GỬI NGƯỜI CUỐI CÙNG Ở LẠI…

Tôi đã đắn đo, cân nhắc và suy nghĩ sau một khoảng thời gian rất dài để quyết định chọn ở lại. Thật ra tôi đã không chọn mình ngay từ đầu, thậm chí rất lâu sau đó tôi vẫn chưa chọn vì lòng còn nhiều nghi ngại.Tôi sống như thể mình luôn có thể đợi thêm một chút nữa, đợi khi mọi thứ ổn hơn, đợi khi người khác yên tâm hơn và đợi khi tôi bớt “khác”, bớt “khó”, bớt làm phiền những trật tự đã quen thuộc. Tôi đặt mình sau cùng, không phải vì ai bắt, mà vì tôi đã học được cách làm như vậy từ rất sớm.

Có những năm tháng tôi sống tử tế đến mức chính mình cũng không nhận ra mình đang biến mất. Tôi hiểu người khác rất nhanh, bắt nhịp rất nhanh khi người khác chưa kịp nói gì nhưng lại chậm hiểu chính mình. Tôi nhường chỗ cho cảm xúc của mọi người, nhưng lại cất cảm xúc của mình vào một góc, tự nhủ rằng rồi sẽ có lúc thích hợp hơn để mở ra. Tôi không gọi đó là hy sinh mà gọi đó là trưởng thành. Nhưng sâu bên trong, có một phần tôi biết rất rõ: tôi đang tự rời khỏi cuộc đời mình từng chút một.

Tôi không oán trách phiên bản khi đó vì tôi hiểu vì sao tôi đã sống như thế. Tôi sợ làm đau người khác, sợ bị hiểu lầm, sợ nếu mình sống thật hơn, tôi sẽ mất đi những kết nối mà tôi đã cố gìn giữ rất lâu. Tôi sợ nhất là cảm giác bị bỏ lại — nên tôi chọn bỏ mình trước, để ít nhất tôi là người chủ động. Chỉ là không ai nói cho tôi biết rằng cái giá của sự “an toàn” ấy là một nỗi trống rỗng rất sâu, là những nỗi mệt mỏi không gọi tên được. Một cảm giác rằng mình đang sống một cuộc đời đúng, nhưng không còn thấy mình trong đó.

Có một ngày rất lặng và sâu, tôi nhận ra rằng nếu không chọn mình bây giờ thì có lẽ sẽ không còn lúc nào nữa. Không phải vì thời gian không còn, mà vì tôi đã quá quen với việc đứng ngoài cuộc sống của chính mình và điều đó đáng sợ hơn bất kỳ sự mất mát nào. Chọn mình ở thời điểm này không còn là một quyết định mạnh mẽ .Nó không mang dáng vẻ của sự nổi loạn hay chiến thắng mà rất nhỏ, âm thầm. Đơn giản chỉ là việc tôi không tự phản bội cảm giác của mình nữa. là việc tôi không tiếp tục ở lại những nơi tôi phải co mình lại để được chấp nhận, là việc tôi dám thừa nhận rằng tôi đã mệt, đã buồn, đã lạc hướng — và điều đó không làm tôi kém giá trị hơn.

Tôi viết những dòng này như một lời xin lỗi muộn màng gửi đến chính mình. Xin lỗi vì đã để bạn chờ quá lâu, vì đã nghi ngờ bạn nhiều hơn tin tưởng. Xin lỗi vì đã nghĩ rằng bạn chỉ xứng đáng được chọn sau khi mọi người khác đều ổn…Dù con đường này bước đi còn mờ, dù tôi còn run, dù tôi vẫn đang học cách sống thật với mình từng chút một nhưng lần này, tôi chọn bạn không phải vì tôi đã sẵn sàng, mà vì tôi không còn muốn tiếp tục sống khác đi nữa.