
Thuong Hai đêm sương mù
Lỗi hẹn với Shanghai vài lần trước đó, thậm chí visa đã làm xong, vé máy bay đã mua và cuối cùng hủy luôn, nên lần này quyết định đi Shanghai cảm giác thật háo hức. Một phần vì chán ngán những ngày Tết ở Sài Gòn đi ra đi vào, hoặc nằm lên nằm xuống nên thôi sáng mùng 3 Tết là háo hức lên đường ngay.
Shanghai ( Thượng Hải)- cái tên nghe thật kêu và đọc thật thích. Mình cũng xem rất nhiều bộ phim được quay ở đó ( ngoại trừ Bến Thượng Hải và bên sông Hoang Phố, còn lại toàn là “ngôn tình”). Thượng Hải trong trí tưởng tượng của mình là những tòa nhà cao trọc trời và những con đường cổ kính; là con sông Hoàng Phố chảy chia đôi bờ và hai bên con sông đều gọi là bến Thượng Hải, là hình ảnh của các cặp đôi hẹn hò nhau trên tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu; là những mơ màng tưởng tượng về khung cảnh ngôi nhà của Tống Khánh Linh ngập tràn hoa và mình chụp 1 tấm hình ở đó vô tình trong bức hình có một chàng trai lạ; là những buổi chiều đạp xe lang thang qua các con phố hay ghé bờ sông ngồi ngắm cảnh hoàng hôn; là đi tìm cái kẹo hồ lô ngào đường đỏ đỏ; là dáo dát tìm kiếm” đèn lồng đỏ treo cao” trên cây ngô đồng ở đâu đó khi ngày xưa hay đọc thơ ” Ơ hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi, vàng rơi! Thu mênh mông”

Mang theo những hình ảnh lung linh và tâm trạng háo hức đi tìm cây ngô đồng, mình đã đến Thượng Hải. Những ngày đầu năm, Trung Quốc vẫn ăn tết như Việt Nam nên cửa hàng quán xá đóng hết, các điểm vui chơi giải trí đông nghẹt người không chen nổi chân vào còn đường xá thì vắng người qua lại. Ờ, thế mà thích! Không phải chịu cảnh kẹt xe, không phải đến những chỗ đông người, không khí như Saigon những ngày Tết. Thích một cái nữa là thời tiết mát lạnh giữa mùa đông nên có dịp mặc áo ấm, xít xoa với cái lạnh và nghe hơi thở mùa xuân lâng lâng… Muốn lên tháp truyền hình để ngắm toàn cảnh Thượng Hải, xem cô gái đã gặp lại chàng trai trong khung cảnh bộ phim đã từng xem trước đây nhưng nhìn dòng người xếp hàng dài cả cây số nên thôi từ bỏ ý định luôn ( dù trong lòng rất tiếc…mà thật sự là bây giờ khi viết những dòng này cũng đang tiếc). Tiếc cái tháp truyền hình nhưng con sông Hoàng Phố thì nhất định phải đi. Thế là làm một chuyến du thuyền trên sông Hoàng Phố ngắm thượng Hải về đêm mặc dù chi phí không hề rẻ.
Đẹp! Thật Đẹp! Thượng Hải về đêm đẹp lung linh. Chiếc thuyền trôi nhẹ nhàng trên sông Hoàng Phố. Gió về đêm lạnh ơ lạnh. Tôi giơ tay chụp được vài tấm hình rồi lại nhanh chóng cho ngay vào túi áo khoác…Đêm lạnh!.Cô gái nép mình vào chàng trai và họ đứng bên nhau thật lâu sau khi chụp được những khung hình ưng ý ( cái chỗ này là lúc nãy tui nhường cho chàng trai…vì người đông quá mà họ đứng xa nhau thấy tội).Tôi cũng có tâm quá đó mà. Tôi đứng trên boong tàu, nghe gió thổi vào mặt lạnh tê tái. Thỉnh thoảng cũng muốn chụp tấm hình nhưng tay vửa rút ra khỏi túi áo thì hỡi ơi: lạnh rung không cầm nổi cái điện thoại, mà thật ra cũng sợ lỡ tay đánh rơi hết bao nhiêu kỷ niệm xuống sông Hoàng Phố.

The bund
Ghé miếu Thành Hoàng, phố đi bộ Nam Kinh mà chài ơi: người người chen chúc, dáo dát tìm cây ngô đồng mà thân cây thì trụi lá xác xơ đành loay hoay trở về Bến Thượng Hải. Hình như có vẻ nơi đây đẹp nhất, ít người nhất và không khí dễ thở nhất… Nhớ Thượng Hải thì chỉ nhớ mỗi bờ sông Hoàng Phố thôi à.

Miếu Thành Hoàng
Đôi khi loay hoay ở Thượng Hải mà cứ ngỡ mình đang đứng ở một đất nước Châu Âu nào đó. Thượng Hải có rất nhiều kiến trúc Châu Âu ( nếu dẹp dây điện đi thì có khi là Châu Âu thât ấy chứ).

Cái telephone box này dễ thương quá

Ở đâu đó trước bảo tàng Tống Khánh Linh
Vì đi vội đi vàng mà không đúng mùa nên không có thời gian lang thang trải nghiệm những điều mình mong muốn, nên thật sự rất mong trở lại qua những con đường tìm cây ngô đồng và leo lên 230m ngắm con sông Huangpu với Thượng Hải về đêm…