ALONE IN THE U.S ( P.2)

FullSizeRender_5

cherry blosooms everywhere in Los Angeles

Ngày trở về…

Có chuyện gì để kể trong những ngày ở Mỹ không nhỉ??

Tưởng đến vùng nắng ấm nhưng đó là mùa mưa gió tơi bời… Những ngày ở đây nhìn vào bảng dự báo thời tiết thì thấy mưa nguyên tuần thế là book vé xe đò đi Los Angeles chơi.Những ngày đầu đến Mỹ rất sướng, tưởng là không bị lệch múi giờ nên ăn,chơi, ngủ không phải lo lắng gì cả. Nhưng đến ngày thứ ba thì hỡi ơi 4 giờ sáng mới ngủ và liên tục những ngày sau đó cũng vậy. Mỗi ngày chỉ ngủ 2-3 tiếng vì ban ngày còn bận đi chơi nữa.

Chả biết kể gì về Mỹ vì Mỹ không nằm trong bucket list của mình. Nhưng cơ duyên đã đưa mình đến Mỹ nên những ngày rong ruổi đây đó đã “sáng mắt” ra được nhiều thứ. Bởi vậy, nhiều khi những gì đọc qua sách vở không thể nào mường tượng được thực tế ra sao.

Nước Mỹ là… buổi sáng mưa giăng khắp lối bắt xe đò đi từ San Francisco lên Los Angeles, gặm ổ bánh mì và ngủ vùi rồi thỉnh thoảng ngốc đầu dậy ngắm cảnh hai bên đường. Đó là những con đường dài hun hút không thấy nhà cửa đâu, cảnh đẹp miên man. Có lẽ ngắm cảnh hai bên đường trên những chuyến xe dọc ngang các tiểu bang mới là điều thú vị và nên làm khi đến Mỹ. Cảnh đẹp ngút ngàn nhưng rất tiếc là không dừng lại chụp ảnh được.

FullSizeRender_3

LA city -view from the Griffith Observatory

Mỹ không vui…không biết nữa hay lòng người không vui nên thế. Lang thang dưới ga tàu điện ngầm đi dọc ngang thành phố, leo lên chỗ này chỗ kia chơi, rảo bước trên đại lộ danh vọng hay chui ra biển hoặc lên công viên Gifth Park có đài quan sát toàn cảnh thành phố Los Angeles và cũng là nơi quay bộ phim La La Land. Nhiều người nói đừng đi tàu điện ngầm vào ban đêm tại Los nhưng bản thân mình thấy cũng chẳng sao cả. Tuy có nhiều người vô gia cư, những người Mỹ đen và nhiều người say xỉn… Việc lang thang dưới ga tàu điện ngầm mới thấy nhiều mảnh đời bất hạnh. Mình bắt gặp một cụ già người Nhật đứng kéo violin trên góc ngã tư đường phố nhộn nhịp bậc nhất ở Los và để bên cạnh một câu tiếng Anh thế này “ I can not speak English, please give me a job” ( Tôi không biết tiếng Anh, xin hãy cho tôi một công việc). Nhiều người qua đường ném vào vài đồng tiền lẻ còn ông thì vẫn mải mê kéo đàn trong một buổi chiều nhạt nắng… Mình đã bậc khóc trong đêm trên đường về khách sạn sau khi bước ra khỏi nhà ga và gặp ngay cảnh một Anh da đen ( không biết người nước nào) đang quỳ lại bên một đống đồ và chiếc xe đạp ngã nghiêng, trong khi xung quanh Anh là hơn một chục anh cảnh sát.. không biết chuyện gì đang xẩy ra vì không dám đến gần nhưng cảnh tượng đó làm mình khóc. Nước Mỹ- cường quốc giàu có, thịnh vượng và là thiên đường đối với biết bao người, và là nơi cưu mang rất nhiều người tị nạn không phân biệt màu da, chủng tộc và cũng là nơi bạn bắt gặp rất nhiều người ăn xin, vô gia cư trên phố…Nước Mỹ-nơi có những mảng tối-sáng nhập nhèm: đó có thể là con phố thênh thang với các tòa nhà tài chính cao chọc trời và cũng nối tiếp bên đó là một khu nhà ổ chuột nghèo xác xơ, nhếch nhoáng lem nhem. Đứng cạnh bên một người quần âu trong bộ vest công sở lịch sự có thể là một người da đen nằm chỏng chơ, quấn chăng kín mít và những hộp đồ ăn vương vãi…

Nước Mỹ là…cô người Mỹ sống tại Sanfran trên đường đi Los cùng mình đã rất nhiệt tình hướng dẫn mình tìm ga tàu điện ngầm gần nhất hoặc gọi taxi. Khổ nhất là khu mình đứng không có taxi để mà đứng vẫy vẫy ngoài đường như ở Việt Nam, phải gọi tổng đài hoặc gọi uber hoặc gọi một loại nữa cũng tương tự uber là Lift nhưng toàn bộ thanh toán bằng thẻ tín dụng. Và thế là mình có dịp sử dụng tên tiếng Anh khi bác tài xế nói tên mình rất dễ thương, trùng tên với con gái của bác ấy

Nước Mỹ là…mình đã cố gắng cãi lại ý trời khi nhất quyết phải đi cho được công viên quốc gia Yosemite trong những ngày mưa bão nhiều tuần nhưng đúng là “người tính không bằng trời tính”, không nên cố cưỡng cầu điều gì cả. Mình đã tìm rất nhiều tour đi Yosemite trong khoản thời gian đó nhưng hầu như không có công ty nào tổ chức, tìm mãi thì cuối cùng vẫn có một nơi nhưng công ty hình như toàn khách trung quốc và mình là vị khách “ nước khác” duy nhất trên chuyến xe hôm ấy. Bạn hướng dẫn phải nói bằng hai ngôn ngữ và nói tiếng Anh để cho mỗi mình mình nghe trên suốt hành trình mưa gió tơi bời…Mừng quá là mừng vì cuối cùng cũng được đi Yosemite nhưng hỡi ơi… đã đi quá nửa đoạn đường thì mưa gió sạt lỡ và đường cao tốc bị cấm nên toàn bộ hành trình của mình phải chuyển hướng khác coi như giấc mộng vỡ tan… Đến lúc này mới biết là “đừng níu kéo” và “cố sức” quá. Cả đêm nằm ở Sacramento, gọi cả cái pizza to 4 người Việt Nam ăn mới hết, nhưng ăn được hai miếng rồi cứ nghĩ về Yosemite-coi như khó để quay lại vì những ngày sau đó vẫn mưa gió tơi bời. Tan giấc mộng!

Nước Mỹ là… một đêm tối trời lần mò theo ga tàu điện ngầm để đến đại lộ danh vọng rồi lang thang ngắm Los về đêm và ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường đếm dòng người qua lại chán chê rồi quầy quả đi qua China town tìm ăn một tô bún cá của người Việt nhưng dở quá dở nên bỏ nửa tô đi về luôn trong đêm…

Nước Mỹ là…trai đẹp cứ đi ngời ngời trên phố hay cứ nằm dáng người mẫu trên bãi cỏ ngoài nắng, hay phơi nguyên body “6 múi” đẹp ngời ngời, mắt sáng mũi cao, dáng cũng cao và nụ cười làm mình “choáng váng”. Đừng tưởng là mình không mê cái đẹp nhe. Cảnh đẹp cũng mê nhưng trai đẹp thì vẫn có sức hấp dẫn khủng khiếp. Như Anh chàng trong hình này nè, Ảnh quyến rũ cỡ nào mà thằng nhóc con của một chị người Hàn đứng kế bên cứ chạy theo đùa giỡn, bắt chước nằm theo dáng người mẫu nhìn như hai cha con làm mình không nhịn được cười..

FullSizeRender_6

Ohhh 🙂

Nước Mỹ là…ngắm hoàng hôn trên vịnh San Francisco là cảm xúc khó quên và khó tả nhất…đẹp huyền dịu trong buổi chiều gió lạnh lạnh, nắng hanh hanh và chòng chành song nước, rồi lang thang cầu cảng Pier 39 xem hải cẩu nằm phơi mình trong nắng hay, ăn ngay món Clam Chowder huyền thoại béo ngậy mà thơm lừng mùi bánh thoảng hương vị chua chua như bánh mì thiu mà ngon hết biết. Chính cái vị chua chua ấy mới là đặc trưng mà ai khi lướt qua Pier 39 đều ghé ngay quán ăn món này. Tất cả xung quanh mọi người đều ăn cùng một món ăn…Thú vị thật! Hay là leo lên đỉnh đồi chụp cho mình một tấm hình với cây cầu Golden Gate huyền thoại, biểu tượng của nước Mỹ hoặc là San Francisco ngắm hải âu bay ngợp trời trên vịnh và đón hoàng hôn tắt nắng..

Nước Mỹ là… những ngày hoang hoải vì sương đêm, gió rét, mưa lạnh đi 3 tiếng đồng hồ đến Napa Valley-thung lũng rượu vang và thưởng thức các loại vang đặc trung của miền Nam nước Mỹ hay lướt qua những cánh đồng tìm ‘thung lũng hoa vàng” nhưng chỉ toàn cây khô trụi lá…

Và nước Mỹ là…nơi rộng lớn như thế nhưng gặp lại được bạn bè sau nhiều năm xa cách và gặp được rất nhiều người Việt, nghe tiếng nói của mình trong vô vàng những thanh âm lộn xộn của nước Mỹ và những câu chuyện không đầu không đuôi…

Và nước Mỹ là…nơi đón tôi những ngày u ám…

Và tôi chắc sẽ trở lại…