NHỮNG MÙI HƯƠNG NGÀY CŨ…

img_0852

Dear December,

Chào tháng 12.

Một buổi sáng mờ sương, tôi lang thang nơi góc phố trước nhà thờ Đức Bà và ngồi mơ màng nghe khoảnh khắc giao mùa chạm ngõ trái tim mình xao xuyến. Gió vờn miên man làm rơi khẽ những chiếc lá héo úa, đánh đưa  xoay xoay trong gió.

Tháng 12! Có những cảm xúc bồi hồi theo những cơn mưa chợt đến chợt đi rồi tan biến, có những nỗi xót xa còn đọng lại mãi dù đã nhiều năm qua đi, có những kỉ niệm ngỡ đã phủ bụi thời gian nay lại quay về làm đau nhói con tim. Có những vết thương tưởng đã lành nhưng lắp đầy bằng những nỗi đau khác…

Tháng 12! Nghe miên man con nắng vàng ươm nơi đầu ngõ, gió lang thang vô định vờn qua mặt mang theo chút hanh khô làm cho con người ta cảm thấy bức rứt khó chịu. Thật lạ! Có những nỗi buồn cố hữu cứ theo tháng 12 quay về làm cho ta cảm thấy chán chường mệt mỏi…Sau những giờ tan ca, ta với nỗi cô đơn một mình lang thang trên những con đường khói bụi của Sài Gòn, gõ từng tiếng giầy cộc cộc xuống vỉa hè với những bước chân chậm rãi, đến khi dừng lại đã thấy mình đứng ngay góc Đồng Khởi nhìn ra nhà hát thành phố…Lòng thênh thang- mênh mang…

Khi ta ngồi viết những dòng này thì ngoài kia tiếng thời gian cứ lặng lẽ trôi và chỉ vài cái chớp mắt thôi…khoảnh khắc giao thừa rồi cũng đến. Còn nhớ năm ngoái, vào cái ngày cuối cùng của năm cũ, ta một mình ngồi đếm thời gian trong góc quán cà phê. Ngồi uống hết ba cốc kem trà xanh, ngắm nhìn dòng người qua lại nhộn nhịp trên phố Nguyễn Huệ … từng người, từng người đến rồi đi chỉ riêng ta còn ở lại…

Vâng, chỉ riêng ta còn ở lại với những nỗi xót xa gặm nhắm tâm hồn nhiều cảm xúc… Một ai đó đã từng nói rằng “khi chia tay nhau, cả hai đều là người thất bại” nhưng riêng ta, ta thấy rằng chỉ mỗi mình “thất bại”..Đôi khi lòng cũng tự hỏi cần bao nhiêu thời gian để có thể quên một người..nhưng vẫn không thể nào trả lời được.. Thôi khỏi đi ha! Cần khóc bao nhiêu nước mắt để có thể xóa sạch kí ức về một ai đó- và câu hỏi này cũng không lời đáp.. Thôi khỏi luôn nhe!

“ Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống đang trãi qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại” (Anh Khang). Giống như ai đó bây giờ, nỗi buồn hiện tại không thể là nỗi buồn của vài năm về trước, cảm giác hiện giờ cũng không thể là cảm giác xót xa của những ngày đã qua.. Có nhiều thứ đã trôi xa rất xa, người ra đi không bao giờ ngoảnh lại còn người ở lại sao mãi miết ngóng trông về nơi xa ngái…Cuộc sống sẽ sang trang và nỗi buồn xưa rồi cũng khép lại. Nếu có một ngày ta tìm thấy ai đó thì cũng xin đừng tìm kỷ niệm của mình trong bóng dáng người ấu, đừng so sánh và đừng đòi hỏi những điều xưa cũ “ đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt”

Thôi thì, nếu đã không thể quên… ta cứ để trái tim mình mặc sức nhung nhớ và quằn quại trong những nỗi đau đớn của riêng mình. Nếu đã không thể quên…thì thôi ta sẽ nhớ…

Nắng sẽ ấm trong lòng vào một ngày không xa khi ta thôi không còn nhớ…

Chào tạm biệt tháng 12. Đó sẽ là mùa đông cuối ở Sài gòn và sẽ tạm xa nơi này một thời gian.

Chào nhé!

Leave a comment