CHUNCHEON KÝ SỰ ( 춘천 여행)

IMG_4474

Đây đó “lướt ngoài cửa sổ” trên đường đi Chuncheon

Tôi thích Chuncheon. Không biết sao nữa nhưng mỗi lần đến Seoul, tôi hay đi Chuncheon. Không phải vì Chuncheon có đảo Nami mà vì nhiều phong cảnh tuyệt vời khác nữa.Tôi thích Chuncheon có lẽ vì có sông, có núi, có vãng cảnh chùa mà chùa ở Hàn Quốc thì thôi…đẹp miên man và toàn là nằm trong núi sâu rất sâu và để đến được nơi ấy là một quá trình vất vả không kém.

Chuncheon là thủ phủ của tỉnh Gangwon, nằm không xa Seoul lắm về hướng bắc ( đi về phía biên giới Bắc Hàn), cách xa hơn đảo Nami vài ga tàu điện.Một buổi sáng mùa hè se se lạnh, từ nhà trọ nhảy vài ga tàu điện ngầm là đến chỗ Yongsan station và mua cái vé ITX đi Chuncheon. Hết vé! Vậy là đồng ý đi vé đứng ( anh bán vé giải thích cặn kẽ là đứng ở các toa có chỗ dành cho người già, có dư chỗ thì ngồi không thì đứng). Thôi kệ, 1g30 phút cũng không phải quá xa, đi luôn.

IMG_4899

Con đường nhỏ nhưng có rất nhiều thông tin về các điểm tham quan ở Chuncheon

Cuối tuần đông kinh khủng, may là nhảy lên được toa tàu không có quá nhiều người, ngồi bệch luôn dưới sàn, ngay cửa ra vào ( cửa mở thì thụt chân vào nhường lối cho người ta lên, xong lại duỗi chân ra hehe).May mắn chuyến đi như thế thôi chứ chuyến về thì chỗ ngồi dưới sàn cũng không có luôn, người người chen nhau.ITX đi nhanh hết sức, phong cảnh bên ngoài cứ vùn vụt lướt quả, nhịp đều với tiếng toa tàu lắc lư lắc lắc. Lần thứ hai quay lại đây, cảm giác vẫn còn hào hứng và thích thú lạ kỳ. Vẫn cảm thấy rất thèm món nổi tiếng nhất Chuncheon – Dakgalbi ( đại khái là món lườn gà xào bắp cải cay xé xé xé…có hình minh họa bên dưới) ngon gì mà ngon lắm. Miếng thịt gà mềm mềm quấn với rau ăn thật tuyệt.Một món thứ hai cũng nổi tiếng không kém là Makguksu ( miếng lạnh lạnh trộn trộn) nhưng thật sự đối với người Việt thì hơi khó ăn mà tôi thấy không ngon gì cả.

IMG_4602

Dakkalbi

Trạm cuối cùng của đường tàu IXT đi Chuncheon là Chuncheon station nên cứ ngồi đến cuối trạm, ra cửa số 1 chạy ngay vào quầy Tourist Information hỏi ngay đường đi SoyangDam (một cái đập nước rất nổi tiếng và lớn, đẹp vô cùng). Rút kinh nghiệm cho lần đi trước không biết đường nên đi xe buýt lòng vòng, lần này hỏi ngay trạm xe buýt đi đập nước và người ta hướng dẫn nhiệt tình. Hóa ra, trước cửa ga Chuncheon là trạm xe buýt đi đập nước SoyangDam, chỉ cần bước qua đường, mua trái bắp và leo lên xe buýt số 11, số 12 hoặc số 150 đi 30 phút và đến trạm cuối cùng leo xuống sẽ thấy ngay đập nước. Mọi người bảo đây là đập ngăn nước bằng đá lớn trong top 5 thế giới với độ cao đâu chừng hơn 100m. Mà thật sự nó sâu hun hút không dám đưa mắt nhìn xuống, cũng sợ sợ.Lượn lờ một vòng đập nước và mua vé tàu lên phà đi qua ngôi chùa nổi tiếng 청평사 ( Cheongpyeongsa temple). Đi đâu chừng 30 phút lên đênh trên sông, hai bên là núi đồi và rừng xanh mướt, nếu như là mùa thu thì cảnh sắc sẽ lung linh biết bao, lá vàng lá đỏ sẽ rơi đầy trên mặt sông tĩnh lặng, nước trong vắt.Nếu ai đã từng xem bộ phim “Xuân Hạ Thu Đông…Rồi lại Xuân” sẽ thấy kiểu chùa bên Hàn Quốc thường ở sâu trong núi rất đẹp.Sau khi đi phà và bắt đầu hành trình đi vào chùa.Từ bến thuyền đi vào chùa chắc phải chừng 1 tiếng lội bộ, nhưng tin tôi đi nhe: con đường này đẹp và lãng mạn vô cùng, nó cũng không có nhiều dốc cao nên rất thoải mái để đi bộ, nghe chim hót, ngắm hoa nở, nghe tiếng nước suối chảy róc rách và những âm thanh thiên nhiên trong trẻo đến lạ thường. Nếu dẹp bỏ đi vấn đề đông đúc thì có lẽ con đường này cũng sẽ là một trong những con đường trekking đẹp nhất vào mùa thu. Đi hai lần nhưng lần thứ ba, nhất quyết phải trở lại vào mùa thu và cũng muốn trãi qua một ngày “temple stay” ở đây. Nhất định vậy!

IMG_4517

Đập Soyang

IMG_4501

Đập Soyang

IMG_4511

Soyang Dam

IMG_4576

Xuôi dòng qua sông

청평사 ( Cheongpyeongsa temple)-ngôi chùa được xây dựng vào những năm 973 thời vua King Gwangjong (949-975), triều đại Goryeo. Ngôi chùa này gắn với truyền thuyết li kì về một nàng công chúa đem lòng yêu thương một chàng trai thanh tú. Tình yêu của họ đẹp lung linh nhưng vấp phải sự ngăn cản của vua cha.Ông ra lệnh cho giết chàng trai nhưng vì tình yêu sâu nặng và những nhớ nhung đã làm chàng trai hóa kiếp thành con rắn quấn chặt lấy công chúa không rời.Công chúa đã dùng bao nhiêu cách cũng không thể nào khiến cho con rắn rời khỏi thân nàng. Nàng buồn bã rời khỏi cung điện và đi mãi cho đến khi đến ngọn núi Obong này. Nàng gột rửa thân mình, tự tay may một chiếc áo cà sa và nguyện cầu. Tình yêu và tấm lòng của Nàng đã khiến cho chàng trai được siêu thoát và vì thế con rắn rời khỏi thân thể nàng. Sau khi quay về cung, Nàng đã nói vua cha cho xây lại những nời mà Nàng đã dừng chân hoặc đi qua.

IMG_4797

Lời nguyện ước

IMG_4783

Đường lên chùa

IMG_4720

Truyền thuyết nàng công chúa và chàng rắn tương tư

Trên lối đường dẫn vào 청평사 ( Cheongpyeongsa temple) bạn sẽ thấy tượng của công chúa và nơi mà nàng gột rửa thân mình là kế bên ngọn thác Guseong Waterfall. Đó là một ngọn thác nước chảy thẳng đứng từ trên các bệ đá cao mà tương truyền người ta nói rằng nó có thể phát ra 9 loại âm thanh khác nhau.Khi tôi ngồi viết những dòng này thì cũng đang ngồi nghe lại những âm thanh trong trẻo đó và cảm giác như đang giữa rừng ( tôi có quay một đoạn video ngắn chỉ định dùng làm ” liều thuốc tinh thần” cho những đêm mất ngủ hay những lúc gặp stress).

IMG_4694

IMG_4882

Ngủ trưa dưới các tản đá bên suối

청평사 ( Cheongpyeongsa temple)- ngôi chùa này không lớn nhưng tôi thích nơi đây. Tôi thích quãng đường vượt qua bao nhiêu phương tiện công cộng như subway, ITX, bus, ferry, walking và cuối cùng đến được ngôi chùa sâu trong núi. Tôi cũng ngồi cầu nguyện với những hỗn độn và bất an trong lòng, tôi cũng đi tìm niềm tin tôn giáo khi bản thân mình đôi khi cũng không tin chính mình nữa thì ít ra phải có nơi nào đó để bấu víu. Người ta tìm đến niềm tin tôn giáo và xem đây là chỗ dựa tinh thần khi cảm thấy hụt hẫng và…cuộc đời ngoài kia hoang mang quá.

Tôi sẽ trở lại

đi trên đường tàu ITX,

và sẽ xuống ở một ga nào đấy -không phải

ga Chuncheon

vào một ngày thu lá đỏ…

 

 

 

SEOUL NHỮNG NGÀY MƯA

Tôi mua vé máy bay đi Seoul bằng một phút ngẫu hứng khi ngồi ở sân bay đón khách. Kì lạ, mỗi lần đến sân bay là muốn đi đâu đó. Không biết sao nữa nhưng khi không biết đi đâu tôi lại nghĩ về Seoul. Hình như nơi này cho tôi cảm giác bình yên và thân thuộc nhất cùng nhiều nỗi buồn nhất của một thời trẻ tuổi. Mà hình như nơi này cũng cho tôi cảm giác tự do, được là chính mình, được làm những điều mình thích với cảm giác rất đã, không sợ ai quấy rầy. Hình như nơi này cũng cho tôi rớt đến tận sâu của nỗi cô đơn nhưng lại giải phóng tâm hồn tôi ra khỏi nhiều bế tắc để cuối cùng tôi được trở về với chính mình ” stay hungry, stay foolish”.Và một điều quan trọng là tôi cảm giác mình được an toàn và an yên tự tại nhất, không bị ràng buộc với bất cứ điều gì cả, có thể khóc cười miên man…

Đợi chờ… lạc mấy sân ga

Đáp xuống phi trường đã 6g chiều nhưng mặt trời chưa buồn đi ngủ. Sợ không tìm được nhà trọ nên đã hỏi đường rất kĩ trước khi đi nhưng cuối cùng vẫn bị lạc. Bà chủ nhà trọ chỉ đường gì mà như đánh đố, kiểu như ” mày xuống xe buýt, nhìn trước mặt có cái 7-11 rồi đi qua đường quẹo vào con hẻm đi 50m rồi gọi tao ra đón”. Thế nhưng sau này mới phát hiện ra trong vòng bán kính 500m 4 phía đều có 4 cửa hàng 7-11 và bà ấy chỉ đường với điểm bắt đầu là trạm xe buýt đi trong khi mình lại tìm đường từ trạm xe buýt xuống ( trạm đi và trạm xuống nằm 2 mặt đường cách nhau cũng vài trăm mét và trong vòng vài trăm mét ấy là mấy cái cửa hàng 7-11 như thế). Ở seoul không biết người ta tìm nhà kiểu gì chứ cầm địa chỉ là không thể nào tìm ra ngoại trừ đi taxi nhập định vị GPRS, đa phần là tìm đặc điểm nhận dạng kiểu như ” đi line 8 ra cửa số 3 quẹo phải nhìn trước mặt có cái bệnh viện sau đó đi thẳng vài trăm mét sẽ thấy cái siêu thị rồi rẽ phải…” Tôi cũng loay hoay cầm địa chỉ và đi theo sự hướng dẫn trong mail nhưng lần mò mãi 7g tối chưa ra. Tôi đến mượn điện thoại của anh chàng bán trái cây dạo mà ảnh nhiệt tình nói ” để tao gọi cho mày luôn cho”. Và sau khi trao đổi với người theo số điện thoại tôi đưa, ảnh ấy hỏi một câu rất ” nghiêm trọng”: bạn của mày có đàng hoàng không? Có đáng tin không vậy? Tôi mới hỏi lại là ” sao anh lại hỏi như vậy?” thì ảnh mới trả lời là ” tại tao thấy mày lặn lội đường xa đến đây mà bạn mày k thèm ra đón”. Thế là tôi phải giải thích rằng chủ nhà trọ chứ k phải bạn tao đâu. Chài ơi, ảnh dễ thương và nhiệt tình hết sức khi hướng dẫn cặn kẽ đường đi. Tôi cám ơn rối rít, định mua một ít trái cây nhưng ảnh chỉ bán cà chua và dưa gang nên…( đúng là mình cũng dở hơi)- viết ra đây để lần sau quay lại tìm.

Bà chủ cho đứa con gái ra tận đầu ngõ đón vào. Căn guesthouse nhỏ nhắn, xinh xinh mà sạch sẽ ấm cúng ghê, yên tĩnh, giá rẻ, vị trí tuyệt vời, thích nhất có cái gác mái tối tối lên ngồi uống bia ngắm trăng thiệt là đúng chất.

Quán bán món chân giò nổi tiếng ở Hongdae

canh xương hầm giải rượu

Những ngày ở Seoul thật thích. Sáng sáng hăm hở đi chơi, tối tối háo hức về nhà. Điều đầu tiên là xác định ga tàu điện ngầm gần nhất và nạp ngay vào thẻ một ít tiền. Cứ nhảy một phát lên ga tàu điện và rồi muốn xuống đâu thì xuống, ngày nhàn nhã cứ thế trôi qua… Lang thang mãi qua ga tàu điện rồi “ngoi lên bờ” thăm thú công viên, đi rừng, shopping, ăn uống, hoặc cứ đơn giản là ra bờ sông Hàn nghe gió ngắm người qua. Ớ Seoul có thể đi lang thang đến 2-3 giờ sáng mà chẳng sợ gì, phố xá vẫn náo nhiệt và phục vụ sẽ vẫn nhiệt tình nhẫn nại ngồi đợi bạn đến khi ra về. Nhà trọ chẳng buồn khoá cửa muốn về lúc nào về. Sáng sáng còn hào phóng cho bữa ăn sáng với trứng, sữa, bánh mì, mứt… Mọi thứ thật đầy đủ, thoải mái, thế nên cuộc sống thật mến thương.

Ngon rất ngon… và sau đó bị trúng thực với coffee bean

Dâu hàn quốc ngọt và trái chín mọng

Ở Seoul-thành phố không ngủ, sôi động nhộn nhịp, đêm cũng như ngày mà ngày cũng như đêm- cứ bước ra khỏi nhà là có quán xá, cà phê, shopping. Hệ thống giao thông công cộng quá phát triển nên mọi thứ thật thuận tiện, thoái mái và phía dưới ga tàu điện là một thế giới nhộn nhịp không kém. Sợ nhất là đi line 2 ( line này đông đúc kinh khủng, người ta cứ đẩy nhau, chen lấn…không thở nỗi) nhưng khổ cái là line này lại kết nối hết tất cả các điểm vui chơi, giải trí, tham quan của thủ đô nhỏ bé này. Nếu không có việc gì quá gấp, tôi ghét phải đi trên cái line này, kiếm line khác đi cho nhẹ người, dễ thở.

Những ngày ở Seoul mưa rả rích nhưng vì cứ lang thang dươi đất nên đâu biết bên ngoài nắng hay mưa. Có hôm ngồi mãi miết đợi ở ga tàu điện xó xỉnh nào đó nhưng đợi hoài…mưa chẳng vội tan. Bà chủ nhà trọ cho mượn cái ô xinh xinh và dặn dò cẫn thận đi đường nếu mưa và gió to quá thì đừng có đi bên ngoài… nhưng mình thì cứ đầu trần lao ra khỏi ga tàu điện và vụt một mạch về nhà.

Những ngày mưa rả rích…

BHUTAN (Part…):LET FATE TAKES ITS COURSE!

DSCF6936

Trưa ngã nghiêng nắng ở Chimi Lhakhang

Vạn sự tùy duyên- nếu hiểu được “vạn sự tùy duyên” sẽ thấy cuộc đời thật có nhiều điều nên trân quý.

Nói dài dòng vậy thôi chỉ để mở đầu rằng: nhớ Bhutan quá!!! Cũng gần một năm rồi mà…thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Thật ra, do dạo này Bhutan là đề tài “hot” để mọi người bàn tán và trò chuyện từ trên bàn ăn, quán nhậu cho đến công ty. Chắc có lẽ một phần là do bài phát biểu gây chấn động của thủ tướng Bhutan-Tshering Tobgay tại Vancover (Canada) về chống biến đổi khí hậu, về văn hóa, môi trường mà báo chí và các bạn facebooker nhiệt liệt chia sẽ trong mấy ngày qua. Hay là chuyến viếng thăm Bhutan của cặp đôi viết nên chuyện tình “cổ tích” không thua kém gì câu chuyện của Chàng- Vua Jigme Khesar Namyel wangchuck và Nàng- hoàng hậu Jetsun Pema ở Bhutan là hoàng tử nước Anh William và công nương Kate. Anh đồng nghiệp trong công ty người Malay thì than thở rằng muốn đi Bhutan trong năm nay mà chính phủ Bhutan đã  hết “quota” (cấp visa) cho khách du lịch do đã đủ số người ( sao thấy bên VN vẫn đi quá trời mà ta). Mấy đứa bạn ai cũng đòi đi Bhutan. Nhưng nhiều người đi Bhutan quá mình lại thấy lo lắng đây. Cứ giới hạn số lượng khách du lịch mỗi năm như hiện nay Bhutan đang làm vẫn là cách hay nhất để giữ gìn bản sắc và một nền văn hóa độc đáo, có nguồn ngoại tệ để phát triển đất nước nhưng vẫn giữ được cân bằng sinh thái, môi trường. Và cứ nên duy trì việc quy định mức phí một ngày phải trả là 250 USD như hiện nay , cũng như cấm du lịch bụi như vẫn làm, như  là một cách ” vừa nhắm mắt vừa mở cửa” thì sẽ vẫn phát triển được đất nước và đi đôi với việc bảo vệ thiên nhiên, cảnh quan, cân bằng hệ sinh thái ( nhưng hy vọng Bhutan sẽ xây thêm đường sá chạy êm hơn).

DSCF7635

Nhìn cũng giống trong phim “Jungle book”

Bản thân mình nghĩ, có được một điều gì đó quá dễ dàng không phải là một cái hay. Đơn giản như bạn sẽ phải cân nhắc việc bỏ ra một số tiền 2,500 USD cho một chuyến đi Bhutan mà không được ăn sơn hào hải vị thì bạn sẽ đắn đo ghê lắm hay bạn sẽ “hốt hoảng” khi nghe mình trả lời là hơn tiền một tour đi Châu Âu đấy. Vâng, nhiều khi lúc đó bạn sẽ chọn Châu Âu hơn là Bhutan ấy chứ. Nhưng, cá nhân mình nghĩ, giá trị một chuyến đi và giá trị của những cái bạn “được”ở Bhutan nhiều hơn con số 2,500 USD kia rất nhiều.

DSCF6801

Đi tìm vua và hoàng hậu…Đứng chờ xem cậu ấy đã đi làm về chưa…Haha

Bữa cơm mà mình nhớ nhất trong những ngày ở Bhutan là bữa tối đơn giản ở Wangdee Valley chỉ một món duy nhất tại nhà chị của Anh hướng dẫn Tenzin, mà thật sự mình cũng rất ” khổ sở” để ăn món ăn đó nhưng mình rất trân quý tình cảm và sự nhiệt tình của họ. Bữa cơm mà mình cảm thấy “ngon miệng” là khi ở thủ đô Thimphu được ăn gà kho và đậu xào ít ớt ( có lẽ do đói sau một hành trình dài). Bữa cơm mà mình “sung sướng” nhất là được ăn khô cá dứa made in vietnam và canh cải xanh ở ” ngôi nhà dễ thương trên đồi có vườn táo và mấy con gâu gâu”…Tất cả là kỉ niệm mà.

DSCF6905

Một quán ven đường bán đồ organic

Buổi chiều buồn mà an yên nhất là buổi chiều “lạc” ở Punakha Valley. Tenzin lái xe chở mình theo con đường thông dọc thung lũng đi từ Meri Puensum Resort. Con đường nhỏ bé quanh co, uốn lượn men theo đồi thông một bên là thung lũng sâu hun hút nhưng lại dẫn lên một tu viện cao trên đỉnh núi.Đó là buổi chiều  nghe những thanh âm rỉ rả được phát ra từ chiếc radio trong căn phòng ấm cúng của Thầy và cốc trà sữa thơm lừng. Buổi chiều “vui sướng” nhất là buổi chiều đi dạo Thimphu, lang thang nhiều ngõ ngách và lạc vào nhà của Beasan để rồi được bà của nhóc ấy pha cho một cốc trà sữa ngon, được trò chuyện với cả gia đình họ. Buổi chiều ” buồn ngủ nhưng hào hứng” nhất là buổi chiều đầu tiên đến Thimphu do mất ngủ từ đêm trước ở BKK nhưng vì trận bóng đá vòng loại World Cup diễn ra ngay sân vận động trung tâm nên háo hức quá chừng…Và nhiều buổi chiều ” lạ lùng” khác nữa…

DSCF6773

Nhà của Beasan và bà của cậu ấy. Ngôi nhà nhỏ xinh có những chậu hoa

Buổi tối lãng mạn và nên thơ nhất là buổi tối ở Paro có trăng, có sao, có đêm hun hút sâu, ngõ tối đèn khuya và ngồi giữa trời uống bia trong đêm lạnh…lùng và nhiều buổi tối vui vui khác , được gặp gỡ nhiều con người khác nhau với những tính cách khác nhau nhưng tất cả họ đều rất nhiệt thành. ( nhiệt tình và chân thành)

This slideshow requires JavaScript.

Và điều “amazing” ở Bhutan mà mình thích thú nhất là được gửi đi những lá thư có con tem là hình của mình. Hình của mình in lên con tem… hay hình của người dưng thương nhớ nào đó cũng được. Thật kì diệu làm sao!!! Nếu được trở lại, mình muốn làm điều này quá đi chứ. Nếu ai có đi Bhutan, gửi cho mình postcard hay lá thư nhé, mình rất mong…mong đấy.

A postcard to me!

Thế nên, bây giờ mình mượn lời của David L.Sloan để nói về điều này :
” Forget everything you know about Bhutan

The best parts of Bhutan are not found on any maps.While a visit to the Tiger’s Nest shouldn’t be missed, the real beauty of Bhutan exists beyond the temples, markets and rice fields. It exists in the people”

This slideshow requires JavaScript.

QUY NHƠN MÙA LÚA CHÍN

FullSizeRender(4)

Chiều quê yên ả

Cũng phải gần 11 năm rồi mới quay lại Quy Nhơn nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ ” thành phố Quy nhơn lấp lánh ánh đèn… đêm tĩnh mịch”. Đó là ký ức của ” chương trình ” cảm nhận đêm khuya” trên chuyến xe buýt đêm đi từ thiện Quảng Nam thời còn sinh viên được ghi âm  và bọn con trai cứ phát đi phát lại điệp khúc ấy. Và còn là ký ức của cả đêm không ngủ cho một chuyến đi khác mà cả bọn làm phiền khách sạn Hải Âu vì ồn ào …với bia và khô mực. Chuyến từ thiện tại Quy Nhơn sau đó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ bởi khi đi phỏng vấn, được công ty nhận vào làm và công ty yêu cầu đi làm ngay nhưng không chịu, nhất quyết nói là ” để em đi từ thiện xong rồi về em đi làm”… Vậy nên Quy Nhơn làm mình nhớ nhiều như thế đó.

FullSizeRender(7)

Một trong những khoảnh khăc đẹp ở Eo Gió

Đến Quy Nhơn dịp này thời tiết âm u khi ảnh hưởng của gió mùa, biển động và thế là mọi kế hoạch bị đảo lộn. Nhưng Quy Nhơn vẫn đẹp dịu dàng vì mùi hương lúa chín trên con đường từ sân bay đi vào trung tâm thành phố. Một phong cảnh thanh bình và yên ả lâu rồi mới thấy. Nhà nhà gặt lúa, trẻ em nô đùa, trâu buồn gặm cỏ bên góc tre làng khi khói chiều nghi ngút tỏa xa xa phía chân trời vẫn ươm vàng màu lúa chín… Thật ra chỉ cần như vậy thôi! Đi đâu để thấy lòng mình bình yên và tự tại thì mọi nơi đi qua, mỗi giấy phút trôi qua đều đáng trân qúy. Không đi để check in hay khoe bạn bè, không đến nơi người ta buộc phải đến, không làm theo ” hội chứng đám đông” mà chỉ đi-đến-ở lại- vì mình thích như thế.

IMG_3054

Eo Gió ngày gió

Những ngày ở Quy Nhơn chỉ lang thang thưởng thức đồ ăn thật ngon nhất là bánh xèo. Có hai vợ chồng ( Anh chồng cực vui tính ) bán bánh xèo trên lề đường Nguyễn Huệ mà chỉ bán từ 3 giờ đến 5 giờ là hết. Quán không tên nhưng ăn rất ngon mà bánh xèo nóng hổi có những con tôm rất ngọt. Mấy ngày ở Quy Nhơn là mấy ngày ăn bánh xèo chỗ này. Nghĩ cũng lạ, thích chỗ nào là ăn mỗi chỗ ấy thôi.

 

Ấn tượng ở Quy Nhơn có lẽ là Eo Gió ở Nhơn Lý-đẹp hoang sơ đầy nắng và gió. Con đường từ trung tâm Quy Nhơn đi theo cầu Thị Nại ra Nhơn Lý là con đường nhựa mới làm thẳng tắp mà hai bên là những đồi cát trắng. Đường dễ đi mà đẹp lung linh. Nhơn Lý đang phát triển nhờ một khu phức hợp sân golf 5 sao đang xây chuẩn bị đưa vào hoạt động gần đấy.

This slideshow requires JavaScript.

Eo Gió là một eo biển hình cánh cung với những ngọn núi đá ôm trọn một vòng cung eo biển xanh. Gió từ biển thổi vào lúc đứng trên ngọn núi chơi vơi có thể cảm nhận được “thân nhẹ như sắp bay”. Cả ngày ngồi ở đây nghe sóng biển nổi trận cuồng phong xô ngã từng đợt từng đợt phủ lấp bờ đá, nghe gió thổi miên man ru âm thanh dữ dội mà dịu êm của buổi trưa vắng người ” biển lỗi lầm để cho con sóng chứa đầy bão giông”…Nếu đoạn đường từ Nhơn Lý về Quy Nhơn không vắng tanh thì thật sự muốn ở lại Eo Gió ngắm hoàng hôn lắm lắm. Ngoài những đợt sóng “cuồn phong” thì Eo Gió yên bình lắm, hoang sơ lắm cho những ai biết thưởng thức vẻ đẹp của Eo Gió. Chắc là sẽ quay lại Eo Gió nằm cả ngày ở đây rồi đi Kỳ Co luôn.

Six notebooks will help to change your life!

Hôm nay tình cờ đọc được một bài viết hay quá, nhất định phải viết vào đây mà thực hành từ từ. Mình rất biết ơn tác giả này và vô cùng cảm thấy thú vị khi tìm ra được những khơi gợi, ý tưởng thú vị để thay đổi cuộc sống. Mình sẽ bắt đầu bằng quyển sổ 3 trước vì mình nghĩ nó tác động tích cực lên suy nghĩ.

————-

Trong nhiều năm, tôi ĐAU ĐẦU tìm các giải pháp PHÁT TRIỂN bản thân & cải thiện kỹ năng. Sau đó nhờ may mắn, tôi được biết Bí quyết 6 Cuốn sổ thay đổi cuộc đời

1

Codex Leicester

Thiên tài trên nhiều lĩnh vực người Ý, Leonardo da Vinci có ghi chép tay trên 30 quyển, trong đó 1 quyển nổi tiếng nhất là “Codex Leicester” viết khoảng năm 1508 được Bill Gates mua lại giá 30,8 triệu $ vào năm 1994.

Cuốn sổ tay này có 72 trang, viết bằng kỹ thuật viết ngược – tức là phải dùng gương chiếu các trang viết mới đọc được.

2

Bill Gates mua 30,8 triệu $ năm 1994

Richard Branson (tỷ phú sáng lập Virgin) và rất nhiều tỷ phú $ khác cũng đều sở hữu những quyển sổ tay của riêng mình.

Trong bài viết này, tôi sẽ chia sẻ với bạn nguyên lý của 6 quyển sổ:

1) SỔ THÔNG THÁI:

Đôi khi 1 thông tin bạn đọc từ facebook, đọc từ 1 quyển sách, xem video, nghe audio hoặc do 1 người khác chia sẻ lại, hầu hết mọi người đều gật gù thấy hay, độc đáo, thú vị … và quên dần dần.

Jim Rohn nói:

DON’T TRUST YOUR MEMORY ! (Đừng tin vào trí nhớ của bạn)

Vì thế khi nghe, xem, học, đọc, được chia sẻ hoặc bạn tự giác ngộ điều gì đó hay, hãy ghi chú và tóm tắt lại theo ý hiểu của bạn vào quyển sổ này.

LỢI ÍCH LÀ GÌ?

Sau 1 thời gian, bạn sẽ sở hữu rất nhiều kiến thức, kinh nghiệm quý báu hay ho mà chính bạn đọc lại cũng phải ngỡ ngàng – không thể tin được là do chính mình viết ra.

Không phải lúc nào não bộ cũng đạt tình trạng trí tuệ cao hoặc giác ngộ, khoảnh khắc đó thường trôi qua rất nhanh, nếu bạn không ghi chép, tổng hợp lại ngay khi xuất hiện ý tưởng, bạn sẽ nhanh chóng quên mất hoặc nhớ không chính xác.

Sai lầm là thường không tổng hợp & đúc kết kiến thức, biến của người khác thành của mình, nên hầu hết mọi người thường mau quên.

Mặt khác, nếu không đem vào ứng dụng ngay, họ không thể chuyển hóa từ BIẾT sangHIỂU.

Trong phật giáo có 3 phương cách để có được trí tuệ đó là : VĂN – TƯ – TU.

  • VĂN là học hỏi LÝ THUYẾT.
  • TƯ là TƯ DUY. Học hỏi là phải gạn lọc, suy nghĩ , không nên chỉ rập khuôn.
  • TU là THỰC HÀNH. Vận dụng lý thuyết vào thực tế và tự mình kiểm chứng lý thuyết.

Hiểu được 3 khái niệm này bạn có thể vận dụng trong rất nhiều trường hợp.

Ví dụ 1: Tự học

Một số người đọc sách – đó mới chỉ là Văn (lý thuyết). Nếu không suy nghĩ, thảo luận, đặt câu hỏi – tức là chưa có TƯ (tư duy). Có suy luận, suy nghĩ, nhưng chưa vận dụng – tức là chưa có TU (thực hành). Nếu bạn nghe 1 người thành công chia sẻ kinh nghiệm, tức là TU của người này trở thành VĂN của người kia. Bạn có đang tự soi lại mình và lên chiến lược phù hợp ko?

Ví dụ 2: Thực trạng việc đào tạo

Nhìn chung hiện nay, tỷ lệ VĂN (lý thuyết) quá nhiều. TƯ thì có 1 số nơi có. Còn TU (thực hành) còn hạn chế. Bạn có đang nghĩ đến thực trạng đào tạo từ tiểu học đến đại học nói chung ko?

Ví dụ 3: Vận dụng cho việc bạn đào tạo cho nhân viên, cho con cái, cho học viên, cho những người xung quanh.

Ưu tiên và chú trọng vào đâu, có đủ VĂN – TƯ – TU chưa? VĂN – TƯ – TU là con đường để đi đến GIÁC NGỘ! Sổ thông thái là bước đi đầu tiên trên hành trình đó.

2) SỔ MỤC TIÊU – Ý TƯỞNG & CHIẾN LƯỢC & KẾ HOẠCH

Đây là quyển sổ bạn ghi các mục tiêu hàng tháng & hàng năm. Các chiến lược & kế hoạch mà bạn sẽ triển khai. Việc lập mục tiêu sẽ nằm ở 1 chuyên đề khác để bàn sâu hơn.

Về cơ bản, bạn ghi ra những điều mình MUỐN.

Có thể ở những lĩnh vực chính yếu như sau:

  1. Tài chính (Ví dụ : Số tiền kiếm được, thu nhập, tổng tài sản ….)
  2. Phát triển bản thân (Ví dụ : Học kỹ năng đàm phán, lãnh đạo, ngoại ngữ….)
  3. Sức khỏe (Ví dụ : Cân nặng, chiều cao, chơi môn thể thao…)
  4. Giải trí (Ví dụ : Đi du lịch….)
  5. Cống hiến (Ví dụ : Giúp ai đó, từ thiện, cho đi giá trị….)
  6. Mối quan hệ (Ví dụ : Lập gia đình, có con…)

ĐIỀU QUAN TRỌNG:

Đầu tháng bạn viết ra các mục tiêu.

Cuối tháng bạn xem lại mình làm được, hoàn thành bao nhiêu việc và ghi ở phần KẾT QUẢ.

SAI LẦM :

  1. Hầu hết mọi người không có mục tiêu
  2. Hoặc Không có mục tiêu đầy đủ:
    Ngắn hạn (tuần, tháng), trung hạn (1 năm), dài hạn (3-10 năm)
  3. Không tập trung hoàn thành mục tiêu
  4. Đặt những mục tiêu quá viển vông hoặc quá đơn giản.

Lợi ích QUYỂN SỔ là giúp bạn TẬP TRUNG hoàn thành mục tiêu & GIÁM SÁT chính mình. Mài giũa kỹ năng THIẾT LẬP MỤC TIÊU là 1 trong những kỹ năng quan trọng bậc nhất.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuối tháng bạn thấy mình ko hoàn thành MỤC TIÊU nào? (Bạn biết bằng mọi giá tháng sắp tới mình phải hoàn thành hoặc nên đặt mục tiêu vừa có tính thách thức, vừa có tính khả thi?)

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuối tháng bạn thấy mình hoàn thành 4/5 mục tiêu. Rất hài lòng và hào hứng cho tháng tiếp theo phải ko?

GHI NHỚ:

Không biết mình muốn gì thì sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn, và tiếp tục 1 cuộc đời “bèo dạt mây trôi”….

3) SỔ NHẬT KÝ THÀNH CÔNG:

1 trong những cảm xúc tệ nhất của hầu hết mọi người đó là KHÔNG HÀI LÒNG.

Không hài lòng về bản thân, không hài lòng về hiện tại ….

Càng không hài lòng họ càng chán nản; suy nghĩ, hành động tiêu cực và càng thất bại.

Hãy để tôi chia sẻ cho bạn 1 bí mật:

Thành công hấp dẫn thành công

Sổ nhật ký thành công là quyển sổ 1-5 ngày bạn ghi lại 1 lần về những điều mình đã làm được, điều mình làm tốt hoặc chỉ đơn giản là 1 điều tích cực.

Ví dụ:

Ngày 10/02/2016

  1. Gặp được 1 người tên A, chia sẻ về …. Rất hay
  2. Giúp được 1 người B 1 việc nhỏ : …..
  3. Đọc được 1 quyển sách hay : …..
  4. Đi làm đúng giờ….
  5. Nảy sinh 1 ý tưởng có thể hay : …..
  6. Dậy sớm lúc …. để làm việc C

LƯU Ý:

Ghi thật vắn tắt chỉ 5-10 ý, mỗi ý 1 câu, ngắn gọn đừng ghi dài dòng như nhật ký (mặt dù tên quyển sổ là nhật ký thành công.)

TẠI SAO?

Vì làm như vậy ngày nào bạn cũng làm được, nếu bạn ghi nhật ký dài cả trang, ôi có lẽ sờ vào bạn sẽ phát ngán không muốn động bút cho lần tiếp theo. Có ngày bạn chỉ có 2-3 thành công hoặc việc hoàn thành nhỏ cũng được, hãy ghi lại.

TÁC DỤNG quyển sổ này là gì?

Khi bạn ghi ra những điều này, cảm xúc tích cực dâng lên trong bạn.

HÀI LÒNG VỀ BẢN THÂN!

Bạn có thể suy nghĩ, hôm nay hoặc vài ngày qua thật tuyệt vời, TIẾP TỤC THÔI.

Lâu lâu bạn đọc lại để nhớ về những KHOẢNH KHẮC CHIẾN THẮNG, thấy mình THẬT TUYỆT!

Và hãy nhớ :

DUY TRÌ CẢM XÚC TÍCH CỰC VỀ THÀNH CÔNG và
THÀNH CÔNG NHỎ SẼ THU HÚT THÀNH CÔNG LỚN!

4) SỔ TÀI CHÍNH CÁ NHÂN:

Tỷ phú người Mexico Carlos Slim (thường nằm trong top 5 người giàu nhất thế giới) không phải là người có trí nhớ siêu phàm, nhưng đến nay ông vẫn giữ những cuốn sổ ghi chép chi tiêu từ khi còn là một cậu bé được cha mẹ cho tiền tiêu vặt.

Sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng Carlos Slim đã được cha huấn luyện từ nhỏ về chi tiêu chặt chẽ và khôn ngoan trong vấn đề tài chính. Được biết, một trong những cuốn sổ chi tiêu hồi nhỏ của Carlos có viết: “Hôm nay tôi mua một chai nước ngọt giá 70 xu. Hôm nay tôi mua hai chiếc bánh kem, hai cuốn album, hai chiếc bánh rán”.

Dù bạn sở hữu doanh nghiệp hay không, bạn đều cần có quyển SỔ THU CHI.

Quyển sổ thường có 4 cột chính:

  1. Ngày tháng (hoặc số thứ tự)
  2. Công việc, nội dung
  3. Thu
  4. Chi

Đây là quyển sổ bạn thống kê lại các hoạt động thu chi cá nhân hoặc doanh nghiệp của mình.

Ví dụ :

  1. Mua đồ A – 250k (cột CHI)
  2. Trả tiền người B – 3 triệu (cột CHI)
  3. Thu 1 khoản tiền C – 10 triệu (cột THU)

Nếu có ai đó đã trả 1 khoản và còn nợ 1 khoản, bạn có thể dùng bút đỏ khoanh tròn….Hoặc khoanh tròn các chi phí cần kiểm tra, lưu ý thêm.

Tác dụng quyển sổ này là gì?

  1. Kiểm soát tài chính cá nhân
  2. Phát triển thói quen quản lý tiền bạc

Ví dụ:

Thỉnh thoảng bạn nhìn lại cột thu chi, có thể bạn thấy mình đang “chảy máu” với tốc độ không dừng được. Cũng có thể bạn kinh ngạc vì không ngờ chỉ trong vài ngày hoặc vài tuần mình đã tiêu 1 khoản tiền khủng khiếp.

Cũng có thể bạn tự trách mình về 1 khoản chi mà đáng nhẽ bạn có thể kiểm soát, giảm bớt hoặc cắt hẳn nếu thông minh hơn. Có ngày bạn giật mình vì 1 khoản tiền mà bạn quên không đòi hoặc chưa giải quyết.

Bạn hiểu ý tôi chứ?

Sổ thu chi chỉ là 1 trong vài chục kỹ thuật quản lý tiền bạc.

SỰ THẬT:

6 cái lọ quản lý tiền (T.Harv Eker đào tạo) được ca ngợi là phương pháp quản lý tiền hay nhất thế giới – cũng hay nhưng thực ra là hoàn toàn không đủ để bạn quản lý tiền!

Bạn cần hiểu biết nhiều hơn thế rất nhiều.

Ghi nhớ:

Hãy kiểm soát con quỷ chi tiêu trong bạn và rèn luyện thói quen kỷ luật.

Hãy bắt đầu ngay hôm nay với SỔ THU CHI CÁ NHÂN.

5) SỔ QUAN HỆ:

Năm 1968, Bill Clinton đang học đại học Oxford, ông gặp 1 sinh viên sau đại học tên Stamps tại 1 buổi tiệc. Bill lấy ra 1 quyển sổ ghi chép màu đen và hỏi:

  • Anh đang làm gì tại Oxford?
  • Tôi đang học tại Pembroke nhờ học bổng Fulbright

Bill ghi chú Pembroke vào sổ và tiếp tục hỏi về trường và ngành mà Stamps đã tốt nghiệp cử nhân. Stamps ngạc nhiên hỏi:

  • Bill, sao anh phải viết hết mọi thứ ra giấy vậy?
  • “Tôi sẽ chuyển sang làm chính trị, tôi sẽ tranh cử thống đốc bang, tôi muốn ghi lại tất cả những người tôi đã gặp gỡ”. Bill cho biết.

Câu chuyện này do Stamps kể lại càng làm nổi bật phong cách thẳng thắn của Bill Cliton trong việc yêu cầu giúp đỡ hay lôi kéo người khác tham gia sứ mệnh của mình.

Thực tế, ngay từ sinh viên, vị tổng thống thứ 42 này đã có 1 thói quen là hàng đêm ghi lại trên giấy những tấm thẻ tên và các thông tin quan trọng của những người ông gặp trong ngày.

Sổ quan hệ là quyển sổ ghi chép lại các mối quan hệ chất lượng của bạn.

Bạn có thể liệt kê 1 cách vắn tắt và đơn giản thông tin về các mối quan hệ như họ tên đầy đủ, ngày tháng năm sinh (sinh nhật), nghề nghiệp và năng lực, mối quan hệ khác của họ…..

Thực tế cuộc đời của bạn thay đổi thường bởi 2 điều:

1 là những quyển sách mà bạn đọc.

2 là những người mà bạn gặp!

Có 1 công thức khá hay:

QUAN HỆ + QUAN HỆ + QUAN HỆ + ….. = TẤT CẢ

Có thể nhiều người biết nhưng ít người hiểu cách vận dụng.

Lợi ích Việc ghi chép SỔ QUAN HỆ nhắc nhở bạn duy trì kết nối hoặc dành thời gian hỗ trợ chéo, giúp đỡ người khác và để nhận sự giúp đỡ khi cần thiết.

SAI LẦM:

Trung bình 1 người có từ 200-300 mối quan hệ.

Hầu hết mọi người đều có 1 vài mối quan hệ chất lượng, đôi khi có thể chỉ là những lần gặp thoáng qua nhưng rất ít người ghi chép lại điều này. 1 dạng quan hệ nữa là quan hệ bắc cầu. Tức là bạn quen người A là 1 người bình thường, nhưng người đó lại khá thân thiết với người B – 1 người có năng lực mà bạn đang cần B giúp đỡ.

Đáng tiếc là khi bạn bế tắc, ít khi bạn nghĩ đến mạng lưới quan hệ để xử lý mà có thể bạn xử lý mọi việc theo bản năng hoặc thói quen.

Nếu trong mạng lưới của bạn có 1 MENTOR (người đỡ đầu), người có đủ tố chất, năng lực và kinh nghiệm thì cuộc đời của bạn sẽ tăng tốc chóng mặt trong 1 khoảng thời gian rất ngắn.

Để học hỏi thêm về các chiến lược phát triển mối quan hệ, bạn có thể tìm đọc 3 quyển:

  1. Đắc nhân tâm
  2. Đừng bao giờ đi ăn 1 mình
  3. Ai che lưng cho bạn

GHI NHỚ:

QUAN HỆ SẼ ĐẺ RA TIỀN BẠC.

6) SỔ CÔNG VIỆC (QUẢN LÝ THỜI GIAN):

Mắc chứng khó đọc bẩm sinh, ngay từ nhỏ tỷ phú Richard Branson (sáng lập tập đoàn Virgin) đã luyện cho mình thói quen ghi nhớ mọi việc thông qua ghi chép.

Richard Branson tiết lộ một trong những công cụ quyền lực nhất mà ông có trong bộ thủ thuật kinh doanh thành công. Bạn có thể mong đợi đây là một bí quyết phức tạp hay độc đáo.

Tuy nhiên, trên thực tế, vũ khí bí mật của Branson đề cập tới chính là CUỐN SỔ TAY cũ luôn đi cùng ông tới bất cứ đâu.

Những lưu ý thói quen viết tay – theo ông rất có ích trong công việc quản lý, đàm phán và thậm chí cả các tình huống pháp lý.

Diễn đạt mọi suy nghĩ ra giấy, có lần không mang sổ tay, Branson còn viết lên cả hộ chiếu.

Branson đặc biệt ưa thích dùng bút để viết lên giấy hơn là lướt ngón tay lên bàn phím bởi nó không gây phiền phức hay làm ông tập trung trong một cuộc họp.

CÁCH SỬ DỤNG:

Ví dụ bạn có thể viết ra để sắp xếp và quản lý thời gian như sau:

08h: Làm việc A
10h : Gặp người B
12h: Đi sự kiện C
14h: Làm việc D
16h: Làm việc E
18h: Gặp người F
20h: Làm việc G
22h: Làm việc H
24h: Làm việc I

Ngoài ra, bạn có thể dùng nó ghi chép hoặc diễn đạt bất cứ điều gì mà BẠN ĐANG SUY NGHĨ, MONG MUỐN, NHỮNG VẤN ĐỀ hay GIẢI PHÁP …..

SỰ CHUẨN BỊ cho 1 cuộc bán hàng, đàm phán hay gặp gỡ đối tác….

Lợi ích của việc sử dụng SỔ CÔNG VIỆC thường xuyên:

1) Do có sự liên hệ đặc biệt về thần kinh giữa ngón tay và trí não, mỗi khi bạn sử dụng bút để viết ra trên giấy là bạn đang tăng cường sự TẬP TRUNG và GHI NHỚ một cách đặc biệt.

Bạn làm cho vấn đề trở nên RÕ RÀNG và SÁNG TỎ.

Ví dụ: Mark Zuckerberg (sáng lập Facebook) lại thường diễn đạt suy nghĩ của mình lên những chiếc bảng trắng ngay từ khi còn là sinh viên đại học.

2) Bạn có thể xem lại 1 sự việc đã xảy ra cách đây 3-5 năm, chính xác vào ngày hôm đó xảy ra việc gì. Thật thú vị phải không?

GHI NHỚ:

Nếu thành công là 1 hành trình, đôi khi xem lại quá khứ bạn sẽ biết được tương lai của mình.

Chia sẻ kinh nghiệm cá nhân :

1) Tôi bắt đầu thực hành 6 quyển sổ từ 2010

2) Ban đầu không quen và hay quên ghi chép

3) Hiện nay duy trì thường xuyên như sau:

  • Sổ thông thái: 3-7 ngày tôi ghi 1 lần hoặc bất thình lình học được hoặc giác ngộ được.
    Hiện nay đã ghi chép được 4 quyển dày. Khá nhiều kinh nghiệm hiện nay tôi chia sẻ lại cho học viên chỉ là 1 phần nhỏ các kiến thức mà tôi đã ghi vào sổ này.
  • Sổ mục tiêu & chiến lược: 2 tuần đến 1 tháng tôi ghi 1-2 lần
  • Sổ nhật ký thành công: Thời gian đầu rất chịu khó ghi (khi cảm xúc tiêu cực nhiều), hiện nay 1-2 tuần mới ghi 1 lần.

Mong muốn duy trì 2-3 ngày ghi 1 lần.

  • Sổ tài chính cá nhân: 3-10 ngày ghi 1 lần
  • Sổ quan hệ: Quản lý trên file excel, 1-2 tháng cập nhật 1 lần.
  • Sổ công việc hàng ngày: Dùng thường xuyên hàng ngày.

THỈNH THOẢNG ĐỌC LẠI TÔI THẤY RẤT THÚ VỊ : Có những điều mà mình không thể tin được do mình viết ra – vì không nhớ gì cả, có 1 số suy nghĩ mà thời điểm này thấy rất buồn cười – vì ngớ ngẩn , và có những điều tôi tiên đoán mơ ước tương lai – nay đã thành sự thật.

LƯU Ý:

  1. Nên mua sổ to, bìa chắc chắn để ghi được nhiều. (hạn chế dùng sổ tay nhỏ do ghi được ít và hay rơi rụng làm mất)
  2. Có thể kết hợp cả hai : Ghi Note trên điện thoại hoặc để Online và Sổ giấy tờ
  3. Xác định THÓI QUEN quan trọng hơn SỐ TIỀN. Ban đầu bạn chưa quen nhưng tập dần sẽ quen. Nhiều người có TƯ DUY của người thành công nhưng họ không bao giờ thành công. Lý do? Họ mới có TƯ DUY mà chưa có THÓI QUEN của người thành công.
  4. Thỉnh thoảng quên không ghi, đừng tự dằn vặt và trách móc bản thân. Hãy tiếp tục. Việc hôm qua đã qua, hôm nay là ngày ta tiếp tục.

TÓM LẠI: 6 cuốn sổ thay đổi cuộc đời của bạn gồm:

  1. Sổ thông thái
  2. Sổ mục tiêu & chiến lược
  3. Sổ nhật ký thành công
  4. Sổ tài chính cá nhân
  5. Sổ mối quan hệ
  6. Sổ công việc hàng ngày

Và đừng quên VĂN – TƯ – TU, hãy RA MUA NGAY VÀI QUYỂN SỔ.

GHI CHÉP LẠI những điều mà tôi vừa hướng dẫn bạn vào 1 quyển sổ.

Quyển nào bạn còn nhớ không?

Rồi 1 ngày, nhìn lại những quyển sổ này, bạn sẽ nghĩ:

Thầy giáo thật tuyệt vời! ^ ^

– Nguyễn Thành Tiến

BEIJING- The Great Wall

DSC00166

The Great Wall

Vài năm trước, lần đầu tiên Vietnam Airlines khai trương đường bay thẳng đi Bắc Kinh, mình cũng bon chen mua một vé để đi xem Vạn Lý Trường Thành. Chuyến đi lần đầu tiên đến Trung Quốc  đã tự đi xin visa cho biết, thay vì có thể trả khoản 50 USD là có ngay visa sau 3-4 ngày gì đấy. Nói chung là cũng hay tò mò và muốn thử xem xin visa Trung Quốc có khó không nên cũng tự tìm hiểu và cuối cùng cũng xong.

Chuyến bay buổi chiều nên xin công ty về sớm chút và ra sân bay ngay. Lần đầu đi Bắc Kinh mà nên cũng học sơ sơ một ít tiếng Hoa, đủ để giao tiếp linh tinh nếu không sợ lạc lắm. Chuyến bay hôm ấy vắng người- mùa đông mà – tháng 1 rét căm căm ấy chứ. Mình ngồi ghế cửa sổ và kế bên 2 ghế còn trống không khách. Lát sau mình có cảm giác ai đó cứ chía thẳng ánh nhìn vào mình, hóa ra là ông người TQ ngồi ở hàng ghế bên kia cùng dãy. Ổng nói cái gì đó mà mình không nghe được mà cũng không thể nào hiểu được, mình chỉ lắc đầu rồi cười trừ thôi… Chuyến bay dài mệt quá nên ngủ một giấc đến khi bị đánh thức vì đèn bật sáng, rồi nhìn sang bên cạnh-cách 1 ghế trống- lão TQ đã ngồi đấy tự bao giờ. Méo ơi, linh tính báo chuyện không ổn rồi. Lão bắt đầu bắt chuyện với mình, nhưng khổ nỗi mình học tiếng Hoa chuẩn còn lão nói bằng tiếng chi không hiểu nỗi. Mình nói là mình không phải người Hoa, k biết nói tiếng Hoa nhiều và nghe không thể hiểu được, hỏi lão có nói tiếng Anh không nhưng lão chỉ ừ ừ gật gật, mà cứ hỏi lại bằng tiếng Hoa suốt, ứ có hiểu được. Mệt quá mình trùm chăn kín mít giả vờ nhắm mắt. Cả hành trình không ngủ được vì cứ “đề phòng” cha nội này, một phần vì bất an quá… Khi máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, mình đưa mắt ngắm bầu trời đêm ngoài cửa và cả một thành phố lấp lánh ánh đèn, nhộn nhịp phía dưới xa xa dù đã gần 11 giờ đêm, còn lão cũng tró mắt nhìn ra cửa sổ nói cái chi chi đó, mệt ghê o7iiiii.

Vừa xuống sân bay điện thoại tự động roaming nên bắt liền gọi cho đứa bạn, hên quá nó đang đợi mình ngoài kia. Có bạn đón nên yên tâm mua vé máy bay đi đêm chứ không thì chẳng biết đường nào mà về. Lạc ở đâu chứ lạc ở Bắc Kinh “thôi rồi Lượm ơi”.

DSC00180

colorful decoration

Tháng 1, mùa đông rét căm căm nhưng tuyết không rơi. Nhiệt độ bên ngoài là -10C.. Lần đầu đi mùa đông Bắc Kinh nên chẳng có kinh nghiệm, mà một phần cũng tưởng là lạnh cỡ Seoul thôi, có ai ngờ lạnh buốt buốt khủng khiếp…Lần đầu tiên trãi qua những ngày lạnh giá “ cực khổ” vì cái lạnh. Mei Xing-nhỏ bạn đưa mình về chung cư “one room” của nó thuê…Bắc Kinh đúng là đắt đỏ, sống thế nào với chi phí thuê nhà mắc như vậy, rồi còn ăn uống, chi phí sinh hoạt… Hai đứa “tám” cả đêm sau thời gian dài gặp lại ( lần cuối cùng gặp nhau ở Seoul) rồi mình ôm chăn ngủ vùi. Mình thức dậy khi trời đã gần trưa- Mei Xing thì đã đi làm- bụng mình thì đói meo.

Những ngày ở Bắc Kinh, Mei Xing dắt mình lang thang khắp nơi, thử nhiều đồ ăn rất ngon nhưng có một vài món lai cái mùi vị đặc trưng của các loại thảo dược, thuốc bắc gì đấy và luôn luôn “you hen dour” ( nhiều dầu) nhưng được cái là dễ ăn.Thích vịt quay Bắc Kinh chính hiệu, các loại cháo buổi sáng như Việt Nam và món lẩu nghi ngút khói. Thích nữa là được thực hành nói tiếng Hoa khi gọi phục vụ, order thức ăn nên cảm thấy thích thú…Giờ thì quên hết rồi. Con phố Vương Phủ Tĩnh ( Wangfujing) tấp nập người và vô số cửa hàng bán đủ loại hàng hóa, quà lưu niệm.

DSC00065

Một cửa hàng cupcake

Những ngày ở Bắc Kinh, buổi trưa ít nắng, gió thổi bần bật lạnh như điên nên chỉ dám đi ra ngoài một chút rồi phải chạy ngay vào trú gió ở các tòa nhà. Lần đầu tiên cảm nhận được cái lạnh thấu xương, nhức cả đầu, nhờ vậy mới biết có món  “Coke nấu gừng” giải cảm công hiệu.

Những ngày ở Bắc Kinh… chán quá vì người và người, đi đâu cũng kẹt xe kinh khủng khiếp. Đó là ngày đi Vạn Lý Trường Thành- đang đi giữa chừng kẹt xe quá nên xuống xe giữa đường, chuyển sang đi tàu điện ngầm và đổi phương tiện nhiều chặn mới đến nơi.( Lúc đi Jakarta cũng xuống xe đi bộ giữa chừng), hay lúc đi quảng trường Thiên An Môn vào Tử Cấm Thành, đi bộ xếp hàng mỏi miết hơn tiếng đồng hồ mới vào đến cửa chính mua vé…nên chán quá bỏ cuộc đi về. ( Sau này mùa hè đã đi lại)

DSC00064

This is not a cycle

Ấn tượng trong chuyến đi này chắc chỉ có Vạn Lý Trường Thành ( wanli Changcheng)… Đúng là Vạn Lý- một cảm giác choáng ngợp trước sự kỳ vĩ và độ dài đâu 6-7 ngàn km. Lúc đi hình như chưa có cáp treo nên leo bộ giữa mùa đông muốn đuối nhưng khi lên được đến nơi rồi thì muốn đứng ở đó luôn. Mình muốn ngồi ở đó nhìn  phía xa xa dài tận chân trời không biết đâu là điểm dừng, hay nhìn xuống phía dưới sâu hun hút…Thế giới này thật rộng lớn biết bao!!!

DSC00153

The Great Wall in summer

Lần đầu tiên đi Bắc Kinh, chẳng hiểu mất nhắm mắt mở thế nào mà nhìn nhầm giờ bay. Chuyến bay 12g đêm hôm nay mà cứ tưởng ngày mai nên buổi tối phát hiện ra, chạy hụt hơi ra sân bay với bao dự định còn dang dở… Nhưng thôi, đã leo lên được Vạn Lý Trường Thành thì cũng thỏa nguyện ước mong.

Chuyến đi này chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ Vạn Lý Trường Thành và cái lạnh buốt thấu xương và kỷ niệm buồn là toàn bộ hình chụp mùa đông mất hết. Thế nên mùa hè tháng 6 đã quay lại, leo lên lần nữa và đi mãi miết trên Vạn Lý Trường Thành…

DSC00160

muốn đi hết đoạn trường thành này…

U.S VISA- TÔI ĐÃ XIN VISA ĐI MỸ NHƯ THẾ NÀO?

” Xin visa đi Mỹ có khó không?” Trước khi đặt ra câu hỏi này, tôi đã từng trăn trở và cũng hoang mang rất nhiều khi mà những thông tin trên mạng, rồi những lời đồn thổi, rồi cả những trường hợp rớt visa không rõ nguyên nhân mà tôi biết được.Tôi không tìm hiểu mà cũng chưa từng tìm hiểu nên kết luận mặc định trong đầu của tôi khi đó là ” thôi, xin visa đi Mỹ khó lắm, nhất là trường hợp độc thân, vô sản giống mình”

Tháng 9/2015, tình cờ đọc một quyển sách và tự nhiên “nổi hứng” muốn đi Mỹ. Điều đầu tiên, tôi nghĩ là mình sẽ xin visa đi du lịch và tìm người bảo lãnh với thư mời. Nhưng sau khi biết Nam River ( một bạn trên facebook đã có chuyến du lịch tự túc vòng quanh nước Mỹ cùng nhóm bạn) đã từng xin visa du lịch mà không cần thư mời, thư bảo lãnh nên tôi quyết định làm hồ sơ thử. Tôi bắt đầu lên mạng tìm thông tin về hồ sơ cần phải nộp, tờ khai phải điền, cách thức xin visa và chi phí..

Nản quá! Tôi bỏ cuộc chỉ sau vài tuần vì để làm một cái travel plan tôi cần nhiều thời gian tìm hiểu về nước Mỹ ( ở đâu, làm gì, đi đâu, bao nhiêu tiền, bằng phương tiện gì, đi như thế nào là hợp lí) thì mới ra được lịch trình chi tiết mà thông tin thì bao la, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Vì đã xác định ngay từ đầu là đi du lịch một mình và mục đích nộp visa du lịch nên những thông tin này cực kỳ quan trọng để thuyết phục lãnh sự quán cấp visa du lịch mà nó cũng cần thiết cho chuyến đi của tôi sau này. Cái travel plan này tôi không thể copy được từ ai khác mà phải tự mình lên lịch trình.

Nản quá! Thôi không đi Mỹ nữa. Cái travel plan làm dang dở và những hồ sơ linh tinh gom lại vào một phong bì cất vào tủ.

Cách đây 4 tuần… Những ngày “u ám” của cuộc đời đi làm nó khiến tôi muốn ngã gục. Tôi lại nghĩ về những miền nắng gió, nơi mình muốn đi để lên dây cót tinh thần: 1,2,3,4… sắp xếp theo thứ tự và bắt đầu ngồi cân nhắc. Muốn đi Nhật nhưng làm visa đi Nhật còn mất thời gian và linh tinh hơn đi Mỹ nên thôi làm thử cái visa đi Mỹ, vậy là lôi hồ sơ đã làm dang dở trước đây ra bắt đầu lại.

Nói chung bây giờ quyết tâm hơn lúc trước nên tự nhiên có động lực và hoàn cảnh hiện tại nó buộc mình phải đi nên hồ sơ và travel plan làm xong nhanh hơn dự tính.Trong vòng 10 ngày kể từ lúc submit hồ sơ, phỏng vấn và chính thức sau hai ngày phỏng vấn, hôm nay tôi đã có visa đi Mỹ từ bưu điện giao đến tận văn phòng. Sáng giờ cũng ngồi ngó nghiêng, ngắm nghía cái visa thần thánh mà nhiều người bảo là khó có thể có với niềm vui khó tả vì những cố gắng và nỗ lực, vì hiểu rằng ” khi một cánh cửa đóng lại, chắc chắn một cánh cửa khác sẽ mở ra”, vì hiểu rằng không nên bỏ cuộc nếu chưa đi đến bước cuối cùng, vì hiểu rằng ” H, mày xứng đáng được như thế”,vì hiểu rằng ” you can do it”.

Vậy thì tôi đã xin visa đi Mỹ thế nào??

Tôi nói qua luôn là tôi độc thân, không tài sản đảm bảo, xin visa dạng du lịch tự túc, không có thư mời, không có thư bảo lãnh, đi một mình, thu nhập tạm được, đã từng đi vài nước Châu Á và Hàn Quốc.. Trường hợp của tôi 90% rớt visa và ai cũng bảo là rớt chắc và tôi cũng nghĩ là mình khó có thể đậu visa, tôi chỉ có 10% hy vọng thôi nhưng chính vì lẽ đó tâm lý tôi cực kỳ thoải mái, có visa thì tôi đi, không thì năm sau tôi xin lại hoặc tôi đi nước khác vì thật sự tôi không thích nước Mỹ lắm, tôi chỉ tò mò về nó thôi. Với lại tôi biết visa đi Mỹ cấp đến 1 năm nên khi nào buồn có sẵn visa cứ thế mà đi thôi nhưng visa đi Nhật chỉ có hạn 3 tháng à.

Tôi đã chuẩn bị những gì??

Lãnh sự quán Mỹ không yêu cầu bạn mang theo bất cứ thứ gì khi đi phỏng vấn ngoại trừ thư xác nhận đã đặc lịch hẹn phỏng vấn, tờ xác nhận đã nộp tờ khai DS 160, hộ chiếu gốc. Nhưng bạn phải biết rằng tùy theo mục đích visa của bạn là gì mà bạn phải mang theo những giấy tờ cần thiết để chứng minh cho những gì bạn đã kê khai. Lần đầu tiên tôi thấy việc chuẩn bị hồ sơ visa mà không cần phải dịch hay công chứng gì hết, chỉ cần mang bản gốc thôi, không cần booking vé máy bay, khách sạn lôi thôi. Mọi việc dễ quá chừng khiến tôi cũng hoang mang. Tôi chưa bao giờ thấy xin visa đi nước nào mà dễ như thế cả!

Hồ sơ tôi mang theo khi đi phỏng vấn gồm:

  • Hộ chiếu ( lột tất cả cover ra nhe)
  • DS-160 confirmation
  • Confirm đặt lịch hẹn phỏng vấn
  • Xác nhận đã đóng phí visa 160 USD
  • Hộ khẩu
  • CMND
  • Travel plan
  • Hợp đồng lao động + quyết định tăng lương
  • Xác nhận chức vụ + xác nhận lương+ sao kê lương 3 tháng
  • Quyết định cho nghỉ phép
  • Sổ tiết kiệm
  • 2 ảnh hộ chiếu 5 x 5

Tôi đã phỏng vấn như thế nào?

Tôi đã không nộp cho lãnh sự bất cứ hồ sơ nào ngoại trừ cái hộ chiếu bên trong có kẹp 2 tấm hình và lãnh sự cũng không xem bất cứ hồ sơ nào tôi mang theo ngoại trừ cái hợp đồng lao động. Đây là những câu hỏi mà họ đã hỏi tôi:

  • Chị đi Mỹ để làm gì?–> Em đi shopping và du lịch
  • Chị dự định đi đâu?–> Em đi LA-SF
  • Chị có bà con bên Mỹ không?–> Em có bà con xa, không có bà con gần
  • Bà con có mối quan hệ như thế nào với Chị?–> Chị em bạn dì
  • Chị có bạn bè ở Mỹ không?—> Em có
  • Bạn của Chị ở đâu?—> San Jose
  • Chị có mang theo hợp đồng lao động không, cho tôi xem–> Dạ có
  • Chị lập gia đình chưa?—> Dạ chưa ( và nở nụ cười tỏa nắng vì nghe tới đây là thấy thôi rồi rớt visa)
  • Bạn của Chị là bạn trai hay bạn gái?–> Bạn gái, đồng nghiệp cũ đã từng làm chung công ty theo gia đình định cư.

Vậy tại sao tôi xin được visa??

Chắc chắn những người nghe tôi nói rằng mình có visa thì mọi người sẽ nghĩ rằng hoặc là tôi may mắn, hoặc là tôi có visa multi của Hàn Quốc và một công việc với mức lương đủ để đi du lịch thì đậu là chắc rồi. Nhưng tôi lại nghĩ như thế này. Trước khi nộp visa đi Mỹ tôi cũng nghĩ là ” hên xui” nhưng thực tế không phải vậy. Khi vào phỏng vấn rồi mới biết, visa đi Mỹ không hề có chuyện “ăn may” và bạn cũng đừng trông chờ gì vào điều đó. May mắn chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc phỏng vấn này. Lúc đúng xếp hàng đợi đến lượt mình vào phỏng vấn, tôi thấy và nghe những câu hỏi của lãnh sự, những câu trả lời của các bạn xin visa và tôi thấy họ cầm hồ sơ lũ lượt ra về. Tôi đếm trước tôi có 10 người rớt visa từ khi tôi ý thức được rằng “lãnh sự trả hộ chiếu cầm về là rớt đó em” ( cái anh đứng trước tôi bảo vậy).Tôi thấy có bạn xin đi du học nói tiếng Anh như gió ( nhưng bạn ấy căng thẳng quá nói như let me introduce myself…) nên rớt. Tôi thấy có bác lớn tuổi đi thăm con, cũng rớt. Rồi tôi thấy bác chủ cửa hàng veston lãnh sự hỏi có một câu à ” anh dự đinh đi Mỹ bao lâu” thì bác ấy trả lời ấp úng như học bài “định đi 1 tháng nhưng chắc đi 2 tuần thôi vì cửa hàng đông khách không đi lâu được”. Bác ấy cầm hộ chiếu đi về ngay chỉ với 1 câu hỏi. Tôi thấy rất nhiều bạn trẻ giống mình ( xin lỗi vì tôi nghĩ mình vẫn còn trẻ), mặc đồ chỉnh chu, phỏng vấn và rớt.Tôi hoang mang tột cùng thấy thôi rồi, đến mình sẽ ra sao…

Bạn biết đấy, lãnh sự không hề xem bất cứ hồ sơ nào tôi mang theo ngoài cái hợp đồng lao động. Nghĩa là, việc tôi có bao nhiêu tiền trong tài khoản không quyết định họ có cấp visa cho tôi hay không mặc dù tôi đi Mỹ shopping và du lịch. Họ cũng không hề nhìn qua hộ chiếu xem tôi có cái visa Hàn Quốc thế nào mà trong tờ khai cũng không có bất cứ nội dung nào đề cập bạn đã từng đi những nước nào nên việc tôi đi đâu, đi nhiều hay ít cũng không quyết định cho việc họ cấp visa cho tôi.Cho nên, tôi nghĩ rằng tờ khai DS 160 là đầu mối quan trọng quyết định tất cả nội dung liên quan đến phỏng vấn và cách trả lời của bạn có thuyết phục viên chức lãnh sự tin tưởng để họ cấp visa cho bạn  hay không. Lần đầu tiên tôi thấy rằng xin visa đi Mỹ dễ mà khó, khó mà dễ là vậy.

Để điền được cái form DS 160 là cả một quá trình chuẩn bị trước đó vì điền online. Tôi điền cái này hơn 2 tiếng đồng hồ và sau khi nhấn nút submit thì thấy mụ mị cả người. Nhưng kể từ sau giây phút submit thì tôi chẳng làm gì cả ngoài việc đóng tiền rồi lênh lịch hẹn phỏng vấn. Việc hoàn thành form DS 160 coi như quyết định thành công hơn nửa chặng đường nên những ai mà nhờ điền hộ hoặc được các nơi tư vấn chỉ học tủ các câu trả lời thì xác suất rớt rất cao. Khi bạn điền cái form này bạn sẽ biết được câu trả lời của chính mình cho từng nội dung đã khai và tự tin trả lời bất cứ câu hỏi nào của lãnh sự.Nghĩa là hồ sơ của bạn ( form DS 160) có đủ sức thuyết phục hay không?

Tôi nói thật là tôi rất run khi đến giai đoạn lấy dấu vân tay và hoang man cực độ khi đợi chờ đến lượt mình phỏng vấn nhưng lại cực kỳ thoải mái và tự tin khi đứng trước anh lãnh sự viên ( “có gương mặt thanh tú và đôi mắt sáng ngời’- nói như Tony Buổi sáng). Nghĩ là phỏng vấn tiếng Anh nên cũng chuẩn bị ý tứ sẵn trong đầu nhưng tự nhiên Anh ấy nói tiếng Việt nên thế là chẳng có gì lo cả. Với lại tâm lý chuẩn bị sẵn rồi (lúc thấy người ta rớt nhiều quá), rớt thì thôi mà.

Khi Anh ấy hỏi đến câu ” Chị lập gia đình chưa?” là tôi bật cười vì tự nhiên tôi biết chắc đây là câu hỏi sẽ hỏi và cũng là câu hỏi quan trọng quyết định đến việc cấp visa cho tôi. Nhưng xin lỗi chứ, thực tế điều này không thay đổi được. Đôi khi nghĩ nếu bị đánh rớt vì lý do này, năm sau tôi sẽ lấy chồng, nộp hồ sơ xin visa lại cho bỏ ghét ( hehe). Mà đôi khi nghĩ, ứ thèm đi nước Mỹ còn khối nước để đi. Tôi nở một nụ cười thật tươi và trả lời một cách tự tin rằng ” em chưa ạ”. Nhưng câu hỏi tiếp theo mới làm mình ngạc nhiên vì chắc bạn này bản nghĩ mình đi qua Mỹ thăm người yêu và trốn ở lại nè. Mà chắc một phần mình khai tên chị bạn mà tên không dấu , tên giống con trai, trong tờ khai lại không có phần giới tính nên bạn ấy nghĩ mình có trai bên Mỹ. Mình mắc cười quá với câu hỏi ” bạn chị là bạn trai hay bạn gái” nên cũng cố nở nụ cười thật tươi hết cỡ.

Rồi bạn ấy với tay đưa cho mình tờ giấy màu xanh và nói ” chúc mừng chị đã được cấp thị thực” , trả lại hợp đồng lao động cho mình và mình ra về trong niềm lâng lâng sung sướng. Tờ giấy màu xanh thần thánh ấy có nội dung” Quý khách đã được cấp thị thực. Quý khách vui lòng ra về. Hộ chiếu sẽ gửi về địa chỉ của quý khách sau khi chúng tôi in visa xong” Và 2 ngày sau ( thứ 6 phỏng vấn thứ 3 nhận được visa) visa và hộ chiếu được gửi đến văn phòng. Thắc mắc một điều là 2 tấm hình kèm trong hộ chiếu thấy trả về, không sử dụng.

visa My

Vậy nên, tự tin là điều cần thiết. Hồ sơ đủ sức thuyết phục ( chẳng phải là hồ sơ gì mà là những nội dung đã khai trong tờ form DS 160).Trả lời chân thật, không gian dối và đúng với những gì mình đã kê khai phù hợp với mục đích chuyến đi.Nếu biết tiếng Anh nên tự mình điền form DS 160 nhe. ( quan trọng quan trọng lắm đấy). Phần còn lại, tùy thuộc vào lãnh sự viên vì ” em đã cố gắng hết sức”. Thế nên trong trường hợp đã làm vậy rồi mà không được cấp visa thì không có gì phải buồn, chuẩn bị lại kỹ hơn, thuyết phục hơn và lần sau xin lại àh.

 

Mình đã xin được visa, vậy thì giờ đến lượt các bạn nhe.~~~~~~

Còn mình, giờ chuẩn bị xin tiếp một cái visa khác và tìm thời gian thích hợp go go go go thôi~~~~~~

Nước Mỹ, nước Mỹ…Tôi nghĩ mình sẽ thích nước Mỹ!

 

 

 

 

 

 

HÀN QUỐC- TÌNH YÊU BẮT ĐẦU

DSCF2866Lục lọi trong những chồng sách cũ, tình cờ tìm thấy cuống vé máy bay mà tôi còn giữ lại cho chuyến hành trình đầu tiên của mình đến Hàn Quốc vào năm 2006, nơi bắt đầu của tình yêu, sự lãng mạn và say mê lạc lối một thời tuổi trẻ

NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU: ĐẢO NAMI

Nằm cách thủ đô Seoul 63km về phía đông, đảo Nami được đặt theo tên của một vị tướng nổi tiếng có công dẹp loạn vào thế kỷ thứ 13 và được biết đến gắn liền với  bộ phim “ Bản Tình Ca Mùa Đông”. Thú thật tôi biết và nghe nhiều về Nami hơn cả cái tên thủ đô Seoul và khát khao một lần được đặt chân đến nơi đây. Tôi luôn tưởng tượng rằng mình được đi giữa hai hàng cây rợp lá vàng rồi thốc tung đám lá bay giữa chiều thu hiu hắt nắng hay đứng co ro giữa trời đông nghịch tuyết xô nghiêng những tán cây mặc cho tuyết rơi trắng xóa dưới chân mình. Đó là giấc mơ từ “Bản tình ca mùa đông” mang đến cho những người trẻ như tôi niềm ước ao chạm đến chân trời của mình và mơ về tình yêu trong sáng, thánh thiện.

Ngày đặt chân đến Nami đã là cuối tháng 10, thời tiết đã dần chuyển sang đông.Tôi mua một chiếc vé và đi phà mất khoảng 15 phút để qua đảo. Nơi đây không khí thật trong lành nhờ nhiều cây xanh, không xe hơi, khói bụi ồn ào…chỉ có thể tản bộ trên những con đường hai hàng cây thẳng tắp hay ngồi đếm lá vàng rơi và chụp cho mình những tấm hình đẹp nhất. Có rất nhiều các đôi yêu nhau chở nhau trên những chiếc xe đạp đôi dạo vòng quanh đảo. Cảnh tượng cứ y như phim làm tôi ngẩn ngơ và “đứng hình” trong nhiều phút liền chỉ để kịp chắc chắn rằng “à, ừ… mình thật sự đang đứng ở đảo Nami và đây không phải là giấc mơ của phim truyền hình”.

Ở đây có rất nhiều căn khu phòng nhỏ, xinh xắn nằm sát mé sông dành cho các đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Tôi thấy cũng có rất nhiều nhóm bạn bè và gia đình đến đây cắm trại hay nghỉ mát cuối tuần, trông họ thật hạnh phúc và an nhiên. Và nơi đây, vào lúc cuối thu như thế này, có rất nhiều tay máy “chuyên nghiệp” cũng như ‘ nghiệp dư” đến để lưu lại những khoảnh khắc đẹp cuối cùng trước khi mùa đông gõ cửa đưa thu vàng lá úa ra đi…

Tôi biết Nami mỗi mùa đều mang những vẻ đẹp và sắc thái riêng, không bao giờ giống nhau cho nên dù có trở lại Nami vào những lần sau đó nhưng cảm giác đó chưa bao giờ “nhàm chán” như tình yêu đầu bạn dành cho ai đó mãi mãi luôn là tình yêu đẹp.DSCF4281

LÃNG MẠN CÙNG THIÊN ĐƯỜNG NẮNG GIÓ: ĐẢO JEJU

Rời “tình yêu đầu” Nami, tôi xuôi về phương Nam và hướng ra thiên đường của nắng của gió biển. Khác xa với Seoul, đảo Jeju với khí hậu vô cùng ấm áp dù rằng ở Nami rất lạnh và đã chuẩn bị bắt đầu mùa đông. Jeju được biết đến như là một hòn đảo lớn nhất Hàn Quốc và là một tỉnh tự trị nhỏ nhất Hàn Quốc. Được hình thành từ những đợt phun trào núi lửa nên ở Jeju đâu đâu cũng thấy đá, một loại đá có màu đen, rất nhẹ.

Giấc mơ cực kỳ lãng mạn của tôi về đảo Jeju là được nắm tay một ai đó đi dạo dưới những cánh đồng hoa cải vàng rực rồi chơi trò trốn tìm nhau giữa điệu valse mùa xuân dìu dặt, hay lướt gió trên những con đường ven biển mọc đầy phi lao hoang sơ vắng bóng người và hít thở khí trời, nghe gió biển mặn mặn lướt trên mặt miên man.

Ngày tôi đến, Jeju có những trận mưa rào dịu mát, lá phong vẫn còn nở đỏ rực trên những lối chân qua và quýt thì chín rộ vàng ươm ở trong vườn. Đặc sản ở đây là quýt, người ta nói quýt của đảo Jeju rất ngon và ngọt, tôi thử một miếng mà thấy vị ngọt tan nơi đầu lưỡi và mua thêm vài túi mang về. Tôi cũng đã đi tìm giấc mơ của mình bằng việc phải cố đi được trên những con đường quanh co uốn lượn men theo biển có nhiều hàng cỏ lao dại mọc đầy vì tôi biết rằng việc đi tìm đồng hoa cải vàng vào tháng 10 là không tưởng.

Cũng giống như Nami, Jeju mỗi mùa đều mang vẻ đẹp riêng nhưng tiếc là Jeju không có mùa đông như Nami nên người dân nơi đây rất khó để tìm được cảm giác co ro của cái lạnh -10 độ với những lớp tuyết dầy phủ trắng xóa, vì nằm đảo xuôi về phương Nam và tách biệt với đất liền nên nhiệt độ ở đây vào mùa hè không quá nóng và mùa đông cũng không quá lạnh. Thế nên Jeju trở thành điểm đến lý tưởng cho những ai muốn tránh nắng nóng ngày hè và tránh rét mùa đông.

IMG_0389

LẠC LỐI Ở INSADONG

Vốn là một người hoài cổ nên tôi thường thích tìm về những nơi xưa cũ, nơi còn lưu dấu bụi thời gian, cất giữ những giá trị và nét đẹp văn hóa truyền thống như con phố đi bộ Insadong dài chưa đầy 1km nằm lọt thỏm giữa lòng thủ đô Seoul. Đó là một con phố dài và rộng” thênh thang” ( theo cảm giác của tôi) với nhiều ngõ sâu hun hút .

Trước đây khi văn học Hàn Quốc phát triển hưng thinh Insadong là nơi tập trung của các văn hào, thi sĩ vào chiều tối đến đàm đạo văn chương và uống  rượu makkoly ( một loại rượu gạo truyền thống). Sau này người ta khôi phục lại Insadong bằng các phòng tranh, ảnh, vô số bảo tàng, các hàng quán bán các vật phẩm cổ, cũ, các quán trà đạo, các cửa hàng ăn cung cấp nhiều loại thức ăn truyền thống, các trò chơi dân gian cũng như các màn biểu diễn âm nhạc, công diễn của các nghệ sĩ đường phố…

Chỉ cần một buổi chiều lang thang nơi đây, bạn sẽ cảm giác như mình được trở về với không gian êm đềm, nơi thời gian dừng lại dù ngoài kia cuộc sống đang hối hả biết bao nhiêu. Bạn sẽ gặp rất nhiều người thân thiện, bạn có thể lân la trò chuyện làm quen , bạn cũng có thể say mê ngắm nhìn những nghệ sĩ đường phố đang biễu diễn say sưa và dành cho họ những tràn pháo tay ngưỡng mộ. Có đôi lúc bạn cũng sẽ bật cười khanh khách theo tiếng nô đùa của những đứa trẻ được được bố mẹ dắt đi chơi cuối tuần. Và có đôi khi bạn sẽ nhìn thấy vô số người đứng trầm ngâm trước một bức tranh đẹp đang bày trên phố, hay là những đôi bạn trẻ dắt tay nhau tần ngần trước cửa hàng bán chuông gió… Những âm thanh trong trẻo, những hình ảnh dễ thương, những ngõ ngách buồn vương dấu cũ mà bạn không thể tìm thấy ở đâu ngoài Insadong nếu một lần đặt chân đến Seoul.

Còn tôi, vì mãi mê lang thang trong những cửa hàng bán tranh và đi tìm căn gác cũ kỹ có quán trà dễ thương để rồi quên bẳng thời gian đang trôi ngoài kia. Bạn tôi đã phải đi tìm vì ngỡ rằng tôi đã lạc ở đâu đó trên con phố này. Vâng, tôi đã “ lạc lối” và để quên trái tim mình trên phố hát tình ca vì “ lỡ dại” đặt chân đến Insadong.

IMG_0426

THAY CHO LỜI KẾT

Tôi đã để một thời tuổi trẻ  đầy những hăng say ,nhiệt huyết, khát khao thể hiện cùng những bồng bột, nông nỗi, ngay thơ; những dại khờ được mất;cả những nhớ thương dang dỡ và những đợi chờ người dưng lạc lối qua những thăng trầm của đời mình cùng những buồn vui mười năm có lẽ. Tôi đã trở lại đất nước này nhiều lần sau đó và rất rất nhiều lần nữa nhưng hiển nhiên  lần đầu lúc nào cũng để lại những ký ức đẹp vấn vương….Thỉnh thoảng đưa tay chạm vào nỗi nhớ rồi mơ hồ nhận ra ” Có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau”.

” Có một ngày nào đó

một người hỏi một người thế nào là yêu thương

một người kề sát tim một người và trả lời-không biết

Có một ngày nào đó

một người hỏi một người thế nào là hối tiếc

một người nắm lấy tay một người và trả lời- Đừng bước đi

Có một ngày nào đó

một người hỏi một người thế nào là chia ly…

Và mùa đông ấy trở thành mùa đông ấm nhất” ( NPV)

 

 

ZhuJiaJiao- Ancient Town ( Chu Gia Giác Cổ Trấn)

IMG_1540

Chụp từ chiếc cầu phóng sinh

Đó là một thị trấn cổ đâu gần 2000 năm tuổi, nằm cách Shanghai khoản 60km. Có lẽ đây là một trong những cổ trấn gần Thượng Hải nhất. Trước khi quyết định chọn Chu Gia Giác, tôi vẫn thích mê mệt Phượng Hoàng Cổ Trấn mà nếu không thì chọn Tây Đường. Thế nên Chu Gia Giác không được trông đợi nhiều mà thật sự nhìn trên hình thì cũng không đẹp như Phượng Hoàng Cổ Trấn. Nhiều người và rất nhiều công ty du lịch ví Chu Gia Giác như “Venice của Phương Đông” vì nó có nhiều cây cầu đá nhỏ và những con kênh len lỏi giữa các khu nhà cổ từ thời Minh, Thanh hàng ngàn năm trước. Nhưng ví von như vậy có lẽ hơi quá, vì thật sự nó không quá đẹp như tưởng tượng.

IMG_1530

Cổ trấn mùa đông ủ ê cây trơ trọi lá

Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế này: do tôi đi đúng vời thời điểm nghỉ Tết của người Trung Quốc nên tất cả các khu vui chơi chỉ có tấp nập người và người, Chu Gia Giác cũng không ngoại lệ. nên thật sự là không có cảm xúc gì đặc biệt.Tôi vẫn nghĩ mình sẽ trở lại lần nữa và nghỉ qua đêm ở đây để cảm nhận được vẻ nên thơ và thanh bình vốn có của thị trấn nhỏ bé này, sẽ len lỏi qua các con phố nhỏ nhiều ngóc ngách, mua những món đồ lưu niệm xinh xinh và ngồi trên cầu ngắm hoàng hôn giữa lòng cổ kính hay nhâm nhi một cốc trà nóng nghe máy chèo khua nước vỡ dòng sông ( ngoại trừ cái quán cà phê Starbucks nằm ngay bờ sông thì các quán khác đều nhỏ nhỏ xinh xinh).

Đi Thượng Hải thật sự chỉ mệt về vấn đề ngôn ngữ. Mặc dù cũng biết sơ sơ đủ để gọi cơm, đi xe, mua đồ, trả giá nhưng thật sự cũng rất nản vì họ không nói tiếng Anh. Cái mặt của mình lúc nào cũng bị họ hỏi là ” hanguo rẻn” ( người Hàn Quốc) nhưng mà cũng rất vui vì có dịp tận dụng cơ hội nói tiếng Hoa chút chút.Bi hài nhất là trong khách sạn gọi phục vụ lên sửa dùm cái wifi, khách sạn cho một em rất chi là xinh lên nói toàn tiếng Hoa ( chuyên môn quá không hiểu nổi) mà không hiểu em nói gì. Mình đã bảo là mình không phải zhongguo ren ( người Trung Quốc) và chỉ biết chút chút thôi và cho người nào biết tiếng Anh. Em ấy lại gọi ngược xuống tiếp tân nói  gì đó mà mình chỉ nghe được ” khách là người Hàn Quốc không biết tiếng Hoa ” và anh chàng đó yêu cầu mình đi xuống dưới đất sẽ có người trợ giúp còn em ấy thì bỏ chạy. Ngôn ngữ ơi là ngôn ngữ!!

Shanghai- Spring or Winter?

IMG_1662

Thuong Hai đêm sương mù

Lỗi hẹn với Shanghai vài lần trước đó, thậm chí visa đã làm xong, vé máy bay đã mua và cuối cùng hủy luôn, nên lần này quyết định đi Shanghai cảm giác thật háo hức. Một phần vì chán ngán những ngày Tết ở Sài Gòn đi ra đi vào, hoặc nằm lên nằm xuống nên thôi sáng mùng 3 Tết là háo hức lên đường ngay.

Shanghai ( Thượng Hải)- cái tên nghe thật kêu và đọc thật thích. Mình cũng xem rất nhiều bộ phim được quay ở đó ( ngoại trừ Bến Thượng Hải và bên sông Hoang Phố, còn lại toàn là “ngôn tình”). Thượng Hải trong trí tưởng tượng của mình là những tòa nhà cao trọc trời và những con đường cổ kính; là con sông Hoàng Phố chảy chia đôi bờ và hai bên con sông đều gọi là bến Thượng Hải, là hình ảnh của các cặp đôi hẹn hò nhau trên tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu; là những mơ màng tưởng tượng về khung cảnh ngôi nhà của Tống Khánh Linh ngập tràn hoa và mình chụp 1 tấm hình ở đó vô tình trong bức hình có một chàng trai lạ; là những buổi chiều đạp xe lang thang qua các con phố hay ghé bờ sông ngồi ngắm cảnh hoàng hôn; là đi tìm cái kẹo hồ lô ngào đường  đỏ đỏ; là dáo dát tìm kiếm” đèn lồng đỏ treo cao” trên cây ngô đồng ở đâu đó khi ngày xưa hay đọc thơ ” Ơ hay buồn vương cây ngô đồng

Vàng rơi, vàng rơi! Thu mênh mông”

IMG_1400

Mang theo những hình ảnh lung linh và tâm trạng háo hức đi tìm cây ngô đồng, mình đã đến Thượng Hải. Những ngày đầu năm, Trung Quốc vẫn ăn tết như Việt Nam nên cửa hàng quán xá đóng hết, các điểm vui chơi giải trí đông nghẹt người không chen nổi chân vào còn đường xá thì vắng người qua lại. Ờ, thế mà thích! Không phải chịu cảnh kẹt xe, không phải đến những chỗ đông người, không khí như Saigon những ngày Tết. Thích một cái nữa là thời tiết mát lạnh giữa mùa đông nên có dịp mặc áo ấm, xít xoa với cái lạnh và nghe hơi thở mùa xuân lâng lâng… Muốn lên tháp truyền hình để ngắm toàn cảnh Thượng Hải, xem cô gái đã gặp lại chàng trai trong khung cảnh bộ phim đã từng xem trước đây nhưng nhìn dòng người xếp hàng dài cả cây số nên thôi từ bỏ ý định luôn ( dù trong lòng rất tiếc…mà thật sự là bây giờ khi viết những dòng này cũng đang tiếc). Tiếc cái tháp truyền hình nhưng con sông Hoàng Phố thì nhất định phải đi. Thế là làm một chuyến du thuyền trên sông Hoàng Phố ngắm thượng Hải về đêm mặc dù chi phí không hề rẻ.

Đẹp! Thật Đẹp! Thượng Hải về đêm đẹp lung linh. Chiếc thuyền trôi nhẹ nhàng trên sông Hoàng Phố. Gió về đêm lạnh ơ lạnh. Tôi giơ tay chụp được vài tấm hình rồi lại nhanh chóng cho ngay vào túi áo khoác…Đêm lạnh!.Cô gái nép mình vào chàng trai  và họ đứng bên nhau thật lâu sau khi chụp được những khung hình ưng ý ( cái chỗ này là lúc nãy tui nhường cho chàng trai…vì người đông quá mà họ đứng xa nhau thấy tội).Tôi cũng có tâm quá đó mà. Tôi đứng trên boong tàu, nghe gió thổi vào mặt lạnh tê tái. Thỉnh thoảng cũng muốn chụp tấm hình nhưng tay vửa rút ra khỏi túi áo thì hỡi ơi: lạnh rung không cầm nổi cái điện thoại, mà thật ra cũng sợ lỡ tay đánh rơi hết bao nhiêu kỷ niệm xuống sông Hoàng Phố.

FullSizeRender_4

The bund

Ghé miếu Thành Hoàng, phố đi bộ Nam Kinh mà chài ơi: người người chen chúc, dáo dát tìm cây ngô đồng mà thân cây thì trụi lá xác xơ đành loay hoay trở về Bến Thượng Hải. Hình như có vẻ nơi đây đẹp nhất, ít người nhất và không khí dễ thở nhất… Nhớ Thượng Hải thì chỉ nhớ mỗi bờ sông Hoàng Phố thôi à.

FullSizeRender

Miếu Thành Hoàng

Đôi khi loay hoay ở Thượng Hải mà cứ ngỡ mình đang đứng ở một đất nước Châu Âu nào đó. Thượng Hải có rất nhiều kiến trúc Châu Âu ( nếu dẹp dây điện đi thì có khi là Châu Âu thât ấy chứ).

FullSizeRender_2

Cái telephone box này dễ thương quá

FullSizeRender_1

Ở đâu đó trước bảo tàng Tống Khánh Linh

Vì đi vội đi vàng mà không đúng mùa nên không có thời gian lang thang trải nghiệm những điều mình mong muốn, nên thật sự rất mong trở lại qua những con đường tìm cây ngô đồng và leo lên 230m ngắm con sông Huangpu với Thượng Hải về đêm…