Tôi mua vé máy bay đi Seoul bằng một phút ngẫu hứng khi ngồi ở sân bay đón khách. Kì lạ, mỗi lần đến sân bay là muốn đi đâu đó. Không biết sao nữa nhưng khi không biết đi đâu tôi lại nghĩ về Seoul. Hình như nơi này cho tôi cảm giác bình yên và thân thuộc nhất cùng nhiều nỗi buồn nhất của một thời trẻ tuổi. Mà hình như nơi này cũng cho tôi cảm giác tự do, được là chính mình, được làm những điều mình thích với cảm giác rất đã, không sợ ai quấy rầy. Hình như nơi này cũng cho tôi rớt đến tận sâu của nỗi cô đơn nhưng lại giải phóng tâm hồn tôi ra khỏi nhiều bế tắc để cuối cùng tôi được trở về với chính mình ” stay hungry, stay foolish”.Và một điều quan trọng là tôi cảm giác mình được an toàn và an yên tự tại nhất, không bị ràng buộc với bất cứ điều gì cả, có thể khóc cười miên man…
Đáp xuống phi trường đã 6g chiều nhưng mặt trời chưa buồn đi ngủ. Sợ không tìm được nhà trọ nên đã hỏi đường rất kĩ trước khi đi nhưng cuối cùng vẫn bị lạc. Bà chủ nhà trọ chỉ đường gì mà như đánh đố, kiểu như ” mày xuống xe buýt, nhìn trước mặt có cái 7-11 rồi đi qua đường quẹo vào con hẻm đi 50m rồi gọi tao ra đón”. Thế nhưng sau này mới phát hiện ra trong vòng bán kính 500m 4 phía đều có 4 cửa hàng 7-11 và bà ấy chỉ đường với điểm bắt đầu là trạm xe buýt đi trong khi mình lại tìm đường từ trạm xe buýt xuống ( trạm đi và trạm xuống nằm 2 mặt đường cách nhau cũng vài trăm mét và trong vòng vài trăm mét ấy là mấy cái cửa hàng 7-11 như thế). Ở seoul không biết người ta tìm nhà kiểu gì chứ cầm địa chỉ là không thể nào tìm ra ngoại trừ đi taxi nhập định vị GPRS, đa phần là tìm đặc điểm nhận dạng kiểu như ” đi line 8 ra cửa số 3 quẹo phải nhìn trước mặt có cái bệnh viện sau đó đi thẳng vài trăm mét sẽ thấy cái siêu thị rồi rẽ phải…” Tôi cũng loay hoay cầm địa chỉ và đi theo sự hướng dẫn trong mail nhưng lần mò mãi 7g tối chưa ra. Tôi đến mượn điện thoại của anh chàng bán trái cây dạo mà ảnh nhiệt tình nói ” để tao gọi cho mày luôn cho”. Và sau khi trao đổi với người theo số điện thoại tôi đưa, ảnh ấy hỏi một câu rất ” nghiêm trọng”: bạn của mày có đàng hoàng không? Có đáng tin không vậy? Tôi mới hỏi lại là ” sao anh lại hỏi như vậy?” thì ảnh mới trả lời là ” tại tao thấy mày lặn lội đường xa đến đây mà bạn mày k thèm ra đón”. Thế là tôi phải giải thích rằng chủ nhà trọ chứ k phải bạn tao đâu. Chài ơi, ảnh dễ thương và nhiệt tình hết sức khi hướng dẫn cặn kẽ đường đi. Tôi cám ơn rối rít, định mua một ít trái cây nhưng ảnh chỉ bán cà chua và dưa gang nên…( đúng là mình cũng dở hơi)- viết ra đây để lần sau quay lại tìm.
Bà chủ cho đứa con gái ra tận đầu ngõ đón vào. Căn guesthouse nhỏ nhắn, xinh xinh mà sạch sẽ ấm cúng ghê, yên tĩnh, giá rẻ, vị trí tuyệt vời, thích nhất có cái gác mái tối tối lên ngồi uống bia ngắm trăng thiệt là đúng chất.
Những ngày ở Seoul thật thích. Sáng sáng hăm hở đi chơi, tối tối háo hức về nhà. Điều đầu tiên là xác định ga tàu điện ngầm gần nhất và nạp ngay vào thẻ một ít tiền. Cứ nhảy một phát lên ga tàu điện và rồi muốn xuống đâu thì xuống, ngày nhàn nhã cứ thế trôi qua… Lang thang mãi qua ga tàu điện rồi “ngoi lên bờ” thăm thú công viên, đi rừng, shopping, ăn uống, hoặc cứ đơn giản là ra bờ sông Hàn nghe gió ngắm người qua. Ớ Seoul có thể đi lang thang đến 2-3 giờ sáng mà chẳng sợ gì, phố xá vẫn náo nhiệt và phục vụ sẽ vẫn nhiệt tình nhẫn nại ngồi đợi bạn đến khi ra về. Nhà trọ chẳng buồn khoá cửa muốn về lúc nào về. Sáng sáng còn hào phóng cho bữa ăn sáng với trứng, sữa, bánh mì, mứt… Mọi thứ thật đầy đủ, thoải mái, thế nên cuộc sống thật mến thương.
Ở Seoul-thành phố không ngủ, sôi động nhộn nhịp, đêm cũng như ngày mà ngày cũng như đêm- cứ bước ra khỏi nhà là có quán xá, cà phê, shopping. Hệ thống giao thông công cộng quá phát triển nên mọi thứ thật thuận tiện, thoái mái và phía dưới ga tàu điện là một thế giới nhộn nhịp không kém. Sợ nhất là đi line 2 ( line này đông đúc kinh khủng, người ta cứ đẩy nhau, chen lấn…không thở nỗi) nhưng khổ cái là line này lại kết nối hết tất cả các điểm vui chơi, giải trí, tham quan của thủ đô nhỏ bé này. Nếu không có việc gì quá gấp, tôi ghét phải đi trên cái line này, kiếm line khác đi cho nhẹ người, dễ thở.
Những ngày ở Seoul mưa rả rích nhưng vì cứ lang thang dươi đất nên đâu biết bên ngoài nắng hay mưa. Có hôm ngồi mãi miết đợi ở ga tàu điện xó xỉnh nào đó nhưng đợi hoài…mưa chẳng vội tan. Bà chủ nhà trọ cho mượn cái ô xinh xinh và dặn dò cẫn thận đi đường nếu mưa và gió to quá thì đừng có đi bên ngoài… nhưng mình thì cứ đầu trần lao ra khỏi ga tàu điện và vụt một mạch về nhà.
Những ngày mưa rả rích…




