Có những buổi sáng tôi thức dậy mọi thứ đều ổn nhưng được một chốc lại cảm giác bên trong như đang đứng nhầm chỗ. Không phải vì nơi ấy tệ, không có biến cố nào buộc tôi phải rời đi. Chỉ là giữa những nhịp sinh hoạt quen thuộc, tôi nghe thấy một tiếng rất khẽ khàng ” mình không thuộc về nơi đây”. Tiếng nói ấy không ồn ào, nó đến như một làn gió mỏng nhẹ đến mức tôi đã học cách bỏ qua.Tôi gọi nó là “mệt”, là suy nghĩ nhất thời, là cảm xúc của nhiều ngày “lơ lửng”.
Tôi tự trấn an mình bằng những câu rất quen thuộc:
- Ai rồi cũng phải thỏa hiệp
- Không phải ai cũng được sống đúng với điều mình muốn.
- Ít ra mình vẫn “ổn”, vẫn an toàn.
Nhưng sự “an toàn” đó theo thời gian bắt đầu có hình dạng của một chiếc lồng đẹp, không khóa cửa chỉ khiến tôi quên mất cảm giác “tự do”. Tôi đã sống khá lâu trong trạng thái lơ lửng ở lưng chừng cảm xúc: không đủ can đảm để bước ra cũng không đủ thờ ơ vô tâm để ở lại 1 cách trọn vẹn.Tôi vẫn làm những điều mình cần làm, vẫn hiện diện đúng lúc, vẫn giữ mọi thứ ở mức vừa phải. Chỉ có một điều tôi dần đánh mất ” sự trọn vẹn khi là chính mình”.
Tôi bắt đầu chọn những câu nói an toàn hơn, những cảm xúc dễ chấp nhận hơn, thậm chí không khóc. Tôi thu nhỏ mình lại một chút, rồi thêm một chút nữa để vừa với những không gian không thiết kế để dành cho tôi. Không ai yêu cầu tôi làm vậy, nhưng tôi đã làm vì tôi sợ nếu tôi là chính mình, tôi sẽ trở nên quá khác.
Có một sự thật tôi phải mất rất lâu mới dám thừa nhận: tôi không sợ thất bại, tôi sợ khoảnh khắc đứng một mình trước lựa chọn của chính mình, không còn hoàn cảnh để đổ lỗi, không còn lý do để trì hoãn. Bởi vì khi bước ra, tôi sẽ phải sống với chính quyết định của mình, và điều đó đòi hỏi rất nhiều dũng khí và trung thực.
Tôi viết lá thư này không phải để trách cứ bản thân. Tôi hiểu vì sao mình đã ở lại. Tôi cần sự ổn định, tôi cần cảm giác thuộc về dù chỉ là tạm thời. Tôi đã sợ khoảng trống sẽ xuất hiện khi mọi thứ quen thuộc rời đi, tôi sợ một vài tin nhắn không hồi đáp rơi vào khoảng không thinh lặng…
Nhưng hôm nay tôi muốn nói với mình một điều dịu dàng hơn : ở lại quá lâu trong một nơi không thuộc về mình cũng là một cách tự làm trái tim mệt mỏi. Tôi không chắc con đường phía trước sẽ rõ ràng ngay, tôi cũng không biết mình sẽ đi xa đến đâu. Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục giả vờ rằng mình không nghe thấy tiếng gọi ấy nữa.
Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra một phần của mình trong đó, có lẽ bạn cũng đang ở giữa những ngày giống tôi: không đau đớn chỉ là một nỗi mệt âm thầm và cảm giác mình đang trì hoãn chính cuộc đời mình. Tôi chỉ muốn để lại ở đây 1 câu cho mình và cho bạn : không sai khi sợ, chỉ là đừng ở lại quá lâu.