JUNGLE TRIP WALKING TO TRI AN LAKE

IMG_9749

Those were the days…There were many difficult things happened at the same time. I felt i  was surrounded by the lonely crowd and stuck in there. I could not see through by colorful spectacles.But one day, i recognized that when i don’t know what i will do, then don’t do anything or sometimes the best thing i can do is not think, not wonder, not imagine, not obsess; just breathe and have faith that everything will work out for the best.

Just know that accepting of what is, letting go of what was and having faith in what will be.That’s all.

So, one beautiful weekend, i left all things behind, took my backpack and went to Jungle in Tri An lake, Vinh Cuu, DongNai That was a great and interesting trip to the inhabited island  which was bought by  vietnamese singer- Cao Minh and people called it by his name ” Cao Minh island”.

IMG_9544

Một ngày đẹp trời, bị hấp dẫn bởi thông tin từ Viet Kingfisher Tourism và Anh chàng người Anh -Stu về chuyến Jungle và tắm sông lội suối, hái hoa bắt bướm, nghe chim hót…thế là khăn gói quả mướp trốn phố về rừng mà không hình dung được ở nơi đâu. Nói vậy thôi chứ thật ra cũng rất gần, đi xe đâu chừng 1 tiếng đường xá gập ghềnh rồi xuống phà qua sông ( chắc là phà Hiếu Liêm) là đã tới nhà sàn của Kingfisher Nest Homestay ở xã Hiếu Liêm, huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai. Ngôi nhà bé bé xinh xinh phía trước có giàn hoa giấy và sơ ri rụng chín ngoài ngõ, có những luống cải con con vừa mới được trồng, rất là “organic”- một khung cảnh yên bình. Ngôi nhà sàn dùng làm homestay vừa mới xây, xung quanh toàn là mít, cóc, chuối, và mướp treo lủng lẳng, bầu đội trên đầu… Cách đó không xa là con đường rất đẹp nhiều cỏ lau dẫn đến hồ thủy điện Trị An. Lúc đầu vừa nhìn thấy cứ nghĩ ngay đến khung cảnh trong bộ phim ” the Longest Ride”, vừa lãng mạn, nên thơ vừa hùng vĩ, bao la, và thế là xuýt xoa thầm nghĩ sẽ rất là bình yên nếu một chiều đạp xe trên con đường này rồi thơ thẩn dạo chơi bên bờ hồ…Cuộc sống chỉ nhẹ nhàng và bình lặng thế thôi à.

IMG_9773 IMG_9768

Men theo thủy điện Trị An dẫn lối đến bìa rừng đi vào hoang đảo. Nghe đâu có chừng mấy trăm hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác ở xung quanh khu bảo tồn thiên nhiên-văn hóa Đồng Nai. Sau gần hai tiếng trekking đường rừng có nhiều hoa thơm, cỏ dại, chim kêu, sâu bám, ốc hoang bò dưới chân, bướm bay chập chờn đủ màu sắc và nhiều vũng sình lầy, cả bọn đã tới được bến đò để đi cano sang đảo hoang. Hơi tiếc một chút là đi mòn mỏi trong con đường đầy bí hiểm với ánh nắng, bóng tối và những âm thanh ma mị của rừng, có mùi cây, mùi cỏ, mùi thiên nhiên, mùi của sự sống mà không được nghỉ dừng chân gì cả. Cả bọn cứ đi là đi mà không ai chịu nghỉ ngơi để enjoy. Mình thích vừa đi vừa ngắm thiên nhiên, vừa nghe tiếng cây cỏ hoa lá, vừa hái hoa bắt bướm. Nhiều khi đang đi, quay qua chụp con bướm, quay lại chạy theo hụt hơi á.

FullSizeRender (1) FullSizeRender (2)

Điều tuyệt vời trong chuyến đi này là đêm trên hoang đảo. Đó là giây phút thả mình trôi bồng bềnh sông ngắm hoàng hôn đỏ rưng rức từ từ khuất phía xa xa mà không thể ghi lại được khoảnh khắc đẹp lung linh đầy tiếc nuối. Đó là lúc không biết bơi và bị ám ảnh bởi cú hụt chân xém chết tại VT năm xưa và những nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng cố mặc áo phao, theo đồng bọn bơi ra xa, chân không chạm xuống và trong đầu thì đầy nỗi nghi ngại.Đó là cảm giác phấn khích giải tỏa được căng thẳng và vượt qua nỗi sợ chính mình với lòng biết ơn đồng bọn-Truyền-Francis-Thư-Lan cứ bảo ” chị cứ bơi ra đây” còn mình thì ” em quay lại cho chị nắm áo phao của em đi, chị sợ lắm”… Đó là lúc tiếp đất từ trên cano xuống ngay bờ đá vì nghĩ mình không sao nhưng sau đó mới phát hiện bầm chân, trầy tay rướm máu. Đó là khi đêm tối không đèn,trăng 13 sáng lung linh soi rõ trong vườn điều, ngủ lều cùng đồng bọn nghe gió rít ngoài cửa sổ ( cái cửa sổ hư roài vì nhà bỏ hoang mà) và tưởng tượng chuyện ma, rồi cứ lúc trở mình nghe con chim gì mà cứ ” hưng hức” ngoài xa nên giấc ngủ cứ trôi đầy mộng mị…Đó là cái đêm đúng nghĩa “trăng thanh gió mát” ngồi ngắm sao trời, nghe sóng vỗ bờ đá bên hồ tưởng đang ngồi ở một nơi nào xa lắm lắm, như bãi biển hoang sơ nhưng mùi gió từ lòng hồ không mang vị chan chát như gió từ biển. Đó là cái đêm không có miếng nước nào tắm, không rửa mặt ,chỉ có tắm hồ rồi ăn mải, uống mải miết vậy mà cũng có chi đâu. Đó là buổi sáng vì tin lời Stu đi ngắm bình mình hoang đảo lúc 6g nên cuối cùng 6g lò mò thức dậy mà bình minh đã lên đến đỉnh đầu. Đó là cảm giác ngạc nhiên lần đầu thấy Flycam, tưởng như được đang xem bộ phim nào đó.

IMG_9529 IMG_9549IMG_9562IMG_9563IMG_9567

Hoang đảo trở nên lung linh rất nhiều qua đoạn phim  được quay lại bằng flycam của bạn người Pháp Emmanuel đi cùng chuyến. Link xem bên dưới nhe.

https://www.youtube.com/watch?v=ASakXPRRXG4

Sẽ thật là thiếu sót nếu không nói đến món ăn được nấu dưới bàn tay của chủ nhà-Bà Đất. Bọn mình đứa nào cũng ăn liền ba bốn chén cơm mà có đứa còn ví là ” ăn như đã bị bỏ đói”. Thật rất lâu rồi mới ăn được chén cơm được nấu bằng củi, rất thơm và có cả cơm cháy nữa. Món nào cũng ngon hết . Cải chua nhà làm, cá được câu từ dưới ao, rau được hái sau vườn, chuối được trồng bên hiên, mít ở kế bên nhà… Mọi thứ rất tươi ngon và không hóa chất, thuần hữu cơ và trên hết là các món ăn được nêm rất hợp khẩu vị, vừa ăn. Không chỉ bọn mình mà cả các bạn nước ngoài đi cùng cũng rất thích. Và đặc biệt rượu sơ ri “homemade” ngon rất ngon.

IMG_9764FullSizeRender

Có những chuyến trốn phố về rừng như thế này rất thích. Và điều cuối cùng, để lại ấn tượng sâu sắc sau chuyến đi này là buổi sáng trước khi rời hoang đảo, có một nhóm các bạn trẻ đến cắm tại và Stu đã nhờ Lan phiên dịch dặn dò họ rất kĩ rằng nếu có ăn uống cắm trại thì nhớ không xả rác lung tung và bảo vệ môi trường, hoang đảo một cách sạch sẽ nhất. Chài ơi, du lịch thân thiện với môi trường và ý thức bảo tồn, bảo vệ thiên nhiên là đây. Muốn trở lại một ngày khác không xa.

Ai có quan tâm xin mời liên hệ với Anh Chủ vui tính của Viet Kingfisher Tourism theo hình bên dưới nhé vì có nhiều chương trình “trốn phố về rừng” độc, lạ mà rất hay.

IMG_9758

 

KEEP IT FOR MYSELF

DSCF2816

Shakespeare said: ” Before you hurt, Feel. Before you hate, Love. Before you quit, Try.Before you die,Live”.

Accept the moment for what it is. Don’t try to turn it into yesterday; that moment’s gone. Don’t plot about how you can make the moment last forever. Just seep into the moment and enjoy it because it will eventually pass. Nothing is permanent. Fighting that reality will only cause you pain.

Believe now is enough. It’s true—tomorrow may not look the same as today, no matter how much you try to control it. A relationship might end. You might have to move. You’ll deal with those moments when they come. All you need right now is to appreciate and enjoy what you have. It’s enough.

Call yourself out. Learn what it looks like to grasp at people, things, or circumstances so you can redirect your thoughts when they veer toward attachment. When you dwell on keeping, controlling, manipulating, or losing something instead of simply experiencing it.

DSCF2866

Define yourself in fluid terms. We are all constantly evolving and growing. Define yourself in terms that can withstand change. Defining yourself by possessions, roles, and relationships breeds attachment because loss entails losing not just what you have, but also who you are.

Enjoy now fully. No matter how much time you have in an experience or with someone you love, it will never feel like enough. So don’t think about it in terms of quantity—aim for quality, instead. Attach to the idea of living well moment-to-moment. That’s an attachment that can do you no harm.

Friend yourself. It will be harder to let people go when necessary if you depend on them for your sense of worth. Believe you’re worthy whether someone else tells you or not. This way, you relate to people—not just how they make you feel about yourself.

Go it alone sometimes. Take time to foster your own interests, ones that nothing and no one can take away. Don’t let them hinge on anyone or anything other than your values and passion.

Hold lightly. This one isn’t just about releasing attachments—it’s also about maintaining healthy relationships. Contrary to romantic notions, you are not someone’s other half. You’re separate and whole. You can still hold someone to close to your heart; just remember, if you squeeze too tightly, you’ll both be suffocated.

Interact with lots of people. If you limit yourself to one or two relationships they will seem like your lifelines. Everyone needs people, and there are billions on the planet. Stay open to new connections. Accept the possibility your future involves a lot of love whether you cling to a select few people or not.

Justify less. I can’t let him go—I’ll be miserable without him. I’d die if I lost her—she’s all that I have. These thoughts reinforce beliefs that are not fact, even if they feel like it. The only way to let go and feel less pain is to believe you’re strong enough to carry on if and when things change.

Know you can’t change the past. Even if you think about over and over again. Even if you punish yourself. Even if you refuse to accept it. It’s done. The only way to relieve your pain about what happened is to give yourself relief. No one and nothing else can create peace in your head for you.

Love instead of fearing. When you hold onto the past, it often has to do with fear: fear you messed up your chance at happiness, or fear you’ll never know such happiness again. Focus on what you love and you’ll create happiness instead of worrying about it.

DSCF2833

Make now count. Instead of thinking of what you did or didn’t do, the type of person you were or weren’t, do something worthwhile now. Besomeone worthwhile now. Take a class. Join a group. Help someone who needs it. Make today so full and meaningful there’s no room to dwell on yesterday.

Narrate calmly. How we experience the world is largely a result of how we internalize it. Instead of telling yourself dramatic stories about the past—how hurt you were or how hard it was—challenge your emotions and focus on lessons learned.  That’s all you really need from yesterday.

Open your mind. We often cling to things, situations or people because we’re comfortable with them. We know how they’ll make us feel, whether it’s happy or safe. Consider that new things, situations and people may affect you the same. The only way to find out is to let go of what’s come and gone.

Practice letting things be. That doesn’t mean you can’t actively work to create a different tomorrow. It just means you make peace with the moment as it is, without worrying that something’s wrong with you or your life, and then operate from a place of acceptance.

Question your attachment. If you’re attached to a specific outcome—a dream job, the perfect relationship—you may be indulging an illusion about some day when everything will be lined up for happiness. No moment will ever be worthier of your joy than now because that’s all there ever is.

Release the need to know. Life entails uncertainty, no matter how strong your intention. Obsessing about tomorrow wastes your life because there will always be a tomorrow on the horizon. There are no guarantees about how it will play out. Just know it hinges on how well you live today.

Serve your purpose now. You don’t need to have x-amount of money in the bank to live a meaningful life right now. Figure out what matters to you, and fill pockets of time indulging it. Audition for community theater. Volunteer with animals. Whatever you love, do it. Don’t wait—do it now.

DSCF2778

Teach others. It’s human nature to hope for things in the future. Even the most enlightened people fall into the habit from time to time. Remind yourself to stay open to possibilities by sharing the idea with other people. Blog about it. Talk about it. Tweet about it. Opening up helps keep you open.

Understand that pain is unavoidable. No matter how well you do everything on this list, or on your own short list for peace, you will lose things that matter and feel some level of pain. But it doesn’t have to be as bad as you think. As the saying goes, pain is inevitable, suffering is optional.

Vocalize your feelings. Feel them, acknowledge them, express them, and then let them naturally transform. Even if you want to dwell in anger, sadness or frustration—especially if you feel like dwelling—save yourself the pain and commit to working through them.

Write it down. Then toss it out. You won’t always have the opportunity to express your feelings to the people who inspired them. That doesn’t mean you need to swallow them. Write in a journal. Write a letter and burn it. Anything that helps you let go.

Xie Xie. It means thank you in Chinese. Fully embrace your happy moments—love with abandon; be so passionate it’s contagious. If a darker moment follows, remember: it will teach you something, and soon enough you’ll be in another happy moment to appreciate. Everything is cyclical.

Yield to peace. The ultimate desire is to feel happy and peaceful. Even if you think you want to stay angry, what you really want is to be at peace with what happened or will happen. It takes a conscious choice. Make it.

It won’t always be easy. Sometimes you’ll feel compelled to attach yourself physically and mentally to people and ideas—as if it gives you some sense of control or security. You may even strongly believe you’ll be happy if you struggle to hold onto what you have. That’s OK. It’s human nature.

Just know you have the power to choose from moment to moment how you experience things you enjoy: with a sense of ownership, anxiety, and fear, or with a sense of freedom, peace and love.

The most important question: what do I choose right now?

( Source from Internet/ Pictures taken by Huongmuahe in Korea)

BAGAN…BƯỚC QUA LỐI XƯA CỔ TÍCH

DSCF8340

Ám ảnh và bị mê hoặc vì hình ảnh của chiếc kinh khí cầu bay trên những đền đài cổ hoang xuất hiện khắp nơi khi người ta nhắc về Burma (Myanmar): từ hình trên quyển sách Lonely Plannet cho đến hình từ postcard, hình từ những người đi về chụp lại nhưng tiếc thay vì VN Airlines khuyến mãi vé máy bay giá rẻ không vào thời điểm tháng 1, tháng 2 nên thôi cứ đi Burma mà không phải chần chừ thêm nữa. ( Tấm hình bên dưới chỉ thiếu mỗi kinh khí cầu)

DSCF8352

Chuyện đầu tiên là bắt xe buýt từ Yangon đi Bagan. JJ vẫn là sự lựa chọn hoàn hảo khi mà trên xe chật kính người nước ngoài ( có cả tour), xe sang, tiếp viên ăn mặc như trên máy bay, có nước, có chăn có bánh ngọt ăn giữa giờ ( dùng xe đẩy như trên máy bay)… mọi thứ thật tiện nghi và hoàn hảo. Nhưng tiếc thay, xe gi mà lạnh khủng khiếp, cái ghế to vật vã thế lại hóa ra không thoải mái chút nào và em tiếp viên xinh như hoa kia, trên một chuyến xe chỉ toàn là khách nước ngoài lại không thể nói được câu tiếng Anh nào. Thế mới biết, gần 5 giờ sáng đến Bagan, xe dừng lại tại bến Nyaung Ung ( Em ấy gọi từng người và chỉ nói duy nhất mỗi từ Nyang Ung mà khi phát âm ra như âm thanh của tiếng con mèo kêu làm không ai hiểu là gì cả). Cả xe nháo nhào, người người cầm booking khách sạn đưa cho em ấy xem để biết rằng có phải xuống trạm này không nhưng em ấy không giải thích được mà cũng không lắc đầu, không gật đầu. Nan giải dễ sợ luôn. May mắn thay, có cô tourguide của nhóm khách là người Myanmar vừa xuống xe rồi quay lại nên mọi người mới biết được mình phải xuống tại đây. Thế là cả xe lũ lượt xuống bến, mắt nhắm mắt ngủ là đã thấy một đội quân xe ngựa, xe taxi, xe lôi í ới gọi mời. Cả bọn định bụng share tiền taxi với 2 bạn Châu Âu khi biết 2 bạn ở cùng khách sạn nhưng taxi chỉ chở 4 người thế là bọn họ tự deal và bọn mình tự deal.

DSCF8017

IMG_8901DSCF8441

Ở Bagan thật sự thích hợp và hoàn hảo giống như serie bộ 3 phim lãng mạn nổi tiếng “ Before Sunrise”, “ Before Sunset” và “ Before Midnight”.Bạn phải ngắm bình minh, hoàng hôn và thưởng thức đêm Bagan.( theo cách riêng của bạn)

DSCF8388 IMG_8720

Nói gì về Bagan đây nhỉ..Đó là một bức tranh đẹp, nhuốm màu rêu phong của thời gian, của cổ kính, hoang tàn, của những nỗi buồn vương hoài niệm về quá khứ- nơi từng là kinh đô một thời vàng son rực rỡ. Bagan không phải nơi để chơi, để đòi hỏi phải quán này quán kia, để tìm sự ồn ào náo nhiệt: nếu suy nghĩ thế bạn sẽ thất vọng ngay khi bước chân vào Bagan.

DSCF8406

Đến Bagan chỉ để nghe tiếng kinh cầu nguyện, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc gõ xuống mặt đường nhịp nhàng và lang thang ở những đền đài bỏ hoang. Bạn không cần phải theo lịch trình của ai cả, hãy tìm cho mình một nơi yêu thích nhất trong hơn 4,000 ngôi đền rải rác ở đây, không nhất thiết Sunrise là phải Shwe San Daw Pagoda, Sunset là phải Pya Tha Da. Ơ Bagan hình như còn nhiều nơi đẹp hơn thế, và nhiều đền đài không nhớ nổi tên. Tôi thích Hsutaungpyi-ngồi đền không người- yên lặng, trầm mặc đến đáng sợ và cả bóng tối cùng lối nhỏ dẫn lên đỉnh tháp để nhìn xuống khung cảnh bao la bên dưới. Cứ ngồi ở đấy thôi và đừng làm gì cả.Nhe! Cứ tìm một vị trí của riêng bạn, và ngồi đấy im lặng nghe tiếng thời gian khẽ gọi,nhắm mắt phiêu bồng.( Còn nếu sợ ma thì thôi không khuyến khích mấy chỗ này). Nếu không bị ràng buộc bởi thời gian và đồng bọn, tôi vẫn muốn mình sẽ ngồi mãi ở “ cái góc đền đài của tôi” khi đó. Tôi không đến đó để chụp tấm hình hoàng hôn, tôi không đến đó vì niềm tin tôn giáo, tôi không đến đó vì có ai đó bảo là phải đến… Tôi chỉ đến đó vì tìm thấy những giây phút tĩnh lặng và bình yên nhất của mình, ngay cả khi tay trái vẫn nắm chặt tay phải.

IMG_8696

IMG_8886

Đến Bagan, tôi chỉ nghĩ duy nhất về bài thơ “ Thăng Lòng thành hoài cổ” của Bà Huyện Thanh Quan:

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường

Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương

Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo,

Nn cũ lâu đài bóng tịch dương,

Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,

Nước còn cau mặt với tang thương

Ngàn năm gương cũ soi kim cổ

Cảnh đấy người đây luốn đoạn trường

Bà Huyện Thanh Quan sáng tác khi Nguyễn Ánh lên ngôi vua và dời đô từ Thăng Long ra Huế Thăng Long vì thế mà trở thành hoài niệm. Chả biết sao lúc đến Bagan cũng cảm giác nó cứ hoài cổ kiểu vậy…Cảnh đấy, tôi ở đây…còn người xưa ở đâu không biết nữa…

IMG_8865

Và tôi chỉ nghĩ duy nhất về buổi trưa đạp xe và ngồi lặng lẽ ở góc đường, nơi có ngôi đền không hắt bóng, im lặng. Một ai đó đã dừng xe bên đường và bắt chuyện. Câu chuyện của buổi trưa vắng…đường xa đầy nắng…và riêng em…trống vắng!

DSCF8122

Bức ảnh thích nhất trong các bức ảnh đã chụp ở Bagan lại là bức ảnh xe ngựa đi qua thành cổ Bagan và hình ảnh của một bạn Hàn Quốc đang ngồi ngắm bóng chiều ở đền. Chỉ có nhớ vậy thôi à.

IMG_8767

BURMA ƠI…! MING-GA-LA-BA ( P.1)

DSCF8515

Không đâu như ở Myanmar- đất nước phât giáo huyền bí-  mang đặc trưng đa sắc văn hóa tùy theo từng vùng miền đẹp lạ lùng đến vậy.Nếu như Yangon tấp nập người xe và những ngôi chùa dát vàng nổi tiếng thì cố đô Bagan lại yên bình, phủ màu rêu phong những đền đài cổ kính, bỏ hoang trong tiếng vó ngựa như bước ra từ bức tranh thơ “ lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”.Nếu như Mandalay nức nở với ánh hoàng hôn buông trên cây cầu gỗ Ubein nổi tiếng thì Inle lại tươi mát, trong trẻo hồn quê với ruộng nương bạt ngàn hay núi đồi mây trắng xóa…Myanmar-đất nước của những bình yên như cổ tích- tôi vẫn thích tên gọi Burma hơn vì nghe nó thuộc về một miền xưa rất cũ như kiểu vẫn thích Saigon vậy. Tôi sẽ viết một hành trình ngược từ điểm kết thúc lên điểm bắt đầu.

DSCF9107

INLE CÓ GÌ VUI KHÔNG?

FullSizeRender

Bắt chuyến xe buýt đêm từ cố đô Bagan lúc 7 giờ tối, tôi đến Inle (Inlay) thuộc bang Shan- miền trung Myanmar- hơn 3 giờ sáng khi trời vẫn còn ngủ vùi trong đêm tĩnh mịch. Chài ơi, từ Bagan đến Inlay không có xe buýt VIP nên đi được cái xe ( cũng tạm gọi là VIP) không mền không nước, lạnh muốn teo luôn. Vì xe không có nhiều người nước ngoài mà chỉ toàn dân địa phương nên khác hẳn với cảm giác ‘high-class” của JJ từ Yangon xuống Bagan: đã cảm nhận được mùi địa phương đặc trưng. Xe đi như xe đò mình á, dừng đón khách liên tục giữa đường; máy lạnh thì lúc mở lạnh muốn teo, xong rồi tắt đi nóng như điên muốn ngạt thở. Sau cả chục lần lạnh-nóng-lạnh-nóng gật lên gật xuống cả đêm không ngủ, đường xá như đi xe ngựa thế rồi cũng đến Inle.Khác hẳn với cái nóng hừng hực như mùa hè đổ lửa ở Bagan, khí hậu ở Inle thật mát mẻ và se se lạnh mà tôi nghe rõ cả sương đêm rơi trên mái hiên lúc vừa đến thị trấn Nyaungshwe. Inlay nổi tiếng vì có Inle Lake ( hồ Inle) nằm ở phía bắc thị trấn Nyangshwe. Đây là hồ nước ngọt lớn thứ hai ở Myanmar.Nói là hồ nước ngọt vậy thôi chứ nó rộng mênh mang và thênh thang như một cái vịnh cỡ hơn 200 cây số vuông và sóng rất êm do hồ được bao quanh bởi núi non trùng trùng điệp điệp, nhìn xa xa mới thấy rõ đường chân trời.

FullSizeRender_1 FullSizeRender_2

Ngày đến Inle, chúng tôi thuê ngay một chiếc thuyền máy xuôi hồ Inle để chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tranh của hồ, ngắm cuộc sống của người dân, đến thăm các làng nghề truyền thống và đuổi bắt hoàng hôn lẩn khuất phía xa khơi. Phải mất ít nhất một ngày không biết có thăm hết được các làng nghề truyền thống không vì rất là nhiều: làng gỗ đóng thuyền, làng làm bạc trang sức, làng dệt vải, làng thủ công mỹ nghệ, làng làm xì gà… Điều đặc biệt ở làng nghề là người dân rất thân thiện và nhiệt tình, họ luôn nở nụ cười trên môi và giới thiệu một cách tỉ mỉ từng công đoạn của quá trình làm ra một sản phẩm. Có nhiều điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên như là những chiếc khăn được dệt bằng sợi tơ sen rất độc đáo, hay những chiếc thuyền gỗ nhỏ mô phỏng cách đánh bắt cá một chân rất đặc trung của vùng Inle. Dọc hai bên hồ có rất nhiều resort sang trọng với những cánh cổng nằm chơi vơi trên mặt hồ-khung cảnh giống như được bước ra từ một bộ phim nào đó- nên thơ và lãng mạn trong ánh chiều buông. Nếu thong dong một ngày quá đói có thể ghé vào những nhà hàng nổi trên hồ để thưởng thức các món ăn rất đặc trưng của vùng Shan mà trong đó nổi tiếng là cà chua. Rất nhiều món ăn được chế biến từ những quả cà chua tươi được hái trên lòng hồ. Nếu mệt nhoài với việc di chuyển, bạn có thể yêu cầu người lái thuyền tắt máy và để mặc thuyền trôi vô định giữa mênh mông trùng nước, nghe gió thổi miên man và ngắm hoàng hôn chếnh choáng buông lơi màu vàng đầy kiêu hãnh, ngắm chim trời hối hả bay từng đàn tìm nơi trú ngụ khi bóng tối vừa đến phủ màu đen bạc sóng sánh trên mặt hồ lộng gió. Đó là buổi chiều yên bình đẹp và nên thơ ở Inle.

DSCF8668

Ngoài hồ nước ngọt Inle, đến nơi đây bạn sẽ còn được trở về miền quê thanh bình với những đồng lúa chín, ruộng ngô bạt ngàn và con kênh đào Mong Li chạy dọc con đường rợp bóng cây xanh dẫn ra ngoại ô hay có con đường hun hút xanh dẫn ra sân bay Heho; có mùi thơm của lúa; có khói chiều nghi ngút tỏa ra từ ngôi nhà lá phía xa xa; có em hồn nhiên tắm sông;có cả niềm vui hớn hở vì bắt được cá đồng bên bờ ruộng; có em tan trường về giữa con mưa bất chợt và vội vã í ới gọi nhau: chờ nhau nhé…Đến Inle và đừng làm gì cả, cứ thuê một chiếc xe đạp và thong dong qua những con đường như thế, hái hoa lục bình tím biếc trôi trên sông hay ngồi đón gió chiều trên những chiếc cầu gỗ và nghe hồn quê trở về từ những kí ức xa xưa để thấy rằng mình cũng cần lắm những lúc bình yên như thế rồi ghé vào quán đối diện ven đường uống ly trà sữa ( trà sữa của Myanamar tuy không bằng Bhutan nhưng cũng thơm và ngon hết biết). Con đường dọc kênh đào Mong Li dẫn lối đến cái tu viện cổ xưa Shwe Yaunghwe Kyaung. Trong hình, tu viện đẹp một cách mê hoặc với màu thời gian phủ kín, khung cửa hình oval với khuôn mặt lấp ló của các vị sư nhưng đến nơi thì không phải vậy. Tu viện giờ đã cũ kĩ phủ màu rêu phong, kế bên còn đang xây dựng ngổn ngang, bóng áo nâu đỏ cũng hiếm khi nhìn thấy, chỉ có những gương mặt khắc khoải trở về vì mọi thứ không như mình đã nghĩ: thời gian, thời điểm, khung cảnh, khoảnh khắc, không gian và giác quan…mọi thứ phải phù hợp cùng lúc. Có lẽ vậy!

DSCF8829

DSCF9165

Không có gì đẹp và trầm mặc nỗi buồn bằng việc đếm đều vòng quay chậm thật chậm, trong buổi chiều tà, gió hiu hiu, người cũng liêu xiêu… và nghĩ nhiều về nỗi buồn của Nguyễn Nhật Ánh:

“ Tôi con đường nhỏ chạy lang thang

Kéo nỗi buồn không dạo khắp làng…”

DSCF9238

Đến Inle là phải một lần dạo chợ Mingalar. Ngôi chợ nhỏ nhắn xinh xinh này bày bán đủ các loại hoa, trái cây, đồ dùng, nhu yếu phẩm, thực phẩm tươi sống, đồ lưu niệm, đồ ăn và cả những món đồ quê rất tươi ngon được người dân hái đem ra chợ bán. Đó có thể chỉ là một nhúm ớt nhỏ hay một ít rau vừa cắt sau vườn còn thơm mùi dân dã. Ghé vài quầy hàng lưu niệm, chúng tui mua một ít túi vải; ghé qua cô bán trà mua thêm ít trà và nghệ xay ( sau khi đã xác minh được từ khách sạn là nghệ made in myanmar).Trà Myanmar thơm rất là thơm mà tiếc là mua ít quá; ghé vào chỗ bán hoa mua cho một bó hoa hồng thật tươi ( để làm nền chụp ảnh) rồi đem về tặng lại em gái tiếp tân; dạo lên dạo xuống lượn qua lượn lại mấy lượt hết buồi chiều mua thêm được 2 trái thơm ngọt ơi là ngọt mang theo ăn trên đường. Ở Inle có 3 ngày mà đi chợ hết 2 ngày rồi, nhưng vẫn không mua được cái đồ khui rượu vang trả lại cho khách sạn ( chả là hôm trước sau khi đã uống chán chê no nê ở Red Mountain Vineyards and Winery, cả bọn mua thêm 1 chai vang đem về khách sạn.Khổ nỗi không hiểu khui thế nào mà nút chai không mở còn đồ khui thì gãy luôn cuối cùng vẫn phải cầu viện khách sạn lúc nửa đêm). Định mua thêm ít xì gà mà sợ hẻm mang về được.

DSCF9029 DSCF9041

DSCF8753

Ở Inle cái gì cũng dễ thương hết. Con người thì thân thiện và nhiệt tình quá đến nỗi phải ngại. Giống như là đang đi thì xe đạp xẹp lốp: có chị làm ở quầy du lịch đem cái ống bơm ra hì hụt hơm cho mình. Bơm xong bánh sau nó xẹp bánh trước, chị lại tiếp tục cắm cúi mồ hôi nhễ nhại. Hỏi chị bao nhiêu tiền thì chị không lấy mà còn cười rất tươi. Chài ơi, dễ thương hết sức! Xong quay lại hỏi chị đường đi đồi rượu vang Red Mountain, chị chỉ rất nhiệt tình và cặn kẽ. Buồn cười một cái là chị dặn: từ chợ Mingalar quẹo trái đèn xanh đỏ, đi thẳng đến khi gặp highway rẽ phải và theo bản chỉ dẫn mà đi. Mình cứ hỏi đi hỏi lại “ chị ơi, highway mà người ta cho phép đi xe đạp hả, xe đạp đi được không???” vì khi nghe highway thì mặc nhiên sẽ nghĩ là đường lớn mấy làn xe chạy nên cũng hơi lo. Đến khi đã đến được highway rồi thì mới té ngữa, ôm bụng cười ngặt ngẽo không diễn tả thành lời. Highway theo nghĩa của chị ấy là con đường ngoại ô nhỏ xíu, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc xe hơi chạy qua. Đó là con đường dẫn ra khỏi thị trấn và tất cả những con đường bao quanh thị trấn nhỏ bé dẫn đến một vùng khác xem là highway. Highway mà xanh mướt cỏ và đẹp miên man. Highway mà không tiếng còi xe, khói bụi. Hay như là có cái anh kia kia đang chạy trên đường thấy bọn mình chúi vào cái bản đồ không biết rẽ trái rẽ phải thì anh đánh vòng xe lại, chạy đến chỗ bọn mình và chỉ đường. ( tự nguyện đó, không cần hỏi luôn, thấy họ nhiệt tình và dễ thương hông?). Hay như là có cặp vợ chồng kia, đang bon bon chạy xe máy trên đường, bọn mình vẫy tay ra hiệu nhờ giúp đỡ khi đi tìm tu viện Shwe Yaunghwe Kyaung. Họ dừng xe lại, chỉ dẫn tận tình mặc dù tụi mình với họ tiếng anh không được thông cho lắm.

DSCF8587

Đến Inle chắc không dễ dàng bị lạc đâu vì những con đường nho nhỏ trong thị trấn cứ đan xen nối tiếp vào nhau và hình như tất cả đều dẫn đến lối ra chứ chưa bao giờ là ngõ cụt. Thế mà bọn mình lạc nhau. Lạc nhau ở chỗ quen thế mới lạ. Và vì lạc nhau nên mới biết cuối cùng, các ngõ nhỏ, hẻm nhỏ, các con đường trái phải, các lối đi bạn biết hay chưa cũng đều dẫn bạn đến điểm cuối cùng: tìm thấy nhau. Cuộc sống có thế này không nhỉ! Thế phải chi đường đời cũng như những con đường quanh thị trấn Nyangshwe này thì hay nhở: chẳng ai phải “ lạc”  bao giờ mà giả như có lỡ buông tay lạc nhau thì cuối cùng những con đường này đều dẫn họ về bên nhau… Sến!

DSCF9251

Đồ ăn ở Inle ngon quá. Mấy ngày ở đây ngày nào cũng local food liên tục hay là Shan traditional food. Thích nhất vẫn là salad cà chua, món đặc trưng của vùng. Bữa ăn nào cũng gọi hai dĩa salad. Fried vegetable thì kiểu gì cũng là rau xào, chicken curry thì thế nào cũng là gà kho (thật ra giống xào có nước hơn). Bữa trưa lúc ở Inle bọn mình vào hẳn cái quan có tên rất là kêu “ Miss Nyangshwe Restaurant”, sau khi đợi mỏi mòn thì được thưởng thức “ Shan food” rất ngon, toàn là đồ tươi, hay đến Mr.Cook sang chảnh cho bữa tối hoặc ghé nhà hàng con Cú thưởng thức cơm trà xanh. Tóm lại là local food tuyệt cú mèo! Nếu có thời gian, buổi sáng dậy sớm ra bến tàu chắc sẽ có nhiều ghe thuyền tập kết chuyển cà chua vào thị trấn. Lúc bọn mình đến buổi xế chiều mà vẫn thấy rất rất nhiều cần xé cà chua đỏ ươm một khúc kênh. ( Thật ra là nói thức dậy sớm bao lần mà đâu có lần nào dậy nỗi vì wine và local beer). Rồi nói đi xem chợ phiên floating five-day market mà cũng hẻm có đi được vì buổi đầu đi Inle thì chợ đã dẹp tự bao giờ.

DSCF9133 DSCF9132

Thế nên, hóa ra những kí ức đẹp ở Inle không đến từ cái hồ Inle mà đến từ những ngày thong thong quay đều bánh xe, êm trôi qua những con đường làng, ruộng nương rời xa thị trấn. Kí ức đến từ giọng hát trong trẻo của chàng trai ngồi đánh đàn guitar kế bên nhà hàng Miss Nyangshwe. Kí ức đến từ cậu bé chăm chỉ học bài khi theo mẹ bán dưa trong chợ và kí ức đến từ cơn mưa đêm len vào thị trấn bình yên ấy. Chỉ tiếc là những ngày ở Inle chưa đi bờ nam, chưa lạc vào rừng, chưa đến suối nước nóng Hop Spring và chưa đi hết cái thị trấn bình yên này. Yêu quá đỗi và hẹn ngày trở lại nhe.

DSCF8786

( To be continued.” Bagan- bước qua lối xưa cổ tích”)