Niềm vui nho nhỏ sau mỗi chuyến trở về là viết linh tinh. Thật ra nếu không viết liền thì cảm xúc sẽ trôi tuột đi mất và sau đó chẳng viết được gì cả. Mà không hiểu sao, chưa thấy đất nước nào mà để lại nhiều ấn tượng và cảm xúc thế này. Cứ lâu lâu mà có ai đó nhắc đến hai chữ “Bhutan” là nhớ à. Kỳ lạ!!! Nỗi nhớ này không thể gọi bằng tên hay diễn tả hết được bằng ngôn từ, và nó cũng không thể thể hiện được hết qua vài ngàn chữ trên 1 trang báo hay vài bài note trên trang blog.
Hóa ra viết cũng có nhiều cái hay, lưu giữ được một phần ký ức trước khi con người kịp quên đi nhiều năm sau đó. Trí nhớ mình không thể chứa hết những tháng năm dài rộng trong cuộc đời, cũng không thể chứa hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên viết lại cũng là để nhắc nhớ ‘mình- của -những- ngày -tháng- đã- qua”…
“””””””””””””””””””””””””””””””””””””””
MỘT MÌNH Ở BHUTAN
Tôi ôm ủ giấc mơ về đất nước nhỏ bé , bình yên và xinh xắn nằm biệt lập trong thung lũng bên dãy Himalaya cao vút được gọi tên Bhutan đã hơn bảy năm trôi qua. Và cũng không mấy ai biết nhiều về Bhutan- đất nước nhỏ bé này vẫn là một cái tên xa lạ với nhiều người và đôi khi không hiện lên trên bản đồ thế giới. Giấc mơ về một vùng đất xa xôi, thần bí và kỳ diệu cứ bị cuốn trôi theo cuộc sống với nhiều lo toan, tất bật cho đến khi nhìn lại: giấc mơ vẫn còn nằm trên trang giấy. Một ngày tôi quyết định vội vàng: đi thôi dù không tìm được bạn đồng hành.
Và bạn biết đấy, tôi đã đi tìm giấc mơ của chính mình và bắt đầu trãi qua những ngày tháng bình yên, tươi đẹp nhất nơi người ta vẫn xem là “ đất nước hạnh phúc nhất thế giới” bằng chuyến độc hành nhưng chưa bao giờ buồn tẻ.
Tôi tin rằng để đên được đất nước nhỏ bé, dễ thương này mọi người ai cũng đều phải có cái “duyên” bời vì việc đến được đây là điều không dễ dàng.Nhưng tin tôi đi, bởi vì không dễ dàng gì nên hành trình để đến được với mục đích cuối cùng là cả một niềm hạnh phúc vỡ òa và nhiều cảm xúc mà bạn không thể nào trải nghiệm nếu vẫn ngồi ở nhà và mơ ước.
PARO- BÌNH YÊN NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP
Tôi không biết nên gọi Paro là gì nhưng tôi biết thành phố nhỏ bé này nằm trong thung lũng nơi có độ cao hơn 2. 000m so với mực nước biển- nơi có sân bay quốc tế duy nhất ở Bhutan và được xem là sân bay nguy hiểm nhât thế giới với đường băng rất ngắn và máy bay chỉ có thể đáp được vào những ngày trời trong, ít gió và nắng . Chỉ có một số ít phi công được đào tạo để có thể lái máy bay hạ cánh và cất cánh ở Bhutan, cho nên việc bạn có đến được Bhutan hay không phụ thuộc rất nhiều vào “tính tình đỏng đảnh” của thời tiết.
Paro đón tôi vào một ngày nắng đẹp, trời trong, gió nhẹ sau khi tôi dừng chân ở Kolkata (Ấn Độ) trên chuyến bay từ Bangkok đến Paro ( Bhutan). Ngay khi máy bay chao hẫng vài nhịp lướt qua đỉnh Everest hùng vĩ ở xa xa, trắng xóa tôi mới biết mình sắp hạ cánh xuống Paro. Ngoài kia, qua cửa sổ máy bay là cả một cảnh tượng hùng vĩ, ngoạn mục mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong cuộc đời. Mây núi bồng bền trắng xóa, nhà cửa cứ thoát ẩn thoát hiện, lướt vun vút qua mắt tầm mắt mà tôi chỉ kịp lia máy chụp hình để kịp ghi lại những cảnh tượng đẹp ngỡ ngàng. Thế nên, khi mọi ngưởi hỏi tôi rằng: có cảm giác sợ và chao đảo khi máy bay nghiêng chuẩn bị hạ cánh không thì tôi đáp một cách rất thản nhiên rằng “ em có thấy và cảm giác gì đâu “ vì mọi tập trung đều dành cho khung cảnh bên ngoài cửa sổ với những màu xanh trùng trùng điệp điệp và núi non ngút ngàn…..

