Có những buổi sáng, tôi thức dậy và không còn thấy mình cần phải chạy nhanh. Không phải vì tôi đã đến nơi, mà vì đã thôi cố gắng vượt lên chính mình như thể đó là một cuộc thi không hồi kết. Cuộc sống tôi đang chọn không phải lúc nào cũng sáng rõ, không phải lúc nào cũng mang dáng vẻ của một quyết định đúng đắn trong mắt người khác. Nhưng nó có một điều mà tôi chưa từng có trước đây: cảm giác tôi đang đứng đúng vị trí của mình.
Tôi đã từng tin rằng, một cuộc sống đáng sống là một cuộc sống gọn gàng, rõ ràng, có kế hoạch và câu trả lời cho hầu hết mọi câu hỏi. Tôi từng nghĩ rằng mình cần phải biết chính xác mình sẽ đi đâu, sẽ trở thành ai, sẽ có được điều gì để cảm thấy yên tâm bước tiếp. Nhưng rồi, sau nhiều năm sống trong những kịch bản được vạch sẵn, tôi nhận ra rằng sự an tâm ấy rất mong manh. Chỉ cần một biến cố nhỏ, tất cả những điều tôi tin là chắc chắn đều có thể sụp đổ.
Cuộc sống tôi đang chọn bây giờ không hoàn hảo theo bất kỳ tiêu chuẩn nào. Có những ngày tôi vẫn hoài nghi, vẫn lo lắng, vẫn tự hỏi liệu mình có đang đi sai không. Có những đoạn đường tôi đi chậm hơn người khác, và có lúc tôi thấy mình như đang lạc nhịp trong một thế giới quá vội vàng. Nhưng điều khác biệt là tôi không còn tự trách mình vì điều đó. Tôi học cách ở lại với những khoảng mờ, thay vì cố gắng xóa bỏ chúng bằng những lựa chọn vội vàng.
Tôi không còn tìm kiếm một cuộc sống khiến người khác phải trầm trồ và chỉ mong một cuộc sống mà khi đêm xuống, tôi có thể thở ra nhẹ nhõm, không phải diễn lại vai của một người khác trong đầu mình. Tôi chấp nhận rằng, có những ước mơ sẽ cần nhiều thời gian hơn để thành hình, có những câu trả lời sẽ đến muộn, và có những điều có thể mãi không đến. Nhưng chính sự chậm rãi ấy cho tôi cơ hội được sống sâu hơn, thay vì chỉ sống nhanh.
Tôi viết những dòng này không phải là một lời hứa hẹn rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Nó chỉ là một sự thừa nhận rằng tôi đang sống một cuộc đời thật, với những thiếu sót thật, những giới hạn thật và cả những khoảnh khắc rất nhỏ nhưng đủ làm tôi thấy mình còn hiện diện. Tôi chọn tiếp tục bước đi, không phải vì chắc chắn con đường này sẽ đưa tôi đến đâu, mà vì tôi không còn muốn quay lại những con đường đã khiến tôi đánh mất chính mình.
Nếu có một điều tôi muốn nhắc nhở bản thân trong những ngày sắp tới, thì đó là: đừng vội vàng hoàn thiện cuộc sống này. Hãy để nó được dang dở một cách tử tế vì chính trong những khoảng chưa trọn vẹn ấy, tôi đang học cách yêu thương mình nhiều hơn, và sống một đời không cần phải xin phép ai để được là chính mình.