BHUTAN ( PART 7) : NEED “PRAYER WHEELS”

DSCF7114

( Chiều trong Punakha Dzong)

Những lúc như thế này…Thật sự là những lúc như thế này…không muốn làm gì cả và chỉ muốn xách ba lô lên đi thôi. Cho đến bao giờ mình mới có thể quyết định một điều gì đó mà không phải băn khoăn hay suy nghĩ đắn đo gì hết, đại loại kiểu như là ngay thời khắc này vào website và mua ngay một cái vé máy bay rồi xách đồ ra sân bay luôn. Mình vốn không tin rằng một chuyến đi có thể cứu rỗi cuộc đời một ai đó, như mình chẳng hạn- mình cũng “loay hoay” rất nhiều sau mỗi lần trở về nhưng mình nhận ra rằng mình “được” nhiều thứ, nhưng những thứ “phức tạp, hỗn độn” khi ra đi thì khi trở về mọi thứ chẳng khắm khá gì hơn. Có chăng là mình có thời gian để suy nghĩ mọi vấn đề thấu đáo hơn một chút và cuối cùng vẫn phải tự mình giải quyết. Trải nghiệm là món quà quý giá nhất mình có được dù đi ngắn hay đi dài, dù đi bất cứ đâu.

DSCF7276

Cuộc sống giống như một ly cà phê không đường,( Mình vốn không uống được cà phê), lúc đầu uống rất đắng,đắng nhưng mình vẫn cố uống dù là từng chút một. Minh luôn nghĩ rằng , khi uống gần hết ly cà phê, thì kiểu gì cũng sẽ cảm nhận vị ngọt nơi đâu lưỡi, thậm chí là cuối ly cà phê sẽ có rất nhiều đường. Nhưng mình vẫn thích cuộc sống phải được ví như “ly trà sữa thơm lừng mùi Bhutan”- đó là mùi của ngọt ngào, của nhẹ nhàng thanh thoát, của vị đắng trà đã bị mùi sữa che lấp, của vị chan chát còn sót lại sau những ngọt ngào… Đó là mùi vị mà mình thấy rất hay, không tìm ở đâu ra được.

DSCF7077

Những lúc như thế này…Thật sự là những lúc như thế này, mình chỉ ao ước rằng đang ở Bhutan. Có ai đó ném mình đến Punakha hay Wangdee Valley vào một buổi chiều muộn. Mình sẽ đang ở trên con đường đèo hun hút, bạt ngàn thông theo và ngồi trên đỉnh đèo lộng gió, ngắm bóng chiều chạng vạng khuất bên kia đồi. Mình sẽ ngồi hàng giờ chỉ để xem các em nhỏ nô đùa, chơi nhảy dây. Có ai đó chỉ cho mình rằng phải đi theo bao nhiêu cái vòng xoay nguyện ước Prayer Wheels thì những thiết tha níu kéo trong lòng thả bay theo lên thiên đàng không? Có ai đó ném mình vào cái Lhakhang hay Choten nào cũng được, chỉ để nghe kinh rỉ rả ngày đêm và tìm những bình yên nội tại- thứ mà cả cuộc đời đến bây giờ vẫn đang tìm kiếm.

DSCF6865

( Dochula pass- trên đường đi Punakha)

DSCF7238

(Trẻ con chơi nhảy dây-thị trấn Punakha)

DSCF7355

Những lúc như thế này…Thật sự những lúc như thế này, chỉ muốn một chiều bình yên trên phố Paro. Mình sẽ đang ngồi bên bờ sông ngập sỏi với ” một ít” Lager và Druk, đón gió lộng từ Paro Dzong và khóc…Không gì cả vì khóc chỉ là một cảm xúc bình thường, không cần phải che đậy. Và bà của Baesan vẫn đang đợi mình với ly trà sữa nóng hổi cùng cái ôm ấm áp, thật chặt ở Thimphu.

DSCF7007

Những lúc thế này…chỉ biết là mình có chiếc giường ấm áp trong căn nhà nhỏ xinh trên đồi với mấy con gâu gâu. Mỗi sáng thức dậy, kéo rèm cửa sổ ngồi nghe nhạc, viết nhật ký và đón tia nắng ban mai ngoài hè, rung rinh mấy bông hoa hồng trong sắc nắng. Những ngày dậy muộn, bưng cốc trà sữa được Chị pha sẵn, men ra trước hiên nhà ngắm vườn táo..rồi không làm gì cả để mặc ngày bình yên cứ thế trôi qua…và cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy… ( nhà của người ta nhưng nhớ thế thôi à)…

DSCF7562

Những lúc như thế này…không ai chỉ im lặng để ngồi kế bên mà không nói gì nên thôi: tay trái cứ tiếp tục nắm lấy tay phải mà mơ tiếp, hoặc đứng dậy và đi.

Có ai đó tát cho mình mấy cái để mình biết đã tỉnh giấc hay chưa nhe?

Cuộc sống nhờ có kỉ niệm và những kí ức đẹp nên vì thế mới kéo dài mãi mãi … Cuộc sống nhờ kỷ niệm mà vực dậy những lúc ủ rủ đi qua “ngày giông bão”…

Leave a comment