Có một phiên bản của tôi mà rất ít người nhìn thấy trọn vẹn vì tôi thường hay ẩn dấu điều đó sau vẻ ngoài bình thản . Đó là người luôn cố tỏ ra ổn, luôn xuất hiện với dáng vẻ vững vàng, như thể không có điều gì đủ sức làm tôi lung lay, cũng cười cũng nói, ngại chia sẻ, không ồn ào. Tôi đã sống khá lâu trong vai trò đó, không hẳn vì tôi mạnh mẽ hơn người khác, mà vì tôi không biết làm cách nào khác. Tôi học được rằng, nếu mình đủ bình tĩnh, đủ chịu đựng, thì mọi thứ rồi cũng sẽ qua. Và tôi tin vào điều đó, cho đến khi nhận ra rằng không phải thứ gì đi qua cũng để lại mình nguyên vẹn.
Tôi đã quen với việc trở thành điểm tựa-người lắng nghe- người giữ cho mọi thứ không sụp đổ và tiếp tục trên hành trình vốn có. Khi có chuyện xảy ra, tôi thường là người đầu tiên đứng ra sắp xếp, trấn an, gánh vác dù trong lòng tôi rối bời, xao động, hồi hợp,sắp gục ngã. Tôi ít khi nói về sự mệt của mình, không phải vì tôi không cảm nhận được nó, mà vì tôi sợ rằng nếu mình dừng lại, mọi thứ xung quanh sẽ mất thăng bằng. Tôi tự nhủ rằng chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi, chỉ cần qua giai đoạn này thôi, rồi mình sẽ được nghỉ.
Nhưng những giai đoạn ấy nối tiếp nhau không dứt. Tôi bắt đầu quen với cảm giác căng cứng trong người, gồng mình mạnh mẽ, cổ vai gáy đau ê ẩm, quen với những đêm không thật sự ngủ sâu, quen với việc thức dậy và tiếp tục vai diễn của một người không được phép yếu. Tôi đã lầm tưởng rằng sự bền bỉ ấy là sức mạnh nhưng chỉ đến khi cơ thể lên tiếng, khi cảm xúc trở nên nặng nề hơn mức tôi có thể phớt lờ, tôi mới hiểu rằng mình đã gồng quá lâu, đã ép bản thân mình chịu đựng một thời gian quá dài…rất dài…
Có những lúc tôi rất muốn được ai đó hỏi rằng tôi có ổn không, và chấp nhận câu trả lời thật của tôi, dù nó không gọn gàng hay tích cực. Nhưng tôi cũng hiểu, chính tôi đã quen với việc không để lộ những vết nứt của mình. Tôi đã xây dựng hình ảnh một người có thể tự lo liệu mọi thứ, và rồi chính hình ảnh đó khiến tôi khó lòng xin được sự nâng đỡ khi cần. Mạnh mẽ, theo cách tôi từng hiểu, là không làm phiền ai, hay nói đúng ra là cảm giác sợ hãi mọi người nhìn thấy mặt yếu đuối của mình. Và cái giá của điều đó là sự cô đơn rất sâu.
Tôi viết lá thư này không phải để phủ nhận những gì là tôi của “mạnh mẽ”. Nhờ sự gồng lên đó, tôi đã vượt qua được nhiều chặng đường khó khăn. Tôi đã đứng vững trong những thời điểm mà nếu buông ra, có lẽ tôi đã không biết bám vào đâu. Nhưng tôi cũng muốn thừa nhận rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ đánh mất khả năng mềm lại, khả năng cảm nhận niềm vui một cách tự nhiên, và cả khả năng được yêu thương mà không phải gồng mình xứng đáng.
Giờ đây, khi nhìn lại, tôi không còn muốn gọi phiên bản ấy là mạnh mẽ nữa. Tôi gọi đó là một người đã rất cố gắng để tồn tại, để sống theo cuộc đời mà người khác muốn. Và người đó xứng đáng được nghỉ ngơi, xứng đáng được đặt gánh nặng xuống, dù chỉ một lúc, để thở cho đầy lồng ngực. Tôi đang học cách cho phép mình yếu đi mà không cảm thấy xấu hổ, cho phép mình nói rằng mình mệt, và chấp nhận rằng không phải lúc nào mình cũng cần là người giữ thăng bằng cho tất cả.
Nếu bạn đang đọc những dòng này và thấy hình ảnh của mình trong đó, có lẽ bạn cũng đã quen với việc gồng lên quá lâu. Tôi chỉ muốn nói rằng, sự dịu dàng với chính mình không làm bạn yếu đi. Ngược lại, nó trả bạn về với phần người rất thật đã bị che giấu sau lớp vỏ mạnh mẽ. Và có lẽ, từ khoảnh khắc bạn cho phép mình buông nhẹ, cuộc sống sẽ bắt đầu đối xử với bạn bằng sự nâng đỡ mà bạn đã chờ đợi từ rất lâu…