ALONE IN THE U.S ( P.1)

fullsizerender12

The San Mateo-Hayward Bridge is the bridge crossing the U.S State of California’s San Francisco Bay, linking the San Francisco Bay with the East Bay- view from the flight’s window 🙂

Hôm nay chiều 30 Tết. Bây giờ là 5g20 phút theo giờ Việt Nam và tôi đang ngồi tại sân bay Taoyuan ( Đào Viên)- Đài Bắc đợi đáp chuyến bay đi San Francisco. Đây là lần đầu tiên tôi ăn tết xa nhà, sau ngần ấy năm đêm giao thừa nào cũng ở nhà. Không hình dung rõ cảm xúc bây giờ là gì, chỉ thấy buồn buồn chút vì không ở gần gia đình đêm giao thừa nhưng tâm hồn thì lại cảm thấy trống trãi-kiểu như bằng mọi giá phải rời khỏi Sài Gòn. Mà thật ra ở đâu cũng buồn như nhau vì sâu kín trong lòng là vết thương không thể nào liền da. Đi đâu cũng được, miễn đi là được. Mà thật ra khi không biết đi đâu thì đi chỗ nào cũng vậy thôi, cứ loay hoay với cuộc đời mình như thế, cứ hoang mang sống như thế với những niềm vui góp nhặt và nhiều nỗi buồn chông chênh.

Như tựa đề của một quyển sách mang tên “hôm nay tôi thất tình” -tôi mang theo trong lòng vết thương rồi đi.

Chuyến bay đi Taipei hôm nay- cạnh mình là một chỗ trống..và mong là trên chuyến bay từ Taipei đi SF sẽ có bạn đồng hành. Bỗng dưng dạo này thích đi một mình nhưng lại muốn có ai đó ngồi bên cạnh chỉ im lặng mà không nói gì. Kiểu như cảm xúc an yên, bình tâm vì biết rằng lúc nào cũng có ai đó bên cạnh nhất là trên những chuyến bay dài nhưng không bị quấy rầy. Thật mâu thuẩn.

fullsizerender14

Chờ em đến San Francisco! Lần đầu bay một chuyến bay quá dài và không ngủ được. Cứ nhìn đồng hồ đếm giờ Việt Nam khi đang bay trên bầu trời đâu đó phía dưới là đại dương bao la.. Bây giờ là giao thừa, là giao thừa đó…Mình đã đón giao thừa trên trời trong một đêm không ngủ và đầu lâng lâng, mặt nhăn nhó hứa rằng chắc sẽ không đi Mỹ nữa đâu. Thế nhưng vừa mới nói vậy thôi, khi máy bay chuẩn bị đáp xuống phi trường San Francisco thì hỡi ơi…Phía bên kia bầu trời là một màu sáng tinh khôi của ánh nắng chiều loang trên biển. Quơ vội chiếc điện thoại và chụp được những tấm hình không còn gì đẹp hơn thế nữa-cây cầu San-Mateo-Hayward bắc qua vịnh San Francisco dài hun hút khi nhìn từ trên cao.

Sân bay San Francisco có lẽ là sân bay đẹp vì năm ngay bờ biển, giống Incheon của Hàn Quốc. Cảm giác của cả đêm dài không ngủ thật chẳng dễ chịu chút nào. Đi Mỹ thật quá gian nan khi phỏng vấn visa thấy nhẹ nhàng, mà qua đến hải quan Mỹ thì thôi: Anh hải quan hỏi hơn chục câu mà mình cũng sợ có khi mình chẳng được nhập cảnh ( du lịch một mình, độc thân) vào Mỹ

  • Mày đi du lịch một mình?
  • Địa chỉ trong tờ khai là nhà của ai?
  • Mày có bạn bè bên Mỹ không?
  • Đây là lần đầu tiên mày đến Mỹ?
  • Mày dự định làm gì ở Mỹ?
  • Mày chỉ đi thăm bạn bè thôi ư?
  • Khi nào mày quay trở về?
  • Mày mang theo bao nhiêu tiền?
  • Mày làm ở đâu?
  • Mày làm công ty gì?
  • Chức vụ hiện tại của mày là gì?
  • Ok

California nắng vàng ươm trong một ngày cuối năm nhưng gió lạnh buôn buốt. Bây giờ là 30 Tết theo giờ Mỹ và đêm nay sẽ đón giao thừa trên đất Mỹ,sẽ nghe pháo nổ đì đùng-cái âm thanh mà hơn mười năm rồi không còn được nghe nữa. Ngày xưa xưa ở VN Tết Tết được đốt pháo- xác pháo nhuộm hồng đỏ cả những con phố, con đường sau đêm giao thừa. Những hình ảnh quen thuộc ấy làm gì còn nữa. Rồi ngày xưa, nhà có con mực. Tội nghiệp nó lắm, mỗi lần đốt pháo nó sợ bỏ chạy hoảng hốt có khi đi cả mấy ngày liền không về. Rồi người ta cấm đốt pháo mà con mực cũng đâu còn nữa… Đó là những cái Tết trôi rất xa, giống như một giấc mơ tôi nhớ về một khoản thời gian đang xóa nhoà “ Like a dream I remember from an easing time”.

fullsizerender13

Vậy là cuối cùng tôi đã đặt chân đến Mỹ. Nhưng nước Mỹ có phải là thiên đường?

 

Leave a comment