THƯ GỬI NGƯỜI ĐÃ LUÔN CỐ GẮNG ĐỂ ĐƯỢC YÊU

Có một khoản thời gian rất dài, tôi tin rằng yêu thương là thứ phải cố gắng mới giữ được. Không ai dạy tôi điều đó, nhưng tôi học được nó bằng cách quan sát và tự điều chỉnh mình trong các mối quan hệ. Tôi học cách lắng nghe nhiều hơn nói, hiểu nhiều hơn đòi hỏi, và chấp nhận nhiều hơn mức mình thật sự thoải mái. Tôi nghĩ đó là trưởng thành, là yêu một cách chín chắn. Tôi không nhận ra rằng, trong quá trình ấy, tôi đã dần quen với việc không được yêu lại một cách trọn vẹn.

Tôi yêu bằng sự có mặt. Tôi nhớ rất kỹ những điều nhỏ nhặt của người khác, từ thói quen, cảm xúc cho đến những thay đổi rất nhẹ trong giọng nói. Tôi sẵn sàng điều chỉnh mình để mọi thứ không trở nên căng thẳng, để không ai phải khó xử vì tôi. Tôi hạn chế nói ra những điều mình cần, vì sợ rằng những nhu cầu ấy sẽ làm phiền người khác. Dần dần, tôi thấy mình im lặng ngày càng nhiều, không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi không chắc liệu có ai thật sự muốn nghe không…

Có những mối quan hệ kéo dài không phải vì hai người hiểu nhau, mà vì một người giỏi chịu đựng hơn người còn lại. Tôi đã ở trong những mối quan hệ như thế. Không có cãi vã lớn, không có chia tay ồn ào, chỉ là một cảm giác buồn rất đều, rất âm thầm. Tôi thường xuyên tự hỏi liệu mình có đang đòi hỏi quá nhiều hay không, liệu mình có cần phải cố gắng thêm nữa để mọi thứ tốt hơn. Tôi không nhận ra rằng, khi phải liên tục tự vấn giá trị của mình trong một mối quan hệ, thì có lẽ vấn đề không nằm ở việc mình chưa đủ…

Tôi sợ mất, sợ bị phản bội. Tôi sợ nếu mình nói ra điều mình thật sự cần, mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng không thể kiểm soát. Tôi sợ nếu mình ngừng cố gắng, tôi sẽ không còn chỗ đứng trong cuộc sống của ai đó. Vì vậy, tôi chọn cách yêu bằng sự hy sinh âm thầm, ngay cả khi người ta rời đi trong im lặng không lời giải thích, tôi vẫn nghĩ rằng mình không đủ tốt, vẫn dằn vặt đau khổ, vẫn ngộ nhận rằng đó là yêu. Tôi níu kéo những kí ức mơ hồ viễn vông, hành hạ bản thân trong cơn say, bỏ rơi bản thân mình không lối thoát. Không ai bắt tôi làm vậy, nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng đó là cái giá phải trả để được ở lại-trong những cảm xúc còn vương. Chỉ đến sau này, khi sự mệt mỏi tích tụ đủ lâu, tôi mới hiểu rằng yêu thương thật sự không khiến người ta phải thu nhỏ lại để vừa với người khác…

Tôi viết lá thư này cho người tôi đã từng là, người luôn cố gắng để được yêu và tin rằng nếu mình cho đủ nhiều thì một ngày nào đó sẽ được chọn. Tôi không trách ai, vì tôi hiểu nỗi sợ bị bỏ lại đã khiến ai đó yêu theo cách đó. Nhưng nếu có thể nói một điều với chính mình của những năm tháng ấy, tôi muốn nói rằng: mình không cần phải chịu đựng giỏi để xứng đáng với tình yêu. Một mối quan hệ đúng sẽ không đòi hỏi mình phải quên đi cảm xúc của chính mình để tồn tại…

Nếu ai đó đang đọc những dòng này và thấy mình ở trong đó, có lẽ bạn cũng đã từng yêu theo cách như tôi. Yêu nhiều, yêu sâu, nhưng luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn. Tôi chỉ muốn nhắc một điều rất giản dị: yêu thương không phải là một cuộc chứng minh, và người phù hợp sẽ không để bạn phải hy sinh chính mình chỉ để được ở lại.