GỬI QUYẾT ĐỊNH ĐẦU TIÊN

Có một khoảnh khắc rất nhỏ, không ồn ào, không được đánh dấu bằng bất kỳ sự kiện đặc biệt nào, khi tôi biết rằng mình đã đưa ra một quyết định mà sẽ không quay đầu nữa. Không phải vì tôi chắc chắn mình sẽ đi đúng, mà vì lần đầu tiên, tôi không còn muốn sống khác với điều mình đã nghe rất rõ bên trong. Quyết định ấy đến sau rất nhiều năm tôi tự thuyết phục mình rằng còn thời gian, rằng mình chưa sẵn sàng, rằng hoàn cảnh chưa cho phép. Nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng nếu tiếp tục chờ, tôi sẽ đánh mất thứ quan trọng hơn tất cả: sự trung thực với chính mình.

Tôi không bước đi với cảm giác hân hoan trái lại, tôi khá bình tĩnh, thậm chí có chút mệt như thể mình đã tranh luận quá lâu với bản thân và cuối cùng chỉ muốn dừng lại. Tôi không còn tìm kiếm sự đồng thuận từ người khác, cũng không cố giải thích quyết định của mình cho thật hợp lý. Tôi nhận ra rằng có những lựa chọn, nếu phải giải thích quá nhiều, thì có lẽ chúng chưa từng thuộc về ai khác ngoài mình.

Quyết định không quay đầu không phải là đoạn tuyệt với quá khứ. Tôi không cắt đứt, không phủ nhận những gì đã từng có. Tôi chỉ thôi không để những thói quen cũ tiếp tục dẫn dắt mình. Tôi ngừng bước vào những không gian khiến tôi phải thu nhỏ lại. Tôi ngừng duy trì những mối quan hệ mà ở đó, tôi luôn là người cố gắng nhiều hơn để mọi thứ không đổ vỡ. Tôi chấp nhận rằng khi mình chọn khác đi, sẽ có những người không còn đi cùng, và điều đó không có nghĩa là tôi đã sai.

Có những lúc tôi cũng nghi ngờ chính mình và tự hỏi liệu mình có đang quá cảm tính, liệu mình có đang đánh đổi sự ổn định để lấy một điều mơ hồ hay không. Nhưng khác với trước đây, tôi không để những câu hỏi ấy kéo mình trở lại điểm cũ. Tôi học cách mang theo sự nghi ngờ cùng mình, thay vì coi nó là lý do để dừng lại. Lần đầu tiên, tôi cho phép mình vừa sợ, vừa bước tiếp.

Tôi viết lá thư này cho chính mình của khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc đã chọn lắng nghe tiếng nói bên trong thay vì những tiêu chuẩn quen thuộc của cuộc sống. Tôi biết quyết định đó không làm mọi thứ dễ dàng hơn ngay lập tức. Nhưng nó đã làm một điều rất quan trọng: nó trả tôi về đúng hướng. Từ đó, mỗi bước đi, dù chậm, dù còn nhiều lúng túng, đều có cảm giác chân thật mà tôi đã không cảm nhận được trong một thời gian rất dài.

Nếu ai đó đang đọc những dòng này và đứng trước một quyết định khiến họ do dự, tôi không có lời khuyên nào rõ ràng. Tôi chỉ biết rằng có những lựa chọn, một khi đã nhìn thấy, thì không thể giả vờ như mình chưa từng thấy. Và có những con đường, dù chưa biết sẽ dẫn tới đâu, nhưng nếu không bước đi, mình sẽ mãi đứng yên trong một cuộc đời không còn thuộc về mình.

Leave a comment