BHUTAN (PART 8)- ALONE IN BHUTAN (ON NEWSPAPER)

FullSizeRender

Niềm vui nho nhỏ sau mỗi chuyến trở về là viết linh tinh. Thật ra nếu không viết liền thì cảm xúc sẽ trôi tuột đi mất và sau đó chẳng viết được gì cả. Mà không hiểu sao, chưa thấy đất nước nào mà để lại nhiều ấn tượng và cảm xúc thế này. Cứ lâu lâu mà có ai đó nhắc đến hai chữ “Bhutan” là nhớ à. Kỳ lạ!!! Nỗi nhớ này không thể gọi bằng tên hay diễn tả hết được bằng ngôn từ, và nó cũng không thể thể hiện được hết qua vài ngàn chữ trên 1 trang báo hay vài bài note trên trang blog.

Hóa ra viết cũng có nhiều cái hay, lưu giữ được một phần ký ức trước khi con người kịp quên đi nhiều năm sau đó. Trí nhớ mình không thể chứa hết những tháng năm dài rộng trong cuộc đời, cũng không thể chứa hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên viết lại cũng là để nhắc nhớ ‘mình- của -những- ngày -tháng- đã- qua”…

FullSizeRender(2)

“””””””””””””””””””””””””””””””””””””””

MỘT MÌNH Ở BHUTAN

Tôi ôm ủ giấc mơ về đất nước nhỏ bé , bình yên và xinh xắn nằm biệt lập trong thung lũng bên dãy Himalaya cao vút được gọi tên Bhutan đã hơn bảy năm trôi qua. Và cũng không mấy ai biết nhiều về Bhutan- đất nước nhỏ bé này vẫn là một cái tên xa lạ với nhiều người và đôi khi không hiện lên trên bản đồ thế giới. Giấc mơ về một vùng đất xa xôi, thần bí và kỳ diệu cứ bị cuốn trôi theo cuộc sống với nhiều lo toan, tất bật cho đến khi nhìn lại: giấc mơ vẫn còn nằm trên trang giấy. Một ngày tôi quyết định vội vàng: đi thôi dù không tìm được bạn đồng hành.

Và bạn biết đấy, tôi đã đi tìm giấc mơ của chính mình và bắt đầu trãi qua những ngày tháng bình yên, tươi đẹp nhất nơi người ta vẫn xem là “ đất nước hạnh phúc nhất thế giới” bằng chuyến độc hành nhưng chưa bao giờ buồn tẻ.

Tôi tin rằng để đên được đất nước nhỏ bé, dễ thương này mọi người ai cũng đều phải có cái “duyên” bời vì việc đến được đây là điều không dễ dàng.Nhưng tin tôi đi, bởi vì không dễ dàng gì nên hành trình để đến được với mục đích cuối cùng là cả một niềm hạnh phúc vỡ òa và nhiều cảm xúc mà bạn không thể nào trải nghiệm nếu vẫn ngồi ở nhà và mơ ước.

PARO- BÌNH YÊN NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP

Tôi không biết nên gọi Paro là gì nhưng tôi biết thành phố nhỏ bé này nằm trong thung lũng nơi có độ cao hơn 2. 000m so với mực nước biển- nơi có sân bay quốc tế duy nhất ở Bhutan và được xem là sân bay nguy hiểm nhât thế giới với đường băng rất ngắn và máy bay chỉ có thể đáp được vào những ngày trời trong, ít gió và nắng . Chỉ có một số ít phi công được đào tạo để có thể lái máy bay hạ cánh và cất cánh ở Bhutan, cho nên việc bạn có đến được Bhutan hay không phụ thuộc rất nhiều vào “tính tình đỏng đảnh” của thời tiết.

Paro đón tôi vào một ngày nắng đẹp, trời trong, gió nhẹ sau khi tôi dừng chân ở Kolkata (Ấn Độ) trên chuyến bay từ Bangkok đến Paro ( Bhutan). Ngay khi máy bay chao hẫng vài nhịp lướt qua đỉnh Everest hùng vĩ ở xa xa, trắng xóa tôi mới biết mình sắp hạ cánh xuống Paro. Ngoài kia, qua cửa sổ máy bay là cả một cảnh tượng hùng vĩ, ngoạn mục mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong cuộc đời. Mây núi bồng bền trắng xóa, nhà cửa cứ thoát ẩn thoát hiện, lướt vun vút qua mắt tầm mắt mà tôi chỉ kịp lia máy chụp hình để kịp ghi lại những cảnh tượng đẹp ngỡ ngàng. Thế nên, khi mọi ngưởi hỏi tôi rằng: có cảm giác sợ và chao đảo khi máy bay nghiêng chuẩn bị hạ cánh không thì tôi đáp một cách rất thản nhiên rằng “ em có thấy và cảm giác gì đâu “ vì mọi tập trung đều dành cho khung cảnh bên ngoài cửa sổ với những màu xanh trùng trùng điệp điệp và núi non ngút ngàn…..

BHUTAN ( PART 7) : NEED “PRAYER WHEELS”

DSCF7114

( Chiều trong Punakha Dzong)

Những lúc như thế này…Thật sự là những lúc như thế này…không muốn làm gì cả và chỉ muốn xách ba lô lên đi thôi. Cho đến bao giờ mình mới có thể quyết định một điều gì đó mà không phải băn khoăn hay suy nghĩ đắn đo gì hết, đại loại kiểu như là ngay thời khắc này vào website và mua ngay một cái vé máy bay rồi xách đồ ra sân bay luôn. Mình vốn không tin rằng một chuyến đi có thể cứu rỗi cuộc đời một ai đó, như mình chẳng hạn- mình cũng “loay hoay” rất nhiều sau mỗi lần trở về nhưng mình nhận ra rằng mình “được” nhiều thứ, nhưng những thứ “phức tạp, hỗn độn” khi ra đi thì khi trở về mọi thứ chẳng khắm khá gì hơn. Có chăng là mình có thời gian để suy nghĩ mọi vấn đề thấu đáo hơn một chút và cuối cùng vẫn phải tự mình giải quyết. Trải nghiệm là món quà quý giá nhất mình có được dù đi ngắn hay đi dài, dù đi bất cứ đâu.

DSCF7276

Cuộc sống giống như một ly cà phê không đường,( Mình vốn không uống được cà phê), lúc đầu uống rất đắng,đắng nhưng mình vẫn cố uống dù là từng chút một. Minh luôn nghĩ rằng , khi uống gần hết ly cà phê, thì kiểu gì cũng sẽ cảm nhận vị ngọt nơi đâu lưỡi, thậm chí là cuối ly cà phê sẽ có rất nhiều đường. Nhưng mình vẫn thích cuộc sống phải được ví như “ly trà sữa thơm lừng mùi Bhutan”- đó là mùi của ngọt ngào, của nhẹ nhàng thanh thoát, của vị đắng trà đã bị mùi sữa che lấp, của vị chan chát còn sót lại sau những ngọt ngào… Đó là mùi vị mà mình thấy rất hay, không tìm ở đâu ra được.

DSCF7077

Những lúc như thế này…Thật sự là những lúc như thế này, mình chỉ ao ước rằng đang ở Bhutan. Có ai đó ném mình đến Punakha hay Wangdee Valley vào một buổi chiều muộn. Mình sẽ đang ở trên con đường đèo hun hút, bạt ngàn thông theo và ngồi trên đỉnh đèo lộng gió, ngắm bóng chiều chạng vạng khuất bên kia đồi. Mình sẽ ngồi hàng giờ chỉ để xem các em nhỏ nô đùa, chơi nhảy dây. Có ai đó chỉ cho mình rằng phải đi theo bao nhiêu cái vòng xoay nguyện ước Prayer Wheels thì những thiết tha níu kéo trong lòng thả bay theo lên thiên đàng không? Có ai đó ném mình vào cái Lhakhang hay Choten nào cũng được, chỉ để nghe kinh rỉ rả ngày đêm và tìm những bình yên nội tại- thứ mà cả cuộc đời đến bây giờ vẫn đang tìm kiếm.

DSCF6865

( Dochula pass- trên đường đi Punakha)

DSCF7238

(Trẻ con chơi nhảy dây-thị trấn Punakha)

DSCF7355

Những lúc như thế này…Thật sự những lúc như thế này, chỉ muốn một chiều bình yên trên phố Paro. Mình sẽ đang ngồi bên bờ sông ngập sỏi với ” một ít” Lager và Druk, đón gió lộng từ Paro Dzong và khóc…Không gì cả vì khóc chỉ là một cảm xúc bình thường, không cần phải che đậy. Và bà của Baesan vẫn đang đợi mình với ly trà sữa nóng hổi cùng cái ôm ấm áp, thật chặt ở Thimphu.

DSCF7007

Những lúc thế này…chỉ biết là mình có chiếc giường ấm áp trong căn nhà nhỏ xinh trên đồi với mấy con gâu gâu. Mỗi sáng thức dậy, kéo rèm cửa sổ ngồi nghe nhạc, viết nhật ký và đón tia nắng ban mai ngoài hè, rung rinh mấy bông hoa hồng trong sắc nắng. Những ngày dậy muộn, bưng cốc trà sữa được Chị pha sẵn, men ra trước hiên nhà ngắm vườn táo..rồi không làm gì cả để mặc ngày bình yên cứ thế trôi qua…và cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy… ( nhà của người ta nhưng nhớ thế thôi à)…

DSCF7562

Những lúc như thế này…không ai chỉ im lặng để ngồi kế bên mà không nói gì nên thôi: tay trái cứ tiếp tục nắm lấy tay phải mà mơ tiếp, hoặc đứng dậy và đi.

Có ai đó tát cho mình mấy cái để mình biết đã tỉnh giấc hay chưa nhe?

Cuộc sống nhờ có kỉ niệm và những kí ức đẹp nên vì thế mới kéo dài mãi mãi … Cuộc sống nhờ kỷ niệm mà vực dậy những lúc ủ rủ đi qua “ngày giông bão”…

INSPIRATIONAL and MOTIVATIONAL QUOTES for work

DSCF4848Cuộc sống là nhất thời, công việc cũng chỉ là tạm thời. Một ngày nào đó bạn nhận ra thành công hôm nay là do tất cả nỗ lực bạn đã làm trong quá khứ. Vì thế, dù cho bạn là ai, ở vị trí nào, thực tập sinh, sinh viên, nhân viên văn phòng, trưởng nhóm… sẽ luôn luôn có người sẵn sàng nỗ lực và làm việc chăm chỉ hơn bạn, vì vậy hãy luôn phấn đấu hết mình trong mọi việc mình làm. Điều này sẽ giúp bạn phát triển và thành công hơn.

1) “Công thức của thành công rất đơn giản, dẹp hết các vấn đề của bạn và làm gì đi. Nhiều người có ý tưởng, nhưng rất ít người bắt tay vào thực hiện chúng. Đừng chờ đến ngày mai hay chờ đến tuần sau mới làm, hãy làm ngay hôm nay. Người thành công đích thực là người hay làm, chứ không phải là người hay mơ.” ( Nolan Bushnell, nhà sáng lập Atari, Inc. và Chuck E. Cheese. Nolan Bushnell đã làm tại hơn 20 công ty. Hiện ông là tổng giám đốc và là nhà sáng lập của Brainrush.)

2) “Tôi không đạt được những thành tựu này chỉ bằng cách mơ hay nghĩ về nó. Tôi đạt được vì tôi đã bắt tay vào thực hiện nó.” (Estee Lauder, nhà đồng sáng lập công ty Estee Lauder. Bà đã bắt đầu làm việc với những sản phẩm làm đẹp từ khi còn là một cô gái tuổi teen và đã cho ra mắt nước hoa đầu tiên của mình, Youth Dew, vào năm 1953. Lauder mất vào năm 2004 sau 51 năm sự nghiệp, bao gồm cả giải thưởng Presidential Medal of Freedom, giải thưởng danh giá của tổng thống Mỹ dành cho các công dân xuất sắc.)

3)Nếu bạn làm việc với sự yêu thích và đam mê, bạn sẽ không cần đến một kế hoạch tổng thể xem mọi thứ diễn ra như thế nào.” (Mark Zuckerberg là nhà sáng lập Facebook, và cũng là nhà khởi động dự án Internet.org với mục tiêu giúp 5 triệu người trên thế giới kết nối với nhau.)

4) “Bạn có thể nói bất kỳ điều gì với bất kỳ ai, nhưng cách bạn nói sẽ quyết định cách người ta phản hồi lại bạn.” (John Rampton, nhà sáng lập Blogging.org, PPC.org, Due.org và Pixloo. Ông là một doanh nhân, nhà đầu tư và là phóng viên của The Huffington Post, Entrepreneur và Forbes. Due.com là trang web cung cấp các công cụ đơn giản cho việc theo dõi thời gian và hóa đơn. Trang web cũng đưa ra các lời khuyên kinh doanh cho các doanh nhân.)

5) “Mạo hiểm hơn cả những gì người khác nghĩ là an toàn. Mơ mộng nhiều hơn cả những gì người ta nghĩ là thực tiễn”. ( Howard Schultz, CEO của Starbucks. Howard không chỉ mang đến cho chúng ta những tách café thơm ngon và nổi tiếng trên thế giới, ông còn là một thành viên trong ban điều hành của Square, Inc. và là ông chủ của Seattle SuperSonics từ năm 2002 – 2006.)

6) “Luôn nghĩ rằng mình sắp chết là công cụ quan trọng nhất giúp tôi quyết định những lựa chọn lớn nhất cuộc đời mình. Tất cả mong đợi, hãnh diện, sợ hãi, bối rối và thất bại sẽ biến mất trước mặt cái chết, chỉ còn những điều thật sự quan trọng mới tồn tại. Nghĩ rằng mình sắp chết là cách tốt nhất để tránh suy nghĩ rằng bạn sẽ thất bại, do đó hãy luôn nghe theo lời mách bảo của trái tim mình.” ( Steve Jobs, nhà đồng sáng lập và cựu CEO của Apple. Steve Jobs được xem là nhà tiên phong của cuộc cách mạng máy tính tại Mỹ và là cha đẻ của Pixar. Ông đã qua đời vào năm 2011 sau khi để lại những thành tựu công nghệ tuyệt vời cho nhân loại.)

7) “Hãy làm việc như thể có ai đó sẵn sàng làm việc 24 giờ mỗi ngày để cướp lấy tất cả công việc từ bạn.” ( Mark Cuban, ông chủ của Dallas Mavericks và Landmark Theaters. Ông là một doanh nhân và là tác giả của cuốn sách Làm sao để chiến thắng trong cuộc chiến kinh doanh (How to Win at the Sport of Business). Ông đã xây dựng một sự nghiệp kinh doanh đa dạng và thành công, giúp ông tích luỹ tài sản ròng ước tính khoảng 3 tỷ USD. Thành tựu của Cuban bao gồm đồng sở hữu công ty 2929 Entertainment, Landmark Theaters và Dallas Mavericks, và là nhà đầu tư của Shark Tank – chuỗi chương trình thực tế tại Mỹ.)

Theo Vietnamworks

CHỈ LÀ…SAIGON CŨNG CÓ MÙA THU

photo 1

Chỉ là… đã lâu rồi mới thấy ánh hoàng hôn. Chỉ là…đã lâu rồi mới thấy buổi chiều Saigon đẹp. Chỉ là…đã lâu rồi mới cho phép mình rời khỏi công ty thật sớm và chính vì lẽ đó khi chui ra khỏi tòa nhà cao tầng ngạt thở, thấy phía trước là con đường lá vàng vương khắp nơi và những cơn gió heo mây dường như cũng đã về… Thế là vào thu!

Tháng 8 trời vào thu. Không cần phải ra tận Hà Nội mới cảm nhận gió heo may thơm lừng mùi hoa sữa , không cần phải lang thang các con phố dài Quang Trung, Nguyễn Chí Thanh đếm lá vàng nghe nồng nàn hoa sữa, chỉ cần bước chậm rãi trên đoạn đường Nguyễn Đình Chiểu-Trần Quốc Thảo hay Tôn Đức Thắng hay ngồi bệt dưới góc nhà thờ Đức Bà trong một buổi chiều muộn…nhẹ nhàng thôi sẽ thấy thu khe khẽ về giăng kín lòng mình…

Thu Sài Gòn…êm như nhịp thở, nhẹ như cơn gió thoảng qua và để lại cơn mưa chiều lãng đãng ray rứt, bâng khuâng.

” Em nhớ lần đầu hẹn hò, mùa thu em mang trên tóc mùi hoa sữa đêm.
Từ ngày ấy đến giờ,cũng đã bao lần mùa thu qua…

Nhưng cơn gió mùa, lành lạnh hoa sữa thơm, em còn nghe mùi hương đây đó..
Mà có lẽ nào anh đã quên em thật sao.”  ( hoa sữa mùa thu- Đinh Mạnh Ninh)

photo 2

GILI ISLANDS- BEAUTIFUL DAYS

gili

( Hình từ google)

Tự nhiên có ai đó nhắc nhớ về Lombok và thế là những ngày tươi đẹp ở Gili Islands lại ùa về đế nỗi phải bật dậy và viết. Nhiều khi cảm xúc nó chỉ đến vậy thôi và ngủ một đêm tới sáng thì chẳng còn gì để viết. Cho nên nếu không phải bây giờ thì chẳng biết bao giờ…

IMG_5178

Gili là cụm 3 hòn đảo nhỏ nằm ngoài khơi phía tây bắc đảo Lombok- Indonesia bao gồm Gili Air, Gili Meno và Gili Trawangan.Trong một lần tình cờ đọc một bài viết ” những nơi bạn phải đến một lần trong đời” và thế là đi. Cũng đã nhiều năm mà chưa quay lại Gili- lỗi hẹn nhiều lần. Để đến được Gili quả là một hành trình dài, qua nhiều chặng bay, xe, tàu nhưng thật đáng để đến được nơi đó.

IMG_5082

Gili bây giờ chắc hẳn đã khác xa nhiều so với vài năm về trước và chắc hẳn rằng con đường trên đảo Gili Trawangan cũng đã làm xong, trường học cũng xậy xong và thêm một số resort mới. Ngày đó đi Gili thật gian nan vì chẳng có thông tin gì hết mà cũng không có lấy một bài viết tiếng Việt về Gili, đọc ít nhất cũng 20 trang google search để có được thông tin cần thiết mà khổ nỗi tiếng Anh cũng không giỏi đến độ có thể hiểu hết. Giờ search lại google thì cũng đã thấy có vài người Việt đi Gili.

IMG_5105

Nhớ Gili là nhớ lúc mon men theo con đường mòn trên đảo, tung tăng quấn cái khăn giữa trưa nắng chói chang, rất hí hửng đạp bon bon và rồi…thôi chết, chả hiểu thế nào mà cái khăn đang tung bay trên đầu có thể quấn được vào sợi dây xích chiếc xe đạp bên dưới. Đứng loay hoay mãi nhưng chẳng có cách nào trong khi bạn đồng hành thì đã chạy trước từ rất lâu. Đó là những giây phút xấu hổ một chút, lo lắng một chút và…muốn khóc. May là có một nhóm thanh niên đang ngồi chơi ở một chòi phía biển gần đó đã đến giúp, nếu không thì khóc thấy ông mặt trời luôn rồi… Tháng 10 mà, nắng gì như đổ lửa!

IMG_5112

Nhớ Gili là lúc đem quả đầu tóc ngắn vào ngồi tết tóc… nhưng cuối cùng nhìn chẳng giống ai hết. Nhưng hóa ra đó cũng là trải nghiệm, kiểu ” thử cho biết” là cái chi nhưng cũng thú vị thiệt. Tốn một ít ngân lượng và ngồi đồng mấy tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng lại không ưng ý.

IMG_5140

Nhớ Gili là lúc ngồi ở bãi biển, nghe ” nhạc theo yêu cầu” và nhâm nhi hải sản với tôm hùm để tự thưởng cho mình một bữa tối ” sang chảnh”. Nói là ” sang chảnh” vậy thôi chứ giá rẻ hơn Sài Gòn nhiều và nhìn biển đêm lâng lâng một màu sóng sánh bạc.

IMG_5157

NHớ Gili là nhớ hoàng hôn và ngồi xem múa lửa, rồi đi ngang cái resort 5 sao sang trọng nhất hòn đảo – villa Ombak và chặt lưỡi ước ao mình có một đêm nơi đó… Mơ vậy mà, cũng bình thường thôi nhưng mà cứ mơ đi đã.

IMG_4830

Nhớ Gili là nhớ món banana pan cake và ice tea. Sáng trưa chiều tối cứ bãi biển- banana pan cake và ice tea là thấy hạnh phúc cho những ngày lang thang.

IMG_5164

Tiếc nuối duy nhất những ngày ở Gili là đã không chịu thử snorkeling. Nếu quay lại đây lần nữa, nhất định phải làm điều này trong đời dù chài ơi… em rất sợ!!!

IMG_4958

Tháng 10 sắp đến rồi mà mùa mưa bão cũng sắp về…