THƯ GỬI NỖI SỢ BỊ NHÌN THẤY

Tôi từng nghĩ rằng mình sợ ánh nhìn của người khác, mình run rẩy, hồi hợp che dấu ánh mắt ấy bằng cách nhìn đi chỗ khác… nhưng sau này mới hiểu, điều tôi thật sự sợ là khoảnh khắc ai đó nhìn thấy tôi một cách rõ ràng, một cách trần trụi, không phải vẻ ngoài, cũng không phải những điều tôi dễ dàng chia sẻ, mà là phần bên trong – nơi tôi đã giấu rất kỹ những hoang mang, những câu hỏi chưa có lời đáp, và cả những ước muốn mà tôi chưa từng cho phép mình nói ra thành tiếng…Tôi đã học cách xuất hiện vừa đủ- đủ để không bị chú ý quá nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Tôi biết cách nói những điều an toàn, thể hiện những mặt dễ chấp nhận, giữ lại những suy nghĩ sâu hơn cho riêng mình không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi không chắc thế giới có sẵn sàng đón nhận con người thật của tôi hay không. Tôi sợ nếu mình được nhìn thấy quá rõ, tôi sẽ trở nên mong manh, yếu đuối hơn mức mình có thể tự bảo vệ…

Có những trải nghiệm trong đời đã dạy rằng, việc bộc lộ bản thân không phải lúc nào cũng là cách hay. Khi còn trẻ hơn, tôi đã từng chia sẻ bằng tất cả sự chân thành, để rồi nhận lại sự im lặng, hiểu lầm, hoặc những ánh nhìn không biết đặt tôi ở đâu. Tôi không trách ai, nhưng từ đó, tôi bắt đầu học cách che đi những phần sâu nhất thuộc về bản thể của mình. Tôi trở nên kín đáo hơn, thận trọng hơn, và dần quen với việc sống trong một phiên bản được chỉnh sửa vừa đủ để không làm ai bối rối, ngại ngần.

Nỗi sợ bị nhìn thấy không đến từ sự thiếu tự tin, mà từ việc đã từng bị nhìn sai. Đã từng bị đặt vào những khuôn mẫu không thuộc về mình, đã từng bị yêu cầu phải giải thích vì sao mình lại khác. Tôi mang trong mình cảm giác rằng nếu tôi bước ra với tất cả những gì mình từng là thì tôi sẽ lại phải đối mặt với những câu hỏi mà bản thân không muốn trả lời, những phán xét mà tôi không có nghĩa vụ phải gánh. Vì vậy, tôi chọn cách ở sau một bước, quan sát nhiều hơn, nói ít hơn, và giữ cho mình một khoảng an toàn, chỉ thuộc về tôi là đủ.Nhưng sống lâu trong sự an toàn đó cũng có cái giá của nó. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như đang đứng bên lề chính cuộc đời mình và chứng kiến những cơ hội lần lượt đi qua, những kết nối có thể sâu hơn, những khoảnh khắc mà mình hoàn toàn có thể hiện diện trọn vẹn, nếu tôi cho phép mình được nhìn thấy. Tôi nhận ra rằng, khi mình không cho người khác cơ hội thấy mình là ai, mình cũng không cho bản thân cơ hội được đón nhận bất cứ điều tốt đẹp nào.

Tôi viết lá thư này không phải để ép mình phải dũng cảm hơn ngay lập tức nhưng hiểu vì sao nỗi sợ này tồn tại. Nó được hình thành từ những lần tôi đã mở lòng quá sớm, hoặc với những người chưa đủ tinh tế để hiểu. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, nếu tiếp tục ẩn mình thì tôi sẽ không bao giờ chạm tới phiên bản cuộc đời mà tôi biết là mình có thể sống. Tôi không sinh ra để chỉ quan sát và thấu hiểu người khác, mà còn để được hiện diện, được công nhận, và được kết nối một cách thật sự với những người thật sự thấu hiểu, đồng cảm và rung động. Có lẽ, việc được nhìn thấy không có nghĩa là phơi bày tất cả. Nó chỉ đơn giản là cho phép mình xuất hiện đúng như mình đang là, không chỉnh sửa quá nhiều, không xin lỗi vì sự khác biệt của mình. Được nhìn thấy cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận rằng sẽ có người không hiểu, không đồng cảm, và rời đi. Nhưng cũng sẽ có những người nhận ra mình ngay từ lần đầu tiên, bởi vì họ đã chờ đúng tần số ấy.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và thấy tim mình chậm lại ở đâu đó, có thể bạn cũng mang trong mình nỗi sợ tương tự. Sợ bị hiểu lầm, sợ bị đánh giá, sợ nếu mình bước ra ánh sáng thì mọi vết xước, những tổn thương sẽ lộ ra. Tôi chỉ muốn nói rằng, không phải ai nhìn thấy bạn cũng có quyền ở lại. Và bạn không cần phải làm mình nhỏ đi để tránh những ánh nhìn không dành cho mình.

Tôi để lại ở đây một suy nghĩ mà tôi vẫn đang học cách chấp nhận: được nhìn thấy không lấy đi sự an toàn của tôi, nó chỉ đưa tôi đến gần hơn với sự thật. Và có lẽ, sống đúng với cuộc đời của mình bắt đầu từ khoảnh khắc tôi cho phép mình xuất hiện, dù còn run, dù chưa hoàn hảo và nhiều sai sót, dù bản thân còn những vết xước chưa lành. Nhưng không sao, mọi thứ có thể được bắt đầu từng bước một…