GỬI NHỮNG NĂM THÁNG TÔI ĐÃ TRÌ HOÃN…

Có những năm tháng trong đời trôi qua rất lặng, êm êm đềm đềm, tệ cũng không tệ mà tốt cũng không, không biến cố, không khúc ngoặt rõ ràng, chỉ là từng ngày nối tiếp từng ngày trong một nhịp sống quen thuộc, chậm rãi, chán chán mà không rõ lý do. Khi nhìn lại, tôi không thể nói rằng mình đã sống sai sống đúng, chỉ là đã sống chậm hơn rất nhiều so với tiếng gọi bên trong, thậm chí đôi khi không rõ nó là gì. Tôi gọi đó là giai đoạn chờ đợi, nhưng sâu hơn, tôi biết mình đã trì hoãn chính mình.

Tôi trì hoãn không phải vì không biết mình muốn gì, chỉ là không đủ can đảm để chạm tay vào điều mình mong muốn. Tôi cứ biện minh bằng lý do này lý do khác, rằng tất cả là…bởi…tại vì…nhưng chưa có lý do nào là từ chính mình. Tôi sợ rằng khi mình bắt đầu, mọi thứ sẽ thay đổi theo cách tôi không thể kiểm soát. Tôi sợ mất đi những gì đang có, dù chúng không còn khiến tôi thấy đủ đầy theo cách mà tôi mong muốn và được làm. Vì thế, tôi chọn ở lại với cái quen thuộc, tự nhủ rằng mình sẽ bắt đầu sau, khi mọi thứ rõ ràng hơn, khi mình sẵn sàng hơn, khi hoàn cảnh cho phép hơn.

Thời gian trôi qua và tôi trở nên quen với việc trì hoãn đó, thậm chí đôi khi nghĩ rằng đó là đúng. Cái tôi tự phụ đầy cao ngạo, thích những lời khen ảo tưởng của người này người kia, sợ bạn bè, gia đình, hàng xóm thấy mình không phải là mình như bao năm qua người ta vẫn nghĩ và thấy. Tôi học cách bận rộn với những việc cần làm, hoàn thành trách nhiệm, giữ cho cuộc sống vận hành trơn tru. Bề ngoài, tôi ổn. Nhưng có một phần trong tôi ngày càng im lặng. Không phải vì nó biến mất, mà vì tôi đã quen với việc không lắng nghe nó nữa. Tôi nói với mình rằng ai rồi cũng phải chấp nhận những giới hạn nhất định, rằng mơ mộng quá nhiều chỉ khiến người ta mệt mỏi, và rằng mình không phải sống cho mỗi mình mình trên đời.

Có những khoảnh khắc rất nhỏ, rất riêng, khi tôi nhận ra mình đã đi quá xa khỏi điều mình từng mong muốn. Đó có thể là một buổi tối yên tĩnh, khi mọi việc đã xong và tôi ở một mình với suy nghĩ của mình. Một cảm giác trống trải xuất hiện, không dữ dội nhưng dai dẳng, như thể tôi đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng mà không biết chính xác là gì. Tôi hiểu rằng đó là cái giá của việc sống an toàn quá lâu: mình không đau nhiều, nhưng cũng không còn cảm giác đang thật sự sống. Nhưng mà rồi cơn đau đó đến thiệt. Bạn biết đó, khi cuộc đời cho bạn quá nhiều tín hiệu nhưng bạn vẫn ngó lơ, giả vờ như không nghe thấy cho đến khi gục ngã một lần mọi thứ sẽ là phù du…

Tôi không viết lá thư này để trách những năm tháng ấy. Chúng đã giúp tôi tồn tại, giúp tôi đứng vững khi tôi chưa đủ mạnh để đối diện với những lựa chọn khác thuộc về mình. Tôi biết mình đã cần thời gian để hiểu bản thân, để chữa những nỗi sợ âm thầm, để học cách chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, có những cánh cửa đã không chờ tôi mãi. Có những cơ hội đã đi qua trong im lặng, vì tôi đã không bước tới khi chúng còn ở đó, và rất rất nhiều những điều hối tiếc giá như..

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi thấy rõ hơn bao giờ hết rằng trì hoãn không phải là đứng yên. Nó là một chuyển động rất chậm, đưa tôi ngày càng xa khỏi con người mà tôi biết mình có thể trở thành. Tôi đã không phản bội ai khác, nhưng tôi đã nhiều lần quay lưng với chính mình và điều đó để lại một nỗi buồn rất khó gọi tên, chông chênh và trống trãi nhưng bình an đến lạ.

Tôi viết lá thư này như một lời tạm biệt nhẹ nhàng với những năm tháng tôi đã sống nửa vời. Không oán trách, không tiếc nuối quá nhiều, chỉ là một sự thừa nhận chân thành. Tôi không thể quay lại để sống khác đi, nhưng tôi có thể chọn từ bây giờ trở đi sẽ không tiếp tục trì hoãn. Tôi không cần phải thay đổi mọi thứ ngay lập tức, chỉ cần ngừng bỏ qua những điều khiến trái tim mình rung động, cảm thấy bồi hồi và cả những giọt nước mắt “rất lâu rồi mới khóc”.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra mình trong đó, có lẽ bạn cũng đang mang cảm giác rằng thời gian đã trôi qua nhanh hơn mình tưởng. Tôi chỉ muốn nói rằng, vẫn chưa quá muộn để bắt đầu sống đúng với mình- với bản thể mà mình mong muốn- không phải bằng những quyết định lớn lao, mà bằng việc lắng nghe lại tiếng nói đã bị bỏ quên quá lâu. Đôi khi, bước ngoặt của một đời người chỉ đơn giản là khoảnh khắc ta ngừng trì hoãn, đứng lên và bắt đầu làm một việc gì đó như ăn một bữa cơm trong yên lặng, quét nhà khi nghe một bản nhạc dịu êm, nằm lười ra phơi nắng sớm, xách giỏ đi chợ… hoặc đơn giản là viết ra những điều mình suy nghĩ mỗi ngày.

Leave a comment