (sách hướng dẫn) đã miêu tả rằng Cheomseondae được xây dựng bởi yêu cầu của hoàng hậu Seondok thời Silla và đài quan sát này được xây nên từ hơn ba trăm viên đá tượng trưng cho các ngày trong năm và xây thành nhiều lớp, có 12 lớp tương ứng cho 12 tháng. Cũng giống như Daereungwon, tôi vẫn là vị khách duy nhất lang thang thăm Cheomseondae trong buổi sáng hôm ấy. Tôi thích con đường xanh mướt cỏ dẫn vào đài thiên văn, phía xa xa có vườn hoa rất xinh và “con đường ngắm sao” kế bên mà nếu đi vào ban đêm tôi nghĩ sẽ rất đẹp.
Tôi không có ấn tượng nhiều về hai di sản được Unesco công nhận là chùa Bulguksa và hang phật Seokguram vì những hình ảnh đã in sâu vào trí tưởng tượng của tôi là ngôi chùa phảng phất dưới tán lá phong đỏ rực nhưng tôi lại đi vào mùa hè mưa giông gió bão. Tôi cũng đứng cùng một vị trí, cố chụp một tấm hình đẹp lung linh theo trí tưởng tượng và theo những tấm hình mà mọi người hay chụp về Bulguksa nhưng rất tiếc chỉ toàn lá xanh và còn Seokguram thì đang trùng tu xây dựng nên điều đó làm tôi mất đi một phần cảm xúc. Nhưng bạn biết không, tôi đã kiên nhẫn ngồi hàng giờ ở Bulguksa chỉ để cố xếp những viên đá may mắn nguyện ước như người ta vẫn nói và cố tin vào một điều gì đó không biết có hiện hữu hay không?
Đối với nhiều người, việc đi du lịch đúng vào những ngày mưa rả rích là những điều tồi tệ nhưng đối với tôi nó lại là những trải nghiệm thú vị. Nếu không có ngày mưa, tôi đã không lội bộ cả năm cây số để đi đến những điểm tham quan theo cách của mình. Nếu không có những ngày mưa, tôi đã không có cơ hội được trò chuyện với bà cụ lớn tuổi đang bán hàng kế bên cửa hàng tiện lợi, được bà hỏi han và chỉ dẫn tận tình cách đi đến chợ Gyeongju. Nếu không có ngày mưa, tôi đã không biết cảm giác bụng đói rã rời, chân lê bước không nổi nhưng vẫn đứng trong chợ Gyeongju ăn liền năm xâu Oteng (chả cá) và húp xì xụt ly nước Oteng nóng hổi trước sự ngạc nhiên của chị bán hàng. Nếu không có ngày mưa, tôi cũng đã không là vị khách duy nhất ngồi ăn bát canh mỳ Hàn Quốc Kalguksu trong một cái quán nhỏ giữa lòng Gyeongju với những câu chuyện không đầu không đuôi và những khoản trống im lặng giữa tôi và chị chủ quán- hai người phụ nữ một khách một chủ- ngồi nhìn mưa giăng khắp lối trong những nỗi niềm riêng đan kín…. Và nếu không có ngày mưa, tôi đã không quàng quải ba lô về Seoul nhưng rồi lại ngồi hơn hai tiếng đồng hồ trong trạm xe bus đường dài trước đi đón xe buýt ra nhà ga Gyeongju chỉ để nhìn người lên kẻ xuống, bịn rịn nắm tay nhau và những chiếc xe cứ hối hả về Busan hay đi những thành phố khác…
Bạn biết không? Tôi viết những cảm xúc này cho hành trình kỷ niệm của riêng mình khi ngoài trời đang mưa đêm rả rích. Và chính vì lẽ đó, những ký ức về ngày mưa ngắn ngủi nơi Gyeongju khiến tôi nhớ mãi không quên… Nếu bạn đang có ý định đi du lịch đâu đó mà không thể có bạn đồng hành thì không sao cả- hãy cứ đi nếu bạn có trang bị đầy đủ kiến thức, thông tin cần thiết và lỡ như bạn có bị lạc đường ( giống như tôi) thì cũng đừng sợ mà hãy xem đó cũng là những trải nghiệm của riêng bạn. Còn tôi…ngày rời khỏi Gyeongju, tôi cảm thấy những bình yên tự tại trong lòng dường như không còn nữa. Tôi vẫn ước ao mình sẽ quay lại Gyeongju vào mùa thu chỉ để được thong dong trên những con đường hanh xao lá vàng, chỉ để được chụp tấm hình lá đỏ ở chùa Bulguksa như mơ ước, chỉ để được đạp xe qua những cánh đồng hát nghêu ngao trong buổi chiều đầy gió, chỉ để đứng tần ngần nơi nhà ga và hụt hẫng giữa dòng người qua lại, cuối cùng chỉ để được thấy mình còn tự tại…và bình yên.
NINH BÌNH-ĐI TÌM GIẤC MƠ XƯA
( Bài này đã được đăng trên báo Thế Giới Phụ Nữ 4/2013)
Thành thật mà nói, tôi bắt đầu chuyến đi Ninh Bình một cách ngẫu hứng mà không hề có dự định trước. Một ngày mưa chán nản, tôi hỏi đứa bạn có hãng hàng không nào bán vé máy bay giá rẻ đi Hà Nội không vì muốn thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt của sài gòn, thoát khỏi những căng thẳng vì công việc. Và thế là tôi đi.. Nghĩ ra, đi ngẫu hứng cũng có nhiều cái hay và thú vị riêng của nó. Tôi cũng tự mình thú nhận rằng tôi yêu thích và khát khao một lần được đặt chân đến Ninh Bình sau khi xem xong phim “Thiên Mệnh Anh Hùng” của đạo diễn Victor Vũ.. Phong cảnh núi nong hùng vĩ khiến tôi phải trầm trồ, thán phục và không nghĩ rằng ở Việt Nam lại có cảnh đẹp như thế.
Thế là, sau khi mua vé máy bay,tôi bắt đầu hoang mang, lo lắng .Đây là chuyến đi đầu tiên tôi tự lên kế hoạch lịch trình mà không cần đợi có người đi cùng nên mọi thứ cũng khiến tôi khá căng thẳng liên tiếp những ngày sau đó. Tôi bắt đầu e ngại “sự liều lĩnh” của mình ..Tôi đọc hết tất cả thông tin trên các diễn đàn du lịch liên quan đến Ninh Bình, và gửi email khắp nới tham khảo ý kiến của nhiều người đi trước.Tôi hỏi hết những người tôi quen biết có người quen hoặc đang sống ở đó để có những thông tin thật hữu ích và cuối cùng…tôi bắt đầu lên đường cùng một người bạn.
Ngày đến Ninh Bình, mọi thứ khiến tôi thật ngỡ ngàng… Thị xã Ninh Bình be bé mà đường xá sạch bong, xe chạy thênh thang. Con đường từ khách sạn Hoa Lư đến Tràng An dài hun hút và xung quanh toàn núi và núi làm cho tôi có cảm tưởng là minh đang đứng ở một nơi nào xa lạ lắm, không phải Việt Nam. Nếu như Tràng An cho tôi những điều ngạc nhiên khó tả khi được ngồi thuyền gần 3 tiếng đồng hồ xuyên qua những hang động đẹp lung linh thì chùa Bái Đính lại là” nỗi thất vọng” khi mà chúng tôi không thể tham quan và nghe được gì vì “sự chèo khéo” từ khi bước xuống xe cho đến khi đã vào tận bên trong vẫn “ không buông tha”…Mà thôi, đó chỉ là một cái chấm nhỏ trong một hành trình dài về thăm cố đô Hoa Lư và vẫn còn nhiều điều đẹp hơn thế nên đó không là điều đáng bận tâm cho lắm.
Tôi yêu cố đô Hoa Lư trong sự tĩnh lặng giữa trưa buồn và miên mang nhớ về bài lịch sử “ Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn 12 sứ quân” đã được học từ thuở nhỏ và rồi tự vẽ lên trong đầu hình ảnh của Đinh Bộ Lĩnh khi ấy. Thật buồn cười! Cảm xúc này cũng tựa hồ như cảm xúc ngày tôi đặt chân lên Côn Sơn- Chí Linh (Hải Dương) để thăm anh hùng Nguyễn Trãi và nghêu ngao bài thơ” Côn Sơn ca” rồi thả mình xuống thảm cỏ xanh mướt lắng nghe thanh âm của quá khứ và tự thêu dệt câu chuyện của riêng mình với những kết nối vụn vặt của lịch sử… Tôi không muốn viết về những thông tin địa lý, lịch sử ở đây vì những thông tin đó mọi người đã biết rất nhiều hoặc cũng có thể tìm thấy trên internet, tôi chỉ muốn viết về những cảm nhận của riêng mình cho hành trình” du lịch bụi” đầu tiên của tôi bằng chuyến về thăm cố đô Hoa Lư.
Nói thật, trước khi đặt chân đến Ninh Bình, tôi thường vẽ nên trong trí tưởng tượng về dòng sông Ngô Đồng nhỏ bé xinh xinh trôi lững lờ giữa đôi bờ vàng ươm lúa chín hay sóng sánh giữa đồng sen mông mênh nước. Tôi luôn bị mê hoặc và ám ảnh bởi những bức tranh đẹp lung linh ấy, thậm chí khi một người bạn Nam Mỹ của tôi đến Việt Nam du lịch, tôi còn giới thiệu, thuyết phục và khuyên anh nên ghé qua Ninh Bình trong hành trình của mình vì cái dòng sông đẹp như mơ ấy. Thế nên ngày tiếp theo của lịch trình, chúng tôi đã thuê xe máy và hai đứa chở nhau đi Tam Cốc…Mua vé thuyền hết 140 ngàn,chúng tôi xuôi dòng sông Ngô Đồng đi vào những hang động tuyệt đẹp. Dòng sông Ngô Đồng của tôi ở đó nhưng mùa không có lúa chín mà sen thì đã lụi tàn từ rất lâu nên chỉ còn trơ trọi vài nụ hoa búp búp. Cảnh đẹp hơn tranh vẽ, núi ôm mây, mây ôm núi, thuyền tôi trôi trên sông lững lờ giữa làn nước trong xanh soi rõ tận đáy những mảng rong rêu. Tôi yêu cảnh sắc này đến lạ và lưu luyến chẳng muốn rời xa và mong ước trở lại vào mùa lúa chín.
Ninh Bình để lại dấu ấn trong tim tôi và cũng là kỷ niệm khó phai với nụ cười cực “thân thiện” của hai Anh cảnh sát Ninh Bình. Rời Tam Cốc, chúng tôi đèo nhau trên chiếc xe máy thuê của khách sạn và thẳng tiến về nhà thờ Phát Diệm bằng bản đồ của “ google map”.Thật không uổng công chúng tôi đi một quãng đường gần 40km để đến thăm quần thể kiến trúc tôn giáo độc đáo còn sót lại nơi đây. Ai đó đã từng nói rằng” đây là một trong những thánh đường độc đáo và bí ẩn nhất thế giới” cho nên từ Sài Gòn” lặn lội” ra đây, tôi cũng cố công đi tìm điều bí ẩn nào đó còn sót lại. Quỳ trong thánh đường như một con chiên ngoan đạo, tôi bắt đầu đi tìm điều ước của riêng mình. Người ta nói rằng toàn bộ quần thể nhà thờ đá Phát Diệm đều làm bằng thủ công, bằng các vật liệu tự nhiên, không có máy móc hay xi măng, cọc thép gì cả làm tôi ngạc nhiên và thầm kính phục. Tôi yêu Ninh Bình trong buổi chiều lang thang xe máy rượt đuổi ánh hoàng hôn sắp tắt bên kia đồi.
Ninh Bình cũng để lại trong tôi nỗi sợ hãi vì đêm tối vắng tanh, chúng tôi lang thang đi bộ dọc trên những con đường đang xây dựng dở dang, không ánh đèn đường, chỉ có những ánh sáng vụt sáng vụt tắt từ những chiếc xe máy chạy lướt qua vì cứ đinh ninh rằng khách sạn mình đang ở rất gần và cũng vì không tìm thấy taxi.. Không một bóng người đi bộ, chỉ hai chúng tôi đang lững thững bước đi rồi hoảng sợ bỏ chạy khi thỉnh thoảng có một vài thanh niên “ nhìn ghê sợ” đưa mắt về phía chúng tôi. Đó cũng là kinh nghiệm nhớ đời cho lần đầu tiên đi bụi.
Nhưng có gì đâu, mỗi chuyến hành trình là một trãi nghiệm thú vị và nhờ có những chuyến đi, mình mới nhận ra rằng: con người ta “lớn” dần lên không phải ở nơi mình đang sống mà là qua những nẻo đường ta đi.
** Tôi thấy có rất nhiều tour đi tham quan Ninh Bình từ các công ty du lịch, tour 1 ngày hoặc 2 ngày khởi hành từ Hà nội. Nhưng tôi đã đi 4 ngày và khởi hành từ Sài gòn, bằng máy bay giá khuyến mãi của Vietjet air và bao gồm 1 đêm tôi ghé lại Hà Nam. Tôi đi xe khách Minh Long Ninh Binh 70,000 đồng/ lượt ( số điện thoại: 0303882300), có thể gọi điện trực tiếp đặt chỗ và xe sẽ đón tại khách sạn. Từ bên xe Giáp Bát về Nội Bài tôi gọi trực tiếp cho taxi Nội Bài đón tại bến xe.
Khách sạn thì có thể ở tại Hoa Lư giá 350,000/ phòng / đêm bao gồm ăn sáng cho 2 người Khách sạn cách bến xe Ninh Bình khoảng 1,5km. Khách sạn nhỏ đẹp, nằm ngay bên hồ, khung cảnh thoáng mát. http://www.khachsanhoalu.vn
Có thể ăn uống tại nhà hàng Anh Dzung gần khu du lịch Tam Cốc, hoặc nếu ở thị xã Ninh Bình có thể ghé nhà hàng Hương Mai. Ngoài ra cũng có thể đi ăn miến ngan, bún dọc các con phố nhỏ ở thị xã, ăn chè huế, uống bia tươi lề đường cũng rất thú vị.
Xe máy có thể thuê tại khách sạn với giá giao động 200-250 ngàn/ ngày
Ngoài ra cũng phải chuẩn bị tiền mua vé tham quan Tam Cốc 80 ngàn/ người và Tràng An là 100 ngàn/ ngườ và tiền tip cho người chèo thuyền.
Tổng chi phí cho lịch trình của tôi chỉ khoảng 5 triệu bao gồm vé máy bay ( vẫn rẻ hơn một vé máy bay khứ hồi của Vietnam airlines)
INDONESIA ĐÂU CHỈ CÓ BALI
ĐẾN VỚI THIÊN ĐƯỜNG LOMBOK
Với suy nghĩ “ Đi là để trải nghiệm cuộc đời của mình đây đó chứ không phải đi là để “đóng dấu chân” mình lên những nơi mà người ta phải đến” cho nên khi tôi nói mình sắp đi Indonesia thì tất cả mọi người cùng hỏi chung một câu hỏi “ Em đi Bali hả?”… Với tôi, Indonesia đâu chỉ có Bali.Nơi tôi đặt chân đến chính là thiên đường Lombok hoang sơ đầy nắng gió- nơi đã gieo vào lòng tôi niềm khát khao một lần được chạm chân trên bãi cát trắng xóa trong làn nước trong xanh. Và tất nhiên cũng cùng một câu hỏi “ Lombok là ở chỗ nào vậy em?”
Bãi biễn trên đảo Gilis-Indonesia hoang sơ đầy nắng gió
Đáp chuyến bay của Lion Air, tôi đến Lombok trong một buổi chiều không mưa, nhạt nắng và khi hoàng hôn vừa kịp vụt tắt trên những đồng ngô xa tít tắp. Sân bay quốc tế Lombok vừa mới đưa vào hoạt động từ năm ngoái sau khi chính phủ Indonesia quyết định sẽ biến Lombok thành thiên đường nghĩ dưỡng giống như Bali và đóng cửa sân bay Mataram ( một thị trấn nhỏ và là thủ phủ của Lombok) nên sẽ phải mất gần hơn 1 tiếng rưỡi mới về đến khách sạn. Xe đưa tôi qua những đồng ngô bạt ngàn và những ruộng lúa chạy dài xa tắp, hoang vắng bóng người trên những con đường mới xây, hai bên nở vàng rực một loài hoa mà tôi chưa kịp biết tên. Tôi tự đặt tên cho nó là “ hoa Lombok” dù rằng nó là hoa vàng chứ không phải hoa “ớt đỏ” theo ý nghĩa của tên Lombok. Bóng chiều đã tắt tự bao giờ, tôi kéo căng mắt mình để quan sát hai bên đường theo ánh đèn chớp nhoáng của những chiếc xe chạy ngược chiều … Cuộc sống ngoài kia đang trôi rất chậm nhưng phải chăng do lòng mình gấp gáp, sống vội nên mọi thứ cứ lướt qua vùn vụt trước mắt mà không kịp nắm giữ hay cảm nhận những khoảnh khắc, những phút giây thấy lòng mình thiết tha và khát khao hạnh phúc…?!
Biển Senggigi-Lombok một chiều nhạt nắng
Khách sạn tôi nằm ở Senggigi- phía bắc thủ phủ Mataram của Lombok, một khu vực phát triển về du lịch với đoạn đường bờ biển dài không quá 10 cây số nhưng có đầy đủ bưu điện, ngân hàng, nhà hàng, khách sạn, quán cà phê, dịch vụ du lịch, siêu thị, quầy đổi tiền…Nhưng không vì thế mà nó ồn ào, náo nhiệt, xô bồ như những nơi vốn dĩ dành cho du lịch… Một buổi sáng bình yên, ngồi bên đường nhìn cuộc sống trôi qua lặng lẽ, đón gió biển thổi rì rào len qua những hàng dừa cao vun vút ngoài kia,thỉnh thoảng ngồi đếm thanh âm của cuộc sống bằng tiếng xe ngựa gõ lộc cộc xuống đường và nhìn nụ cười của chàng trai Lombok mới thấy cuộc sống đẹp biết bao nhiêu… Những khói bụi, ồn ào của Sài gòn, những buổi chiều tan ca kẹt cứng giữa dòng người xuôi ngược, những cái rùng mình vì sự bon chen và lòng đố kị, những quay cuồng đến “ ngộp thở” trong công việc đã khiến mình thôi không còn “ nhoẻn miệng cười” hồn nhiên bao lâu rồi nhỉ?
Hoàng hôn trên đảo Gili Trawangan-một buổi chiều êm nghe sóng hát
Thật ra điểm đến cuối cùng của tôi không phải là bãi biển Senggigi mà chính là quần đảo Gilis- cụm 3 hòn đảo nằm ngoài khơi phía tây bắc Lombok gồm Gili Air, Gili Meno va Gili Trawangan- nơi duy nhất mà người ta gọi là “thiên đường” đúng nghĩa, nơi lần đầu tiên tôi hiểu được màu trong xanh của nước biển theo nghĩa tiếng Anh “ turquoise” thực tế là như thế nào, nơi duy nhất không có xe hơi, không xe máy, không khói bụi, ô nhiễm và người ta chỉ được phép sử dụng xe đạp hoặc là cidomo ( xe ngựa kéo). Tôi cũng thuê cho mình một chiếc xe đạp để lang thang vòng vòng trên đảo .Tôi- với chiếc xe đạp- thong dong qua những con đường đầy cát trắng quanh co, ngồi nghe sóng hát gió hát và đếm thời gian chầm chậm trôi hay ngắm hoàng hôn khuất dần trên biển vắng. Mặc dù Gilis là thiên đường dành cho những ai đam mê “diving” (lặn biển) nhưng một đứa không biết gì về lặn biển như tôi thì nó cũng đã là thiên đường- nơi tôi trãi nghiệm những tháng ngày đúng nghĩa cuộc đời mình.Tôi đã trãi qua hai ngày ở Gilis chỉ để chiêm nghiệm cuộc sống , chỉ để gặp những con người mộc mạc bình dị và nói với họ lời chào buổi sáng “ selamat pagi” và kèm theo một câu “ saya dari Vietnam” ( tôi đến từ Việt Nam) khi họ hỏi tôi từ đâu đến. Trước khi chia tay quay về tôi đã để một chút lòng mình lại nơi đây và hẹn Lombok một ngày trở lại không xa..
Bãi biển Kuta Lombok hoang sơ đầy nắng
*Cách để đến Lombok:
Bạn có thể bay từ Sài gòn qua Jakarta rồi xuống Lombok hoặc từ Singapore, Malaysia sang Lombok. Hoặc bạn cũng có thể bay qua Bali rồi từ Bali bay hoặc đi tàu qua Lombok, nhưng cách này không được lựa chọn lắm vì đi tàu cao tốc gần 4 tiếng, đi tàu công cộng thì sẽ phải mất cả ngày mà cực kỳ nguy hiểm. Nếu bay từ Bali sang thì thời gian di chuyển ngắn nhưng đợi chờ trong sân bay sẽ rất lâu
Từ Lombok, bạn có thể thuê xe hoặc đi taxi đến bến tàu Bangsal để đến 3 quần đảo Gilis.
*Khách sạn:
Có rất nhiều khách sạn và resort ở Lombok từ nhà nghỉ bình thường cho đến resort cao cấp ,sang trọng, và bạn sẽ không khó để tìm cho mình một chổ ưng ý. Nếu thích biển ở Lombok thì đa phần du khách sẽ chọn các khách sạn, nhà nghỉ dọc bãi biển Senggigi, hơi xa sân bay quốc tế nhưng nơi đây có đủ nhà hàng, quán xá, siêu thị và những tiện ích khác và từ đây cũng dễ dàng di chuyển đến bến tàu Bangsal để sang Gilis hơn. Nếu không bạn có thể chọn bãi biển Kuta Lombok: gần sân bay, cực kỳ hoang sơ và rất đẹp, không phố xá nhộn nhịp, không siêu thị nhà hàng mà chỉ có một vài quán ăn nhưng thời gian di chuyển đến Bangsal sẽ rất xa và bạn chỉ có thể lựa chọn phương tiện vận chuyển của khách sạn hoặc thuê xe máy. ( Vì ở Indo phải lưu thông bên trái đường nên đối với một đứa quen đi bên phải như tôi thì đây không phải là sự lựa chọn tốt)
*Ẩm thực:
Một điều tôi rất thích khi đến Lombok là đồ ăn rất ngon. Dù trước khi đi mọi người cứ “cảnh báo” rằng đồ ăn Indo rất khó ăn, có cái mùi vị đặc trưng nhưng tôi thấy là không phải vậy.Tôi chỉ thấy thật khó để tìm được món ăn có rau củ và canh nhưng điều đó chẳng hề gì vì đây không phải là Việt Nam mà là Lombok-Indonesia. Đã đến Indo là phải thử Nasi Goreng hoặc Nasi Campur ( một loại cơm rang thập cẩm) và tôi thấy cũng dễ ăn và vừa miệng nên những ngày lưu lại Lombok, tôi hầu như cứ thích chọn món này. Ngoài ra Bakso cũng là một món rất ngon ( giống như mì bò viên ở Việt Nam) và bạn có thể dễ dàng tìm thấy ở nhiều quán ăn bên đường. Cơm nắm, gà nướng cũng là một sự lựa chọn cho những ai không quen được mùi vị đặc trưng của Indo. Nếu không thể ăn đồ ăn Indo, bạn phải quay về thị trấn Mataram- thủ phủ của Lombok mới tìm được MC donal hoặc là KFC, và một số nhà hàng theo phong cách ẩm thực của Ý, châu Âu.
*Tham quan:
Ở Mataram bạn có thể thăm Pura Meru (đền Meru), có Mataram Mall nhưng tuyệt nhiên không phải là nơi để shopping. Ở Senggigi, bạn có thể đến Pura Batu Bolong – một ngôi đền nằm trên ngọn đá cao sát bãi biển, một trong những nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Senggigi. Nó cũng đẹp tựa như Tanah Lot ở Bali vậy.Ngoài hai ngôi đền nổi tiếng này, bạn có thể đi thăm môt vài nơi bán đồ lưu niệm truyền thống, hoặc thăm làng cổ của người Sasak, hoặc cũng có thể trekking lên đỉnh Rinjani nếu thích. Thời gian còn lại có thể vẫy vùng thỏa thích trong làn nước trong xanh của biển Senggigi hay Kuta Lombok và khám phá quần đảo Gilis.
Đền Batu Bolong ở Senggigi-Lombok-nơi duy nhất ngắm hoàng hôn đẹp nhất Lombok
Nasi goreng seafood- một trong những món truyền thống rất ngon.
Một quán cà phê bé xinh trên đảo Gili Trawangan





















