GỬI TÔI 2025!

Trời Sài Gòn thật lạnh, tôi cứ đi đi về về giữa nhà và bệnh viện nên quên cả thời gian hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm cũ với rất rất nhiều mệt mỏi, chịu đựng và cố một chút. Thật ra, mình phải thương lấy chính mình trước nhưng đôi khi một số hoàn cảnh mà bản thân không được lựa chọn ( gia đình, anh chị em, nguồn gốc xuất thân…) nên là… cố nhẹ lòng đi một chút để cảm giác khó chịu vơi đi. Xin thứ lỗi là hôm nay tôi đã hơi khó chịu với chú ở giường bênh cạnh, mặc dù bình thường bản thân rất rộng lượng nhưng may quá… mình đã kìm được cảm xúc đúng lúc. Biết ơn vì điều đó!

Ngày cuối cùng của năm cũ 2025- tôi ngồi rất lâu trong khoảng lặng hiếm hoi của đời mình, đi quanh quẩn qua lại vài vòng trong khuôn viên bệnh viện để tìm chút không khí, ít nắng chiều liêu xiêu…Ngoài kia thời gian vẫn miệt mài trôi còn trong tôi mọi thứ như chậm lại, đủ chậm để nghe thấy tiếng thở dài của những tháng ngày đã qua, đủ yên để nhận ra mình không còn là người của những ngày đầu năm 2025 nữa. Tôi đã biết nói “không” với rất nhiều người!

2025 đi ngang đời tôi không ồn ào, không rực rỡ. Nó đến như một mùa gió lặng, mang theo những đổi thay âm thầm mà sâu sắc. Tôi đã đi qua năm ấy với nhiều lần tự hỏi, nhiều lần hoang mang, nhiều lần học cách chấp nhận rằng có những điều vốn dĩ là thế. Tôi ôm lấy “vết thương” của mình đau về thể xác để những ngày lên lên xuống xuống bệnh viện đông-tây y không biết bao lần và cả đau về tinh thần tưởng mọi thứ kiệt quệ muốn buông xuôi. Nhưng rồi đâu đó có những nỗi buồn không cần gọi tên đã soi thấu tâm hồn mình, đưa mình đi qua những ngày tháng ấy trong lặng im, không ồn ào và có những khoảng thời gian bình yên đến lạ.

Tôi đã tập buông những điều từng nghĩ là không thể buông: kỳ vọng, những mối quan hệ đã cạn nhịp, buông cả áp lực phải trở thành một ai đó “đúng” trong mắt người khác để sống cuộc đời mà người khác mong muốn, buông cả những lỗi nhịp của thời gian, những mơ hồ hoang hoải đầy trống vắng, và cả những câu hỏi tại sao không hồi kết… Những ngày mệt, tôi cho phép mình yếu mềm và khóc. Những lúc trống rỗng, tôi không còn vội lấp đầy nữa. Hóa ra, khi tâm đã mệt và thôi chống cự, lòng người lại nhẹ đi rất nhiều.

Cuối năm, tôi nhìn lại mình, soi chiếu lại cuộc đời mình của một năm đã qua không phải để trách móc, dằn vặt, tệ bạc với mình mà để thương. Thương một phiên bản đã cố gắng sống tử tế giữa bao xô lệch của đời, đã nhiều lần lạc hướng nhưng chưa từng bỏ cuộc. Có những giấc mơ vẫn đang ngủ yên, những điều chưa kịp thành hình, nhưng tôi thôi không còn nóng vội và tin rằng mọi thứ đều có “mùa” của nó, và tôi cũng vậy.

Tôi chỉ mong mình bước sang 2026 với một trái tim đủ tĩnh, đủ sâu, đủ thật và mọi thứ bình bình an an để đối mặt với mọi thứ thật điềm tĩnh, để sống chậm hơn giữa thế gian vội vã, để không đánh rơi bản thân trong những ngã rẽ ồn ào, và để mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn nhận ra mình đang sống dù không hoàn hảo, nhưng trọn vẹn theo cách rất riêng của mình.

Chào nhé 2025!

Leave a comment