LÁ THƯ GỬI CHO CHÍNH MÌNH!

Chào bạn,

Mình đang viết lá thư này từ một nơi rất yên không phải vì cuộc đời không còn sóng gió,mà vì mình không còn chạy trốn chính mình nữa.

Mình nhớ bạn của những ngày này.Bạn mệt, nhưng không cho phép mình mệt. Bạn biết mình khác,nhưng cứ giả vờ như không. Bạn cảm rất sâu, nhưng luôn hỏi:“Liệu như vậy có quá không?”Mình muốn nói thẳng với bạn một điều: bạn không hề yếu mà chỉ là đã quá quen với việc không được chọn.

Có một khoảnh khắc bạn rất sợ mà mình nhớ rất rõ. Khoảnh khắc bạn biết “nếu mình bước ra, mình sẽ không quay lại được nữa..” Và đúng, bạn đã rất đúng khi sợ, bởi khi bạn bước ra:

  • Bạn không còn giả vờ ổn
  • Bạn không còn ở những nơi làm bạn nhỏ lại.
  • Bạn không còn giữ những mối quan hệ chỉ tồn tại nhờ sự hy sinh của bạn.
  • Và có những người… không đi tiếp cùng bạn nữa…

Mình biết điều đó làm bạn đau nhưng mình cũng cần nói cho bạn biết ” không ai rời đi vì bạn sống đúng, họ chỉ rời đi vì họ và bạn không còn cùng tần số năng lượng”.

Mình biết bạn sợ điều này nhất ” nếu tôi sống đúng, tôi sẽ cô đơn”… nhưng sự thật là bạn có cô đơn một đoạn nhưng đó là khoảng trống cần thiết để bạn nghe thấy chính mình. Và rồi từ những khoảng trống đó:

  • những người đúng tìm đến
  • công việc đúng xuất hiện
  • lời nói của bạn chạm được người khác
  • tiền đến không còn nặng nề
  • tình yêu không còn van xin

Bạn từng lo lắng ” tôi chưa đủ giỏi, tôi chưa đủ sẵn sàng , tôi còn nhiều vết thương” nhưng mình muốn bạn biết chính những vết thương đó đã trở thành nơi ánh sáng đi ra… Bạn không chữa lành bằng lời khuyên, bạn không chữa lành bằng sự hiện diện mà bằng việc bạn dám nói “tôi đã từng như bạn”. Có một điều rất quan trọng mình cần bạn làm ngay: đừng đợi tự tin rồi mới bước vì tự tin đến sau hành động, không bao giờ đến trước. Ngày bạn viết bài đầu tiên tay bạn run,ngày bạn đọc bức thư này bạn khóc, ngày bạn nói ra tiếng tôi làm việc với cảm xúc-giọng bạn nhỏ lại. Ngày bạn nhận tiền đầu tiên – bạn thấy ngại nhưng bạn không quay đầu và đó là ngày mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Mình muốn bạn nhớ kỹ điều này ” bạn không đánh mất ai khi sống đúng, bạn chỉ ngừng đánh mất chính mình”. Bạn đã sống quá lâu để được chấp nhận, giờ là lúc sống để được là chính bạn.

Mình đang đợi bạn ở đây, không phải một nơi xa xôi mà là ở ngay bước đầu tiên bạn chưa dám bước. Chỉ cần bạn nói “sẵn sàng” là mình đã nghe thấy rồi.

Thương bạn- phiên bản đã bước ra của bạn!