GỬI TÔI NHỮNG NGÀY KHÔNG CẦN GIẢI THÍCH VỚI AI

Có một thời gian rất dài, tôi sống với cảm giác rằng mình phải làm gì đó để được nhìn nhận. Không phải theo cách ồn ào, nhưng đủ rõ để người khác hiểu rằng không vô hình. Tôi cố gắng sống tử tế, làm việc đàng hoàng, hiện diện đúng lúc, và hy vọng rằng sự cố gắng ấy sẽ được ghi nhận theo một cách nào đó nhưng lại không nhận ra rằng, trong quá trình chứng minh mình đủ tốt, tôi đã đặt cuộc đời mình vào tay những ánh nhìn mà tôi không thể kiểm soát.

Tôi từng nghĩ rằng nhu cầu được công nhận là điều tự nhiên, rằng ai cũng cần cảm giác mình có giá trị trong mắt người khác. Nhưng càng đi xa, tôi càng nhận ra ranh giới rất mong manh giữa việc được nhìn nhận và việc đánh mất tự do nội tâm. Tôi bắt đầu điều chỉnh mình để phù hợp hơn, nói ít lại những điều dễ gây hiểu lầm, giữ khoảng cách an toàn với những suy nghĩ quá riêng. Tôi làm tất cả những điều đó không vì ai yêu cầu, mà vì đã quen với việc phải vừa vặn để được ở lại.

Có những khoảnh khắc rất nhỏ, khi tôi bất chợt nhận ra mình đang sống trong một vòng lặp. Tôi chờ đợi sự xác nhận, rồi lại thất vọng khi nó không đến đúng cách và tự nhủ rằng mình không nên mong đợi, nhưng sâu bên trong, tôi vẫn hy vọng. Và chính sự mâu thuẫn đó khiến tôi mệt. Tôi hiểu rằng, nếu tiếp tục sống như vậy, tôi sẽ luôn phụ thuộc vào phản ứng của người khác để cảm thấy ổn với chính mình.

Tôi không thể nói chính xác từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi. Chỉ là đến một lúc, tôi không còn đủ năng lượng để tiếp tục chứng minh hay giải thích bất cứ điều gì. Không phải vì tôi đã đạt được điều gì đó lớn lao, mà vì không còn thấy cần thiết. Tôi nhận ra rằng, sự bình yên không đến từ việc được thừa nhận, mà từ việc tôi không còn tranh luận với bản thân về giá trị của mình. Tôi thôi cố gắng giải thích vì sao mình lựa chọn khác đi, thôi chờ đợi sự đồng thuận từ những người không đứng trong cuộc đời tôi. Mệt mỏi chán chường, tôi buông đi mọi kì vọng.

Tôi viết những dòng này khi trời Sài Gòn đang mưa vào đêm giáng sinh, cho phiên bản tôi đang dần học cách sống nhẹ hơn. Người không còn cảm thấy phải phản ứng trước mọi ánh nhìn, không còn cần phải đúng trong mọi cuộc đối thoại, không còn thấy cần thiết phải làm hài lòng để giữ vị trí của mình. Tôi hiểu rằng, khi không còn cố chứng minh, sẽ có những người không còn ở lại. Nhưng tôi cũng thấy rõ rằng, những người còn lại, hoặc những người sẽ đến sau đó, là những người nhìn thấy tôi mà không cần tôi phải trình bày quá nhiều.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và thấy mình trong đó, có lẽ bạn cũng đã mệt với việc phải trở nên đủ tốt trong mắt ai đó. Tôi chỉ muốn nói rằng, việc ngừng chứng minh không làm bạn trở nên thụ động hay buông xuôi. Nó chỉ là một sự trở về, nơi bạn cho phép mình tồn tại mà không cần lý do. Và từ nơi đó, mọi mối quan hệ, mọi lựa chọn, mọi con đường bạn bước đi đều trở nên nhẹ hơn rất nhiều.