Sài Gòn một buổi sớm đầu đông se se lạnh–chỉ là cảm nhận vậy thôi chứ Sài Gòn làm gì có mùa đông. Chỉ là một chút se se lạnh của thời tiết khi giao mùa, chỉ là một vài chiếc lá vàng khẽ khẽ rơi rất nhẹ trên những con đường vắng dấu chân xưa…cũng đủ khiến trái tim thổn thức, loạn nhịp với những kỉ niệm gọi là xưa-cũ đã phai dấu theo thời gian… Lần trở lại này, mình đã thôi không còn lang thang sau những giờ vào những buổi chiều se lạnh hiu hiu gió như một thói quen cố hữu, cũng không còn mãi miết ngược chiều dọc đường Đồng Khởi để ngước lên đã nhìn thấy nhà thờ Đức Bà, mình đã thôi gõ từng bước chân cọc cọc xuống vỉa hè đầy loang lỗ mà nghe rõ cả từng nhịp cô đơn rớt lại phía sau lưng của ngày xưa xa ngái với những nỗi buồn đầy hoang hoải…

“Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống trãi qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại” giống như ai đó bây giờ, nỗi buồn của hiện tại không thể là nỗi buồn của vài năm về trước, cảm giác hiện giờ cũng không phải là cảm giác xót xa của nhiều năm đã qua… Đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra một phần hồi ức là những khoảnh khắc có vui có buồn sẽ lặp lại nếu vô tình bạn nghe được một bài hát, một đoạn nhạc, một tiếng chuông điện thoại quen quen…và rồi bạn sẽ nhói đau một chút, những khoảnh khắc ngày xưa như thước phim quay chậm chậm nhưng…bạn sẽ đón nhận nó một cách rất bình thản và an yên. Bạn đã biết tha thứ và bao dung với bản thân mình sau những cuộc tình đã đi qua vì hóa ra thời gian đủ dài để khiến chúng ta nhận ra chúng ta đã từ bỏ người tình chứ những cuộc tình thì luôn ở lại…
Ai cũng nói cái giá của sự trưởng thành là cô đơn và đầy rẫy những vết thương trong lòng…nhưng mình thấy cái giá của sự trưởng thành chính làm “lặng im rời ra đám đông” …Bạn sẽ thôi không còn thích sự ồn ào huyên náo, bạn sẽ chọn lựa mình xuất hiện ở nơi nào và dù vây quanh giữa sự ồn ào , học cách mỉm cười giữa đám đông nhưng cuối cùng những gút mắc trong lòng chỉ mình mình biết, chỉ lòng mình nói với mình mà thôi…
Nhân sinh như mộng, hà tất quay đầu…
Cuộc sống đã sang trang, những nổi buồn xưa rồi cũng khép lại…nếu một ngày ta tìm thấy ai đó thì cũng mong là không tìm kỉ niệm của mình trong bóng dáng người ấy và đừng đòi hỏi những điều xưa cũ ” đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt”… Tất cả sẽ qua đi …và tất cả sẽ bắt đầu…

