GỬI ĐOẠN ĐƯỜNG TÔI ĐANG BƯỚC ĐI…

Tôi đang bước đi trên một con đường chưa từng quen thuộc với mình, và có lẽ điều khiến tôi bối rối nhất không phải là tôi không biết nó sẽ dẫn tới đâu, mà là tôi biết rất rõ rằng mình đã không còn muốn quay lại những lối cũ. Con đường này không ồn ào, không hứa hẹn điều gì cụ thể, chỉ có một cảm giác rất rõ ràng rằng tôi đang đi gần hơn với chính mình. Và điều đó, dù đúng, vẫn khiến tôi run rẩy và có chút sợ hãi.

Tôi không bước đi với sự tự tin trọn vẹn vốn có. Có những ngày tôi vẫn hoài nghi, vẫn tự hỏi liệu mình có đang làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn không, liệu mình có đang đánh đổi sự ổn định để theo đuổi một điều chưa đủ hình hài hay không. Nhưng khác với trước đây, tôi không để những câu hỏi ấy kéo mình dừng lại. Tôi chấp nhận rằng sự run rẩy này là một phần của quá trình, rằng nếu tôi không run, có lẽ tôi đang đi trên một con đường không thật sự quan trọng với mình.

Con đường tôi đang bước không giống những gì tôi từng hình dung về một bước ngoặt. Nó không mang dáng vẻ của sự bứt phá, không khiến tôi cảm thấy mình đã “đến nơi”. Ngược lại, nó buộc tôi phải chậm lại, phải lắng nghe nhiều hơn, phải đối diện với những khoảng trống mà trước đây tôi đã cố lấp bằng bận rộn. Tôi bắt đầu học cách đi mà không cần biết trước toàn bộ bản đồ, chỉ cần đủ tỉnh táo để nhận ra đâu là bước tiếp theo dành cho mình.

Có những lúc tôi thấy mình rất cô đơn trên con đường này. Không phải vì không có ai xung quanh, mà vì không phải ai cũng hiểu vì sao tôi lại chọn đi theo hướng này. Tôi không còn cố giải thích. Tôi hiểu rằng có những hành trình chỉ trở nên rõ ràng với người đang ở bên trong nó. Và tôi cũng hiểu rằng, nếu tôi cần sự công nhận của tất cả mọi người để tiếp tục, có lẽ tôi đã không thật sự bước đi.

Tôi viết những dòng này như một cách để ghi nhớ cảm giác hiện tại, cảm giác vừa mong manh vừa chân thật. Tôi không biết mình sẽ đi bao xa, chỉ biết rằng mỗi bước tôi đặt xuống đều là một bước tôi đã chọn, không phải vì ai đó mong đợi, mà vì tôi không còn muốn phản bội điều mình đã nghe thấy rất rõ trong lòng. Con đường này có thể không dẫn tôi đến một đích đến dễ gọi tên, nhưng nó đang đưa tôi về gần hơn với con người mà tôi đã lãng quên quá lâu.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và cũng đang đứng trên một con đường khiến bạn run rẩy, có lẽ bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi. Không phải sự sợ hãi khiến chúng ta yếu đi, mà là việc cố tỏ ra không sợ hãi mới làm ta mệt mỏi. Tôi tin rằng, miễn là chúng ta còn đủ trung thực để bước tiếp, con đường ấy, dù chậm, vẫn sẽ mở ra theo cách rất riêng.