( Punakha Dzong)
Biết viết gì về Punakha đây! Đó là một hành trình dài hơn 3 tiếng đồng hồ từ thủ đô Thimphu xuôi theo con đường duy nhất 76km mà một bên là núi cao, một bên là vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Biết diễn tả kiểu gì đây: nó không phải là đường đèo như Đà Lạt mặc dù cũng cua khúc và lượn trái lượn phải liên tục, cũng có lúc xuyên qua rừng thông và nhiều cây cổ thụ lớn gió mát bạt ngàn, cũng có lúc chạy dọc theo con sông men theo thung lũng bấp bênh đồi núi ( ai mà không đi được xe chỉ có nôn thôi nhé); nó cũng không phải là đường đèo lưng chừng mây trắng xóa, ruộng bậc thang, nhà cửa đìu hiu như những con đèo vùng Tây Bắc, hay đi Hoàng Liên Sơn…mà đó là một con đường nhiều mây nhiều gió, chạy quanh co trên núi với nhiều khúc cong cực kỳ nguy hiểm. Thật ra lúc đầu nhìn, có những đoạn đường chỉ tưởng đủ cho 1,5 chiếc xe chạy thôi nhưng hóa ra không phải vậy. Hai chiếc xe chạy ngang qua và vẫn nhường đường, tránh nhau một cách dễ dàng. ( Đường này mà đi theo kiểu Việt Nam chỉ có tông xe ầm ầm, mà một khi đã tông thì chỉ có xuống vực sâu thăm thẳm). Ở đây hình như người ta chạy xe một cách điềm tĩnh, không vội vã mà cũng không cố ăn thua, sướng nhất là khoản không bao giờ bấm còi xe inh ỏi, thậm chí dừng lại nhường đường cho đàn bò đi qua. Nói vậy thôi chứ, lái xe ở Bhutan tay lái phải vững vàng lắm chứ nếu không thì thật nguy hiểm. Có những đoạn đường rất xấu và chính phủ Bhutan cũng đang nhận hỗ trợ từ nhiều nước phát triển để xây đường xá ngày càng đẹp hơn. Ở Bhutan, khi bạn muốn đi từ tỉnh này qua 1 tỉnh (quận) khác bạn phải làm thủ tục nhập cảnh ( giống như là khai báo tại một trạm kiểm soát trên đường)…
