Sinh ra ở Sài Gòn, nói giọng như miền Tây, sống ở Hà Nội rồi về Sài Gòn… mặc nhiên mọi người chưa bao giờ nghĩ mình là người Sài Gòn… Mà cũng không biết người Sài Gòn có ” đặc điểm nhận dạng” khác biệt gì chăng? Mười ba năm rồi không sống cùng gia đình nhưng mình hiểu rằng: chốn quê nhà vẫn là nơi đi đâu rồi cũng muốn quay về. Trước khi vẽ lại ký ức tuổi thơ bằng một bài viết khác, mình phải gom hết những hình ảnh yêu thương, bình dị có được sau mỗi chuyến về nhà: đó đơn giản là đàn gà con ríu rít, một trái bí xanh lơ lửng trên giàn, một buồng dừa sai trĩu quả, một con bướm vờn quanh hoa bưởi…
Con bướm này nè: đuổi bắt mãi cả buổi trưa phía sau hè. Mùa này là mùa bươm bướm bay nên có rất là nhiều con bướm đa màu sắc, cứ vờn hết chỗ này chỗ kia.Phải nín thở, đi rón rén, bước nhẹ thật nhẹ mới chụp được cô nàng, chứ nàng cứ bay miết à làm mình đuổi theo mắc mệt luôn.
Trồng nguyên giàn bí, ra mỗi trái bị này. Cái gì ở quê trồng mà không ngon nhỉ?
Nhà có 3 cây nhãn, một cây hình như “giống đực” trồng mãi qua bao mùa mà không thấy trái. Một cây thì có được vài mùa và một cây thì trái thưa thớt thế này, nhưng được một cái là ngọt lịm…chỉ cần cắn một miếng là vị ngọt tan ngay đầu lưỡi, nước nhãn bắn tung tóe…Thế là ngon!
Giàn hoa tigon trước cổng nhà không có trồng nhưng không biết đâu cơ man nào là hoa, mỗi mùa hèhoa cứ nở rộ làm ong bướm bay khắp nơi. Thường cứ nhìn giàn hoa là nhớ ” Hai sắc hoa tigon” của T.T.K.H
Cây dừa này thật sai quả.
Nhà nằm ngay đường bay nên chiều chiều buồn quá hay ra ngồi sau hè đếm máy bay. Đôi khi rảnh rỗi quá sinh ra nông nổi, có lúc ngồi một tiếng mà mấy chục chiếc máy bay qua lại.. Hồi bé… lúc đếm xong rồi mơ mộng một ngày mình cũng ngồi trên đó: chiếc Eva Air to thật to hay Quatar Airlines nữa..( đợi khi nào đi Mỹ vậy). Co lúc nghĩ là nhà nên có cái sân thượng không mái che chỉ để chiều chiều leo lên,bắt cái ghế…ngồi đếm máy bay ( vậy thôi à). Mà nếu có buồn quá thì: đọc sách, nghe nhạc, ngửa mặt lên trời ngắm sao, ngắm trăng ( không có trăng thì ngắm bóng đêm). Ở Sài Gòn đất chật người đông, tìm đâu ra cái nhà trọ nào có sân thượng ngắm sao, ngắm trăng bây giờ?? Buồn ơi là sầu!
( To be continued…)







