BHUTAN-NGÀY TRỞ VỀ

fullsizerender11

Punakha Dzong- view from the top of resort:)

Như một mối “nhân duyên” đã được định sẵn, tôi “trở về” Bhutan vào một ngày đầu thu năm 2016 vì quyết định chớp nhoáng. Cũng chẳng sao cả, tôi thích những điều vốn không được sắp đặt sẵn theo kế hoạch như thế, mà vì một phần tôi nhớ Bhutan quá. Tôi không biết nên gọi tên nỗi nhớ này là gì nữa nhưng lâu lâu nó thường quay quắt trở về, kiểu như chia xa mối tình đầu và lâu lâu “ lên cơn co thắt” cần thuốc trợ tim

Tôi “ trở về” chứ không phải là “ quay lại” Bhutan vì tôi thích từ “ trở về’ hơn. Nó cho tôi cảm giác thân thuộc như trở về nhà sao bao ngày xa cách. Vậy đó, một năm trôi qua có biết bao nhiêu đổi thay và chuyến trở về lần này khiến tôi hồi hợp, háo hức quá đỗi. Tôi ngồi lặng im trên chuyến bay từ Bangkok đến Paro với những trống trãi của riêng mình ( mà thật sự là hai chiếc ghế cạnh bên đều trống). Anh tiếp viên Bhutan nở nụ cười thật tươi đi qua đi lại nhưng buồn nhiên chẳng phát cho tôi tờ khai nhập cảnh. Đến khi hỏi thì Anh ấy cười hiền rẳng tưởng tôi đi du lịch chung đoàn khách Malay ngồi các dãy trên. Và thế là “ bạn đi Bhutan làm gì? Bạn đi một mình hả? Bạn đi mấy lần rồi? Bạn có bạn ở bên đó không? Ohh tuyệt quá! Chúc bạn có những ngày tuyệt vời ở Bhutan..blaa blaa… Anh ấy hỏi đầy vẻ ngạc nhiên!

Không sao cả. Tôi quen với những thứ một mình và đùa giỡn với cô đơn nên nhiều người nhìn thấy tôi trông bộ dạng mong manh trong những chuyến hành trình đơn độc nhưng bản thân mình thấy rất ổn. Việc đi một mình vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc “cầm nhầm” tay bạn đồng hành- Đó sẽ là những chuyến đi tồi tệ nhất!

Chuyến bay từ Bangkok đến Paro hôm ấy sao tôi thấy nó nhanh quá. Khi người ta nôn nao trở về thì thường sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm còn tôi thì ngược lại. Cảm giác phấn khích, háo hức xen lẫn những lo lắng  và cả những niềm vui như muốn khóc… Có những điều giản dị như thế trong cuộc đời đã trôi qua và ghi dấu lại trong tim bằng những kỉ niệm…Và vì cuộc sống có kỉ niệm nên mới kéo dài ra mãi mãi… Cả quãng thời gian dài trên chuyến bay, tôi cứ ngồi xem đi xem lại những hình ảnh từ năm trước, tôi  gói gém mang những kỉ niệm yêu dấu trở về: có những niềm vui, có những nỗi buồn, có  những trống trãi trong lòng… Một năm đã qua- một quãng thời gian không ngắn cũng không đủ dài để khiến người ta có thể quên hết. Cái sân bay Paro bé tí năm nào giờ đã được xây mới, khang trang hơn, đẹp hơn..nhìn lạ lẫm một chút-kiểu như mình đã quen với những điều thân thuộc. Con đường từ sân bay dẫn về Thimphu cỏ úa một màu vàng thu buồn hiu hiu, liêu xiêu, hoa cosmo nở tím hồng cam hai bên đường lao xao gió…

Tôi quay về Thimphu và tìm lại nhà của Baesan- cậu nhóc và gia đình của cậu ấy. Có chút gì đó thay đổi hay bản thân mình mơ hồ trong quên quên nhớ nhớ…Tôi lang thang mãi và đi lên đi xuống dọc con đường nhưng không tìm thấy lối vào ngày xưa. Cái khách sạn Le Meridien to đùng nằm chắn ngang trước mắt làm tôi không biết mình đang ở nơi nào. Con hẻm nhỏ nhỏ ngày xưa và ngôi nhà có các chậu hoa xinh xinh tim tím trước ngõ… nó là ký ức nằm lẩn khuất đâu đó giữa muôn trùng quên-nhớ trong hơn 1 năm qua. Tôi đứng đây- giữa thủ đô Thimphu- cái chỗ mà tôi nghĩ mình đã đứng đó vào năm trước nhưng trớ trêu thay tâm hồn tôi bị “ lạc’ giữa phố đông người vào một chiều thu tháng chín ở Himalaya. Tôi đã không nhận ra –điều mình không thể giữ được chính là thời gian… Mọi thứ êm trôi như một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo những cánh hoa cosmo bay bay trong gió…

fullsizerender10

Longest suspension Bridge in Bhutan

Chuyến trở về lần này mang theo nhiều ký ức ngọt ngào, những hạnh phúc bình yên thoáng qua và để lại nhiều nỗi đau niềm nhớ day dứt, âm ỉ cháy…mà không thể nào viết ra được lời nào ở đây… Và thậm chí tưởng mình đã nhập viện ở Punakha!

fullsizerender9

Thực đơn dành cho người bệnh

Có những ngày buồn như thế, những ngày buồn quá không cất nổi một lời nói với ai…

“ Là mình khóc cho mình mình nghe…

Khi ký ức đó trở về…”

( Bhutan-một ngày thu tháng chín 2016)

Leave a comment