ĐI TÌM NỖI NHỚ TRONG MÙA ĐÔNG XỨ HÀN

( Bài viết này đã được đăng trên báo Thế Giới Phụ Nữ )

Sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn chỉ hai mùa mưa nắng, nhưng tôi đã may mắn có thời gian sống và làm việc tại Hà Nội và đã trãi qua bốn mùa xuân-hạ-thu-đông nên khi Sài Gòn bắt đầu “giao mùa”, tôi khát khao được trải nghiệm lại cái lạnh mùa đông nhưng ở nơi nào đó có tuyết rơi sau nhiều năm đã trôi xa ngái…

mua dong

Tôi đáp chuyến bay đến phi trường Incheon-Seoul, Hàn Quốc giữa đêm khuya khi nhiệt độ bên ngoài là -10oC. Trả 15,000 won, tôi bắt chuyến xe buýt về đến Gangnam ( khu đô thị mới sang trọng mà mọi người cứ nhắc đến khi nghe bài hát “Gangnam style”) trong cái lạnh mà tôi chưa bao giờ trãi qua…Cảm giác đứng ở một nơi xa lạ với chiếc vali và sự háo hức luôn làm cho tôi phấn khích dù nơi đó tôi đã đi đi lại lại nhiều lần. Đối với tôi, mỗi một nơi đã đi qua, khi quay trở lại cảm giác “chưa-bao-giờ-là-cũ”, cảm xúc trong tôi luôn luôn là những điều mới mẻ, tinh khiết và trong veo.

IMG_0490

Tôi không muốn viết về Insa-Dong, về chợ Dongdae- moon, về cung điện Kyungbuk, về tháp Namsan, về những nơi mà các tour du lịch đã nói và nhiều người cũng đã biết. Tôi thích viết về những điều giản dị, ở những nơi xa lạ, những nơi không thuộc về du lịch.Tôi đã mất hơn một giờ trên xe từ thủ đô Seoul đi về phía bắc, gần giáp với biên giới Bắc Hàn để đến được điểm cuối của hành trình trên đất Hàn sau nhiều con đường quanh co, qua nhiều đoạn hầm xuyên núi có khi thì hun hút sâu vài cây số khi thì vài trăm mét. Tuyết phủ trắng xóa trên những ngọn đồi xa, còn sông thì đóng băng lạnh lẽo. Ngày dường như không có nắng, ông mặt trời chẳng buồn chơi trò trốn tìm, bỏ mặt tôi ngồi đếm thời gian trong bóng tối và tự ru mình bằng giấc ngủ chập chờn với những nỗi buồn riêng cố hữu.

IMG_1288

Healience Zen Village, tỉnh Gangwon- Do,đón tôi ngày trở lại bằng một trận mưa tuyết trắng xóa, phủ ngập lối đi. Ngôi làng nhỏ heo hút nằm xa tít được bao bọc bởi những ngọn núi cao mà vì thế tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài tuyết với tuyết. Tôi không thấy bóng người, và thỉnh thoảng chỉ thấy vài chiếc xe ngược chiều…Mùa đông xứ Hàn lạnh lẽo thật. Trời càng về đêm càng lạnh, tôi co co trong chiếc áo dày và bước đi nặng nề, cảm giác cái lạnh thốc vào tận khoang họng, gần như không thở nổi mà tuyết cứ rơi mỗi ngày một nhiều. Những lúc như thế này, cái khẩu trang mua ở Việt Nam thật là hữu ích.

Tôi đã trãi qua 3 ngày ở Healience Zen Village không tivi, không điện thoại và chỉ có đọc sách, tản bộ, trò chuyện cùng người lớn tuổi. Thích thoảng, cái lạnh chẳng còn là vấn đề đáng quan tâm khi mà niềm vui được ngã ào trong những bông tuyết trắng mịn,chơi trò trượt tuyết, ném tuyết và nặn hình người tuyết, vốc từng nắm tuyết trên tay và đợi chờ nó tan chảy trong bàn tay nhỏ bé, ửng đỏ rồi rên rỉ “ ôi lạnh buốt quá, chết mất!” mới thật thích làm sao.

mua dong 2

Trẻ con Hàn Quốc lúc nào cũng có những kí ức tuổi thơ đẹp với bố mẹ cùng những trò chơi trên tuyết. Trước khi đến tỉnh Gangwon-Do, tôi đã có một buổi chiều lang thang sông Hàn ở thủ đô Seoul và tôi đã thấy rất nhiều ông bố bà mẹ đưa con cái của họ cùng đến chơi tuyết ở khu vực công viên ven sông… Tôi đã ngồi cả buổi chiều để xem và ngắm nhìn họ chơi vui vẻ, tiếng cười giòn tan trong những niềm hạnh phúc giản dị, đơn sơ.

Ở Healience có rất nhiều hoạt động tốt cho sức khỏe như là trekking trên núi. Có 8 chương trình leo núi cho bạn lựa chọn. Bạn tha hồ đánh dấu bước chân mình trên những đụn tuyết mềm mịn trắng xóa, men theo những con đường mòn trong rừng để có thể đến được nơi ngắm bình minh đẹp nhất hay đón bóng chiều tà đang lẩn khuất đâu đấy giữa mùa đông giá rét. Nếu đến đây vào mùa xuân, có lẽ mình sẽ được nghe tiếng chim hót trong rừng, tiếng suối chảy róc rách, ngắm những bông hoa nở li ti bên sườn đồi, thả mình giữa rừng thông và nghe thanh âm của cuộc sống đang êm đềm trôi lặng lẽ;thỉnh thoảng sẽ có vài con sóc chạy nhảy tung tăng rồi biến mất.

healience

Bạn sẽ không được tiếp xúc với điện thoại, ti vi và các phương tiện giải trí công nghệ. Bạn sẽ có những buổi sáng thức dậy thấy tuyết rơi đầy trước hiên nhà, ăn những bữa ăn sáng có nhiều rau xanh và cực kỳ “ít muối và nhạt” -chế độ tốt cho sức khỏe theo khuyến cáo của Tổ chức Y Tế Thế Giới ( WHO) trong vòng 30 phút. Toàn bộ rau xanh và trái cây được trồng tự nhiên trong trang trại và hoàn toàn không có thuốc trừ sâu hay các hóa chất khác.. Bạn có thể trãi nghiệm một ngày làm nông nếu muốn như là đi thu hoạch khoai lang, táo, trồng rau… Nếu cảm thấy buồn quá, có thể chịu khó lang thang đi bộ ra ngoài , sẽ có một số nhà hàng địa phương bán rất nhiều đặc sản chủ yếu là các món chế biến từ thịt gà nuôi ( ở Việt Nam mình hay gọi là gà thả vườn), cự kỳ ngon. Hôm tôi đến ăn, ông chủ nhà hàng “hào phóng” cho thêm một ít “ vàng lá” rắc lên phía trên ăn sẽ ngon hơn. Tôi hỏi đùa lại “ con không ăn mà lấy miếng vàng này đem đi bán được không?” làm ông cười nắc nẻ.

chao ga

Gần Healience,nếu thích trượt tuyết mùa đông, bạn có thể đến Vivaldi. Đây không phải là công viên trược tuyết lớn nhất Hàn Quốc nhưng lại là công viên trược tuyết gần Seoul nhất và được rất nhiều bạn trẻ Hàn Quốc ưa thích. Đúng như những gì người ta đã nói, ngày tôi đến, có rất nhiều học sinh, sinh viên đi theo từng đoàn rất đông. Tôi đã phải xếp hàng gần 1 tiếng đồng hồ để được đi cáp treo lên đỉnh núi và bắt đầu “ những bài học vỡ lòng” đầu tiên về trược tuyết với những cú ngã nhào, người đau ê ẩm suốt mấy ngày liền sau đó. Nhưng bù lại, đó lại là những trải nghiệm mới mẻ, khó quên

nguoi tuyet

Nếu thích trải nghiệm mùa đông và thích đến xứ Hàn, tôi khuyên bạn nên tự đi và tự khám phá thay vì đi qua một công ty du lịch. Cầm một cuốn sổ tay du lịch với vài câu tiếng hàn cơ bản và biết một ít tiếng anh, bạn có thể tự chuẩn bị cho lịch trình của mình rồi.

  • Có ba hãng hàng không lớn bay đến Seoul- Hàn Quốc là Vietnam Airlines, Korean Airlines và Asiana Airlines. Vì giá vé đi Seoul hơi đắt nên bạn phải canh các mùa khuyến mãi để mua được vé máy bay giá rẻ khoảng 400 USD ( rẻ hơn phân nữa so với giá thường). Visa là một thủ tục cần thiết để đến Hàn Quốc nên bạn phải nhờ các công ty du lịch hoặc bạn bè bên Hàn Quốc hỗ trợ các giấy tờ để tự xin nếu bạn chưa từng có visa đi Hàn Quốc và các nước Châu Âu.
  • Từ sân bay quốc tế Incheon-Seoul, bạn dễ dàng tìm đựợc bản đồ xe buýt ( xe rất sạch sẽ, tiện nghi và hiện đại) và cũng rất dễ dàng về bất cứ điểm nào ở Seoul. Gần 9 giờ tối tôi xuống sân bay và đã mua vé xe buýt số 6103 với giá 15,000 won ( khoảng gần 300 ngàn tiền Việt) và mất khoảng 1 tiếng đồng hồ để đến Coex Trade Center ở Samsung-Dong, Quận Kangnam

Bạn có thể tham khảo trước cửa ra, tuyến xe buýt, trạm dừng và mua vé cho phù hợp theo lịch trình của mình. Tham khảo tại website của sân bay Incheon (ICN): www.airport.kr/eng/

( bạn chọn ngôn ngữ English và tìm biểu tượng xe buýt “ buses”)

Nếu muốn đến Healience Zen Village, tại Gangwon-Do bạn phải đón xe buýt từ bến xe Dong Seoul Bus Terminal và đi theo hướng Hongcheon Terminal và xuống tại ga Danwol. Sau đó bạn phải liên hệ trước với Healience để có xe đưa rước miễn phí hoặc nếu không bạn phải đón taxi.Thời gian đi mất gần 2 tiếng. Tham khảo tại website www.healience.co.kr ( website hiện giờ chỉ có tiếng Hàn nhưng bạn có thể tham khảo một số hình ảnh tại đây)

LATE AUTUMN

Ngày 1/1/2015 CƠN MƠ HOANG ĐƯỜNG

Một ngày đầu năm mới trên một chuyến bay dài không ngủ, tôi bước xuống phi trường trong cơn lạnh mùa đông rét buốt. Cái lạnh bên ngoài không tê tái bằng những giá băng trong lòng và những nỗi buồn đan kín ủ ê qua bao năm rộng tháng dài…Khi không biết đi đâu bởi lý trí thì cuối cùng con tim vẫn luôn dẫn lối về nơi mà mình thật sự muốn. Trốn chạy giữa cô đơn cũng được, loay hoay giữa những trăn trở của cuộc đời cũng được, hoang tưởng mơ mộng nhiều thứ trong tiểu thuyết ngôn tình cũng được…bởi tôi biết rằng mình vẫn còn tin và sống hết sức như mình có thể. Tôi chỉ đi tìm cái mà tôi đánh mất…nhưng kì lạ thay vẫn không biết mình đã mất cái gì! Mơ hồ như một giấc chiêm bao…

DSCF9599

Chàng trai tặng bó hoa hồng cho cô gái với cái ôm siết chặt và niềm vui rạng rỡ của ngày gặp lại. Họ nói cười và cùng bước lên xe buýt. Chuyến xe đầu năm mới từ phi trường về khu trung tâm hôm ấy chỉ có chàng trai-cô gái, một bác lớn tuổi và tôi. CHỗ ngồi vì thế mà rộng thênh thang và trống trải. Tôi ngủ vùi một giấc  khi ngoài kia-qua lớp kính xe mờ ảo tuyết rơi lất phất………….

DSCF9784

 

Quãng đường không quá xa từ bến xe đi về khu nhà ở qua 3 con phố nhưng giữa thời tiết lạnh cong và những cơn gió bần bật thổi rét qua mặt làm chân mình tê cứng. Kéo lê lết cái vali lang thang trên những con phố dài vắng tanh khi người ta còn ngái ngủ trong chăn êm nệm ấm mà mình thì bước đi không nổi. Lạnh quá mùa đông ơi….!

DSCF9690

Ngày 26/11/2015 THÔI ĐỪNG CHIÊM BAO

Đi tìm mùa thu cuối nhưng cuối cùng lại đón mùa đông tuyết rơi đầu mùa. Cảnh tượng thường thấy trong các bộ phim ngôn tình lãng mạn : chàng trai đứng cầm cây dù che tuyết rơi bên cô gái trên đường phố tấp nập người qua. Nhiều người xuýt xoa vì quá lạnh nhưng mình thì hồ hởi, phấn khích giang tay ngửa mặt đón những bông tuyết đầu tiên. Ngày lạnh nhưng chẳng có nỗi buồn nào ở lại….

DSCF9692

Những ngày không có mặt trời gió lạnh-mưa rét-tuyết rơi và cứ ngủ vùi chẳng biết ngày hay đêm…

Những ngày trống trãi lang thang qua rất nhiều ga tàu và đi mãi ra đến ngoại ô, dừng xuống tại một ga tàu nào đó để đếm bước chân mình trên những con phố dài nghe mùa đông rét mướt…

DSCF9783

Giấc mơ đã thức, lòng sao còn buồn khi bước qua thành phố quen…DSCF9584

” Bình yêu quá- trong một ngày gặp lại

Thấy lòng quên…như chưa nhớ bao giờ”

S0059668

 

KISS THE RAIN-YIRUMA

IMG_7856Tôi phải thú nhận rằng tôi thích nghe piano kinh khủng. Tôi chỉ thích nghe chứ biết mình chẳng có năng khiếu về âm nhạc. Ngày đó…mười lăm năm về trước, tôi phát hiện ra rằng trong các thể loại nhạc mình hay nghe thì hòa tấu piano khiến tôi mê đắm. Thứ âm nhạc diệu kỳ này luôn là liệu pháp cứu rỗi linh hồn tôi những lúc bế tắc, khó khăn hay những lúc cảm thấy chơi vơi, chông chênh giữa cuộc đời nhất. Thứ âm nhạc hàn lâm này có tác dụng hơn cả mấy liều thuốc ngủ và nó là ” bác sĩ điều trị” tốt hơn bất cứ người nào.

Tôi thích nghe piano…Nó quyến rũ một cách lạ lùng. Tôi bị nó cuốn hút ở bất cứ nơi đâu…Trong những chuyến công tác, tôi hay tìm các khách sạn có đàn piano ở sảnh và thường hỏi thăm giờ người ta đến trình diễn để tranh thủ chạy xuống lắng nghe. Khi tôi đi ngang đâu đó, nghe tiếng piano phát ra là y như rằng..chạy đi tìm và đôi khi luyến tiếc vì bỏ dở nửa chừng và cảm giác thì..hụt hẫng ghê lắm lắm.

Tôi thích nghe piano… nhưng tôi phát hiện ra rằng, tiếng dương cầm phát ra phải trong một không gian và không khí phù hợp. Thứ âm nhạc này không thể pha hỗn tạp mà cũng không thể nghe nó trong một không gian sặc mùi khói thuốc lá, tiếng cười nói ồn ào trong vài quán cà phê thành phố…Thứ âm nhạc này phải được biểu diễn ở những nơi ấm cúng, sang trọng…hoặc có thể không sang trọng nhưng không gian ấm cúng và dìu dặt… ( Có một góc nhỏ ở saigon ngồi nghe piano và ngắm con đường Nguyễn Huệ thật lung linh mỗi đêm)

DSC00132

Vì thích nghe piano nên cũng đã từng nghĩ là mình nên đi học xem thế nào, chứ nghe người ta đàn mà bàn tay mình cũng lả lướt theo…Nhưng chưa thử đã đầu hàng mà còn toàn nghe thiên hạ nói: nào là người lớn tay rất cứng không học được, nào là phải có đàn ở nhà thì mới học được mà 1 cây đàn giá không hề rẻ ( đủ tiền để đi bụi mấy chuyến), nào là nhà phải đủ rộng mới để được cây piano to, nào là thôi để có con rồi hai mẹ con dắt nhau đi học luôn ( trong khi một mảnh tình vắt vai còn chưa có nói chi đợi có con)…Có trăm ngàn thứ lý do huyễn hoặc làm lung lay rồi thì cuộc sống cứ kéo trôi nổi những ngày bận rộn. Cũng tranh thủ thời gian cắp cặp đi học nhưng lý thuyết vẫn là lý thuyết vì nhà không có chổ để đủ cho một cây đàn piano cỡ vừa… Piano thật sự khó nhưng những ngày đi học thấy sao mà vui quá. Chỉ cần bàn tay lướt trên phím đàn dù là bắt đầu bằng những note nhạc đơn giản nghe ngô nghê nhưng thấy tâm hồn vui phơi phới lạ. Và khi hơn 30 mới bắt đầu biết những note đầu tiên của Love story  ” đô mi mi đô đô, mi mi đô đô mi rê mi fa fa fa si si…”

FullSizeRender

Sau này đi làm mới ngộ ra nhiều điều ” không có gì là không thể” nếu bạn có quyết tâm, chỉ có khó khăn chút thôi chứ không phải là không thể. Và ngay thời điểm bạn để cho chữ” không thể” len lỏi vào suy nghĩ thì mặc nhiên bạn sẽ nghĩ rằng mình không thể. Bạn không biết rằng bạn có thể làm được nhiều điều hay ho hơn cái từ ” không thể” đáng ghét đó!  Và mỗi khi bạn quyết định một điều gì, bạn từng bước từng bước vượt qua giới hạn của chính mình í.

IMG_3553

Yiruma (이루마)-tôi yêu Anh!  À, không! Tôi yêu tiếng dương cầm lả lướt trên đôi bàn tay diệu kỳ của Anh và yêu tất cả những giai điệu tình yêu nồng nàn sâu lắng, ngọt  ngào, lãng mạn, buồn miên man và đầy khắc khoải. Tôi muốn viết về Anh để lưu lại một phần cảm xúc của mình dành cho một người nghệ sĩ mà tôi thương mến và thiết tha mong được một lần đến với concert của Anh ( đã có  lần Anh đến Hà Nội). bởi Anh là người đã truyền cảm hứng cho tôi biết đến piano và giúp tôi sóng sót qua những ngày giông bão và những loay hoay của cuộc đời nhiều ngã rẽ. Tôi yêu Anh mùa xuân hoa nở thơm nồng lối đi và chia tay nhau mùa hạ đầy nắng gió rồi hội ngộ nhau mùa thu lá vàng ươm để những nhớ nhung đợi chờ khóc dành cho nhau cả mùa đông dài ủ ê sau đó.Tôi yêu Anh với dáng vẻ lặng im trên sân khấu, làm chủ cả không gian rộng lớn và mọi người hòa chung một nhịp đâp cảm xúc. Và tôi yêu tiếng đàn của Anh như một phần hơi thở của cuộc sống này.

yiruma

“Kiss the rain” và ‘ When the love falls (raining verson)là hai trong số những bản nhạc bất hủ mà tôi thích nhất. Như đúng tên gọi của nó, mãi nhiều năm sau này tôi mới biết nó có lời bài hát nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến: đó là những nỗi đau còn ở lại và những day dứt, những yêu thương dành cho những người-không-trọn-vẹn trong cuộc đời và đến bên nhau trong những giấc mơ hoang hoải của đợi chờ. Nhưng tôi thích lới bản tiếng Hàn nhưng ghét đoạn rap rất vô duyên trong một bài hát đẹp. Nói gì thì nói, không lời của Yiruma vẫn là hay nhất. Xin mời nghe lại bài hát được cài sẵn trên trang này.

시간이 지나고 세월이 쌓이면

지금 내 맘의 알게될까요

얼마나 얼마나

내가 얼마나

진심을 담아 사랑했는지

내 맘을 모르죠

그대는 모르죠

얼마나 그대가 간절했는지

사랑해 사랑해

사랑한다는

이 말이 너무 그리워요

DSC00131

Version English

 

I often close my eyes                                          Em thường nhắm mắt
And I can see you smile                                     Và em nhìn thấy anh cười
You reach out for my hand                               Anh đưa tay đón lấy tay em
And I’m woken from my dream                     Rồi em choàng tỉnh giấc
Although your heart is mine                           Dù trái tim anh thuộc về em
Its hollow inside                                                  Nhưng nó hoàn toàn trống rỗng
I never had your love                          Em chưa bao giờ có được tình yêu của anh
And I never will                                    Và chắc sẽ không bao giờ

And every night                                                    và mỗi đêm
I lie awake                                                               Em thao thức
Thinking maybe you love me                            Nghĩ rằng Anh yêu em
Like I’ve always loved you                                  Như  em đã luôn yêu anh
But how can you love me                                     Nhưng làm sao A yêu em
Like I loved you when                                           Như e đã yêu A khi mà
You can’t even look me straight in my eyes  A k thèm nhìn vào mắt em

I’ve never felt this way
To be so in love
To have someone there
Yet feel so alone
Aren’t you supposed to be
The one to wipe my tears
The one to say that you would never leave

The waters calm and still
My reflection is there
I see you holding me
But then you disappear
All that is left of you
Is a memory
On that only, exists in my dreams

I don’t know what hurts you
But I can feel it too
And it just hurts so much
To know that I can’t do a thing
And deep down in my heart
Somehow I just know
That no matter what
I’ll always love you

JUNGLE TRIP WALKING TO TRI AN LAKE

IMG_9749

Those were the days…There were many difficult things happened at the same time. I felt i  was surrounded by the lonely crowd and stuck in there. I could not see through by colorful spectacles.But one day, i recognized that when i don’t know what i will do, then don’t do anything or sometimes the best thing i can do is not think, not wonder, not imagine, not obsess; just breathe and have faith that everything will work out for the best.

Just know that accepting of what is, letting go of what was and having faith in what will be.That’s all.

So, one beautiful weekend, i left all things behind, took my backpack and went to Jungle in Tri An lake, Vinh Cuu, DongNai That was a great and interesting trip to the inhabited island  which was bought by  vietnamese singer- Cao Minh and people called it by his name ” Cao Minh island”.

IMG_9544

Một ngày đẹp trời, bị hấp dẫn bởi thông tin từ Viet Kingfisher Tourism và Anh chàng người Anh -Stu về chuyến Jungle và tắm sông lội suối, hái hoa bắt bướm, nghe chim hót…thế là khăn gói quả mướp trốn phố về rừng mà không hình dung được ở nơi đâu. Nói vậy thôi chứ thật ra cũng rất gần, đi xe đâu chừng 1 tiếng đường xá gập ghềnh rồi xuống phà qua sông ( chắc là phà Hiếu Liêm) là đã tới nhà sàn của Kingfisher Nest Homestay ở xã Hiếu Liêm, huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai. Ngôi nhà bé bé xinh xinh phía trước có giàn hoa giấy và sơ ri rụng chín ngoài ngõ, có những luống cải con con vừa mới được trồng, rất là “organic”- một khung cảnh yên bình. Ngôi nhà sàn dùng làm homestay vừa mới xây, xung quanh toàn là mít, cóc, chuối, và mướp treo lủng lẳng, bầu đội trên đầu… Cách đó không xa là con đường rất đẹp nhiều cỏ lau dẫn đến hồ thủy điện Trị An. Lúc đầu vừa nhìn thấy cứ nghĩ ngay đến khung cảnh trong bộ phim ” the Longest Ride”, vừa lãng mạn, nên thơ vừa hùng vĩ, bao la, và thế là xuýt xoa thầm nghĩ sẽ rất là bình yên nếu một chiều đạp xe trên con đường này rồi thơ thẩn dạo chơi bên bờ hồ…Cuộc sống chỉ nhẹ nhàng và bình lặng thế thôi à.

IMG_9773 IMG_9768

Men theo thủy điện Trị An dẫn lối đến bìa rừng đi vào hoang đảo. Nghe đâu có chừng mấy trăm hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác ở xung quanh khu bảo tồn thiên nhiên-văn hóa Đồng Nai. Sau gần hai tiếng trekking đường rừng có nhiều hoa thơm, cỏ dại, chim kêu, sâu bám, ốc hoang bò dưới chân, bướm bay chập chờn đủ màu sắc và nhiều vũng sình lầy, cả bọn đã tới được bến đò để đi cano sang đảo hoang. Hơi tiếc một chút là đi mòn mỏi trong con đường đầy bí hiểm với ánh nắng, bóng tối và những âm thanh ma mị của rừng, có mùi cây, mùi cỏ, mùi thiên nhiên, mùi của sự sống mà không được nghỉ dừng chân gì cả. Cả bọn cứ đi là đi mà không ai chịu nghỉ ngơi để enjoy. Mình thích vừa đi vừa ngắm thiên nhiên, vừa nghe tiếng cây cỏ hoa lá, vừa hái hoa bắt bướm. Nhiều khi đang đi, quay qua chụp con bướm, quay lại chạy theo hụt hơi á.

FullSizeRender (1) FullSizeRender (2)

Điều tuyệt vời trong chuyến đi này là đêm trên hoang đảo. Đó là giây phút thả mình trôi bồng bềnh sông ngắm hoàng hôn đỏ rưng rức từ từ khuất phía xa xa mà không thể ghi lại được khoảnh khắc đẹp lung linh đầy tiếc nuối. Đó là lúc không biết bơi và bị ám ảnh bởi cú hụt chân xém chết tại VT năm xưa và những nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng cố mặc áo phao, theo đồng bọn bơi ra xa, chân không chạm xuống và trong đầu thì đầy nỗi nghi ngại.Đó là cảm giác phấn khích giải tỏa được căng thẳng và vượt qua nỗi sợ chính mình với lòng biết ơn đồng bọn-Truyền-Francis-Thư-Lan cứ bảo ” chị cứ bơi ra đây” còn mình thì ” em quay lại cho chị nắm áo phao của em đi, chị sợ lắm”… Đó là lúc tiếp đất từ trên cano xuống ngay bờ đá vì nghĩ mình không sao nhưng sau đó mới phát hiện bầm chân, trầy tay rướm máu. Đó là khi đêm tối không đèn,trăng 13 sáng lung linh soi rõ trong vườn điều, ngủ lều cùng đồng bọn nghe gió rít ngoài cửa sổ ( cái cửa sổ hư roài vì nhà bỏ hoang mà) và tưởng tượng chuyện ma, rồi cứ lúc trở mình nghe con chim gì mà cứ ” hưng hức” ngoài xa nên giấc ngủ cứ trôi đầy mộng mị…Đó là cái đêm đúng nghĩa “trăng thanh gió mát” ngồi ngắm sao trời, nghe sóng vỗ bờ đá bên hồ tưởng đang ngồi ở một nơi nào xa lắm lắm, như bãi biển hoang sơ nhưng mùi gió từ lòng hồ không mang vị chan chát như gió từ biển. Đó là cái đêm không có miếng nước nào tắm, không rửa mặt ,chỉ có tắm hồ rồi ăn mải, uống mải miết vậy mà cũng có chi đâu. Đó là buổi sáng vì tin lời Stu đi ngắm bình mình hoang đảo lúc 6g nên cuối cùng 6g lò mò thức dậy mà bình minh đã lên đến đỉnh đầu. Đó là cảm giác ngạc nhiên lần đầu thấy Flycam, tưởng như được đang xem bộ phim nào đó.

IMG_9529 IMG_9549IMG_9562IMG_9563IMG_9567

Hoang đảo trở nên lung linh rất nhiều qua đoạn phim  được quay lại bằng flycam của bạn người Pháp Emmanuel đi cùng chuyến. Link xem bên dưới nhe.

https://www.youtube.com/watch?v=ASakXPRRXG4

Sẽ thật là thiếu sót nếu không nói đến món ăn được nấu dưới bàn tay của chủ nhà-Bà Đất. Bọn mình đứa nào cũng ăn liền ba bốn chén cơm mà có đứa còn ví là ” ăn như đã bị bỏ đói”. Thật rất lâu rồi mới ăn được chén cơm được nấu bằng củi, rất thơm và có cả cơm cháy nữa. Món nào cũng ngon hết . Cải chua nhà làm, cá được câu từ dưới ao, rau được hái sau vườn, chuối được trồng bên hiên, mít ở kế bên nhà… Mọi thứ rất tươi ngon và không hóa chất, thuần hữu cơ và trên hết là các món ăn được nêm rất hợp khẩu vị, vừa ăn. Không chỉ bọn mình mà cả các bạn nước ngoài đi cùng cũng rất thích. Và đặc biệt rượu sơ ri “homemade” ngon rất ngon.

IMG_9764FullSizeRender

Có những chuyến trốn phố về rừng như thế này rất thích. Và điều cuối cùng, để lại ấn tượng sâu sắc sau chuyến đi này là buổi sáng trước khi rời hoang đảo, có một nhóm các bạn trẻ đến cắm tại và Stu đã nhờ Lan phiên dịch dặn dò họ rất kĩ rằng nếu có ăn uống cắm trại thì nhớ không xả rác lung tung và bảo vệ môi trường, hoang đảo một cách sạch sẽ nhất. Chài ơi, du lịch thân thiện với môi trường và ý thức bảo tồn, bảo vệ thiên nhiên là đây. Muốn trở lại một ngày khác không xa.

Ai có quan tâm xin mời liên hệ với Anh Chủ vui tính của Viet Kingfisher Tourism theo hình bên dưới nhé vì có nhiều chương trình “trốn phố về rừng” độc, lạ mà rất hay.

IMG_9758

 

KEEP IT FOR MYSELF

DSCF2816

Shakespeare said: ” Before you hurt, Feel. Before you hate, Love. Before you quit, Try.Before you die,Live”.

Accept the moment for what it is. Don’t try to turn it into yesterday; that moment’s gone. Don’t plot about how you can make the moment last forever. Just seep into the moment and enjoy it because it will eventually pass. Nothing is permanent. Fighting that reality will only cause you pain.

Believe now is enough. It’s true—tomorrow may not look the same as today, no matter how much you try to control it. A relationship might end. You might have to move. You’ll deal with those moments when they come. All you need right now is to appreciate and enjoy what you have. It’s enough.

Call yourself out. Learn what it looks like to grasp at people, things, or circumstances so you can redirect your thoughts when they veer toward attachment. When you dwell on keeping, controlling, manipulating, or losing something instead of simply experiencing it.

DSCF2866

Define yourself in fluid terms. We are all constantly evolving and growing. Define yourself in terms that can withstand change. Defining yourself by possessions, roles, and relationships breeds attachment because loss entails losing not just what you have, but also who you are.

Enjoy now fully. No matter how much time you have in an experience or with someone you love, it will never feel like enough. So don’t think about it in terms of quantity—aim for quality, instead. Attach to the idea of living well moment-to-moment. That’s an attachment that can do you no harm.

Friend yourself. It will be harder to let people go when necessary if you depend on them for your sense of worth. Believe you’re worthy whether someone else tells you or not. This way, you relate to people—not just how they make you feel about yourself.

Go it alone sometimes. Take time to foster your own interests, ones that nothing and no one can take away. Don’t let them hinge on anyone or anything other than your values and passion.

Hold lightly. This one isn’t just about releasing attachments—it’s also about maintaining healthy relationships. Contrary to romantic notions, you are not someone’s other half. You’re separate and whole. You can still hold someone to close to your heart; just remember, if you squeeze too tightly, you’ll both be suffocated.

Interact with lots of people. If you limit yourself to one or two relationships they will seem like your lifelines. Everyone needs people, and there are billions on the planet. Stay open to new connections. Accept the possibility your future involves a lot of love whether you cling to a select few people or not.

Justify less. I can’t let him go—I’ll be miserable without him. I’d die if I lost her—she’s all that I have. These thoughts reinforce beliefs that are not fact, even if they feel like it. The only way to let go and feel less pain is to believe you’re strong enough to carry on if and when things change.

Know you can’t change the past. Even if you think about over and over again. Even if you punish yourself. Even if you refuse to accept it. It’s done. The only way to relieve your pain about what happened is to give yourself relief. No one and nothing else can create peace in your head for you.

Love instead of fearing. When you hold onto the past, it often has to do with fear: fear you messed up your chance at happiness, or fear you’ll never know such happiness again. Focus on what you love and you’ll create happiness instead of worrying about it.

DSCF2833

Make now count. Instead of thinking of what you did or didn’t do, the type of person you were or weren’t, do something worthwhile now. Besomeone worthwhile now. Take a class. Join a group. Help someone who needs it. Make today so full and meaningful there’s no room to dwell on yesterday.

Narrate calmly. How we experience the world is largely a result of how we internalize it. Instead of telling yourself dramatic stories about the past—how hurt you were or how hard it was—challenge your emotions and focus on lessons learned.  That’s all you really need from yesterday.

Open your mind. We often cling to things, situations or people because we’re comfortable with them. We know how they’ll make us feel, whether it’s happy or safe. Consider that new things, situations and people may affect you the same. The only way to find out is to let go of what’s come and gone.

Practice letting things be. That doesn’t mean you can’t actively work to create a different tomorrow. It just means you make peace with the moment as it is, without worrying that something’s wrong with you or your life, and then operate from a place of acceptance.

Question your attachment. If you’re attached to a specific outcome—a dream job, the perfect relationship—you may be indulging an illusion about some day when everything will be lined up for happiness. No moment will ever be worthier of your joy than now because that’s all there ever is.

Release the need to know. Life entails uncertainty, no matter how strong your intention. Obsessing about tomorrow wastes your life because there will always be a tomorrow on the horizon. There are no guarantees about how it will play out. Just know it hinges on how well you live today.

Serve your purpose now. You don’t need to have x-amount of money in the bank to live a meaningful life right now. Figure out what matters to you, and fill pockets of time indulging it. Audition for community theater. Volunteer with animals. Whatever you love, do it. Don’t wait—do it now.

DSCF2778

Teach others. It’s human nature to hope for things in the future. Even the most enlightened people fall into the habit from time to time. Remind yourself to stay open to possibilities by sharing the idea with other people. Blog about it. Talk about it. Tweet about it. Opening up helps keep you open.

Understand that pain is unavoidable. No matter how well you do everything on this list, or on your own short list for peace, you will lose things that matter and feel some level of pain. But it doesn’t have to be as bad as you think. As the saying goes, pain is inevitable, suffering is optional.

Vocalize your feelings. Feel them, acknowledge them, express them, and then let them naturally transform. Even if you want to dwell in anger, sadness or frustration—especially if you feel like dwelling—save yourself the pain and commit to working through them.

Write it down. Then toss it out. You won’t always have the opportunity to express your feelings to the people who inspired them. That doesn’t mean you need to swallow them. Write in a journal. Write a letter and burn it. Anything that helps you let go.

Xie Xie. It means thank you in Chinese. Fully embrace your happy moments—love with abandon; be so passionate it’s contagious. If a darker moment follows, remember: it will teach you something, and soon enough you’ll be in another happy moment to appreciate. Everything is cyclical.

Yield to peace. The ultimate desire is to feel happy and peaceful. Even if you think you want to stay angry, what you really want is to be at peace with what happened or will happen. It takes a conscious choice. Make it.

It won’t always be easy. Sometimes you’ll feel compelled to attach yourself physically and mentally to people and ideas—as if it gives you some sense of control or security. You may even strongly believe you’ll be happy if you struggle to hold onto what you have. That’s OK. It’s human nature.

Just know you have the power to choose from moment to moment how you experience things you enjoy: with a sense of ownership, anxiety, and fear, or with a sense of freedom, peace and love.

The most important question: what do I choose right now?

( Source from Internet/ Pictures taken by Huongmuahe in Korea)

BAGAN…BƯỚC QUA LỐI XƯA CỔ TÍCH

DSCF8340

Ám ảnh và bị mê hoặc vì hình ảnh của chiếc kinh khí cầu bay trên những đền đài cổ hoang xuất hiện khắp nơi khi người ta nhắc về Burma (Myanmar): từ hình trên quyển sách Lonely Plannet cho đến hình từ postcard, hình từ những người đi về chụp lại nhưng tiếc thay vì VN Airlines khuyến mãi vé máy bay giá rẻ không vào thời điểm tháng 1, tháng 2 nên thôi cứ đi Burma mà không phải chần chừ thêm nữa. ( Tấm hình bên dưới chỉ thiếu mỗi kinh khí cầu)

DSCF8352

Chuyện đầu tiên là bắt xe buýt từ Yangon đi Bagan. JJ vẫn là sự lựa chọn hoàn hảo khi mà trên xe chật kính người nước ngoài ( có cả tour), xe sang, tiếp viên ăn mặc như trên máy bay, có nước, có chăn có bánh ngọt ăn giữa giờ ( dùng xe đẩy như trên máy bay)… mọi thứ thật tiện nghi và hoàn hảo. Nhưng tiếc thay, xe gi mà lạnh khủng khiếp, cái ghế to vật vã thế lại hóa ra không thoải mái chút nào và em tiếp viên xinh như hoa kia, trên một chuyến xe chỉ toàn là khách nước ngoài lại không thể nói được câu tiếng Anh nào. Thế mới biết, gần 5 giờ sáng đến Bagan, xe dừng lại tại bến Nyaung Ung ( Em ấy gọi từng người và chỉ nói duy nhất mỗi từ Nyang Ung mà khi phát âm ra như âm thanh của tiếng con mèo kêu làm không ai hiểu là gì cả). Cả xe nháo nhào, người người cầm booking khách sạn đưa cho em ấy xem để biết rằng có phải xuống trạm này không nhưng em ấy không giải thích được mà cũng không lắc đầu, không gật đầu. Nan giải dễ sợ luôn. May mắn thay, có cô tourguide của nhóm khách là người Myanmar vừa xuống xe rồi quay lại nên mọi người mới biết được mình phải xuống tại đây. Thế là cả xe lũ lượt xuống bến, mắt nhắm mắt ngủ là đã thấy một đội quân xe ngựa, xe taxi, xe lôi í ới gọi mời. Cả bọn định bụng share tiền taxi với 2 bạn Châu Âu khi biết 2 bạn ở cùng khách sạn nhưng taxi chỉ chở 4 người thế là bọn họ tự deal và bọn mình tự deal.

DSCF8017

IMG_8901DSCF8441

Ở Bagan thật sự thích hợp và hoàn hảo giống như serie bộ 3 phim lãng mạn nổi tiếng “ Before Sunrise”, “ Before Sunset” và “ Before Midnight”.Bạn phải ngắm bình minh, hoàng hôn và thưởng thức đêm Bagan.( theo cách riêng của bạn)

DSCF8388 IMG_8720

Nói gì về Bagan đây nhỉ..Đó là một bức tranh đẹp, nhuốm màu rêu phong của thời gian, của cổ kính, hoang tàn, của những nỗi buồn vương hoài niệm về quá khứ- nơi từng là kinh đô một thời vàng son rực rỡ. Bagan không phải nơi để chơi, để đòi hỏi phải quán này quán kia, để tìm sự ồn ào náo nhiệt: nếu suy nghĩ thế bạn sẽ thất vọng ngay khi bước chân vào Bagan.

DSCF8406

Đến Bagan chỉ để nghe tiếng kinh cầu nguyện, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc gõ xuống mặt đường nhịp nhàng và lang thang ở những đền đài bỏ hoang. Bạn không cần phải theo lịch trình của ai cả, hãy tìm cho mình một nơi yêu thích nhất trong hơn 4,000 ngôi đền rải rác ở đây, không nhất thiết Sunrise là phải Shwe San Daw Pagoda, Sunset là phải Pya Tha Da. Ơ Bagan hình như còn nhiều nơi đẹp hơn thế, và nhiều đền đài không nhớ nổi tên. Tôi thích Hsutaungpyi-ngồi đền không người- yên lặng, trầm mặc đến đáng sợ và cả bóng tối cùng lối nhỏ dẫn lên đỉnh tháp để nhìn xuống khung cảnh bao la bên dưới. Cứ ngồi ở đấy thôi và đừng làm gì cả.Nhe! Cứ tìm một vị trí của riêng bạn, và ngồi đấy im lặng nghe tiếng thời gian khẽ gọi,nhắm mắt phiêu bồng.( Còn nếu sợ ma thì thôi không khuyến khích mấy chỗ này). Nếu không bị ràng buộc bởi thời gian và đồng bọn, tôi vẫn muốn mình sẽ ngồi mãi ở “ cái góc đền đài của tôi” khi đó. Tôi không đến đó để chụp tấm hình hoàng hôn, tôi không đến đó vì niềm tin tôn giáo, tôi không đến đó vì có ai đó bảo là phải đến… Tôi chỉ đến đó vì tìm thấy những giây phút tĩnh lặng và bình yên nhất của mình, ngay cả khi tay trái vẫn nắm chặt tay phải.

IMG_8696

IMG_8886

Đến Bagan, tôi chỉ nghĩ duy nhất về bài thơ “ Thăng Lòng thành hoài cổ” của Bà Huyện Thanh Quan:

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường

Đến nay thấm thoắt mấy tinh sương

Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo,

Nn cũ lâu đài bóng tịch dương,

Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,

Nước còn cau mặt với tang thương

Ngàn năm gương cũ soi kim cổ

Cảnh đấy người đây luốn đoạn trường

Bà Huyện Thanh Quan sáng tác khi Nguyễn Ánh lên ngôi vua và dời đô từ Thăng Long ra Huế Thăng Long vì thế mà trở thành hoài niệm. Chả biết sao lúc đến Bagan cũng cảm giác nó cứ hoài cổ kiểu vậy…Cảnh đấy, tôi ở đây…còn người xưa ở đâu không biết nữa…

IMG_8865

Và tôi chỉ nghĩ duy nhất về buổi trưa đạp xe và ngồi lặng lẽ ở góc đường, nơi có ngôi đền không hắt bóng, im lặng. Một ai đó đã dừng xe bên đường và bắt chuyện. Câu chuyện của buổi trưa vắng…đường xa đầy nắng…và riêng em…trống vắng!

DSCF8122

Bức ảnh thích nhất trong các bức ảnh đã chụp ở Bagan lại là bức ảnh xe ngựa đi qua thành cổ Bagan và hình ảnh của một bạn Hàn Quốc đang ngồi ngắm bóng chiều ở đền. Chỉ có nhớ vậy thôi à.

IMG_8767

BURMA ƠI…! MING-GA-LA-BA ( P.1)

DSCF8515

Không đâu như ở Myanmar- đất nước phât giáo huyền bí-  mang đặc trưng đa sắc văn hóa tùy theo từng vùng miền đẹp lạ lùng đến vậy.Nếu như Yangon tấp nập người xe và những ngôi chùa dát vàng nổi tiếng thì cố đô Bagan lại yên bình, phủ màu rêu phong những đền đài cổ kính, bỏ hoang trong tiếng vó ngựa như bước ra từ bức tranh thơ “ lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”.Nếu như Mandalay nức nở với ánh hoàng hôn buông trên cây cầu gỗ Ubein nổi tiếng thì Inle lại tươi mát, trong trẻo hồn quê với ruộng nương bạt ngàn hay núi đồi mây trắng xóa…Myanmar-đất nước của những bình yên như cổ tích- tôi vẫn thích tên gọi Burma hơn vì nghe nó thuộc về một miền xưa rất cũ như kiểu vẫn thích Saigon vậy. Tôi sẽ viết một hành trình ngược từ điểm kết thúc lên điểm bắt đầu.

DSCF9107

INLE CÓ GÌ VUI KHÔNG?

FullSizeRender

Bắt chuyến xe buýt đêm từ cố đô Bagan lúc 7 giờ tối, tôi đến Inle (Inlay) thuộc bang Shan- miền trung Myanmar- hơn 3 giờ sáng khi trời vẫn còn ngủ vùi trong đêm tĩnh mịch. Chài ơi, từ Bagan đến Inlay không có xe buýt VIP nên đi được cái xe ( cũng tạm gọi là VIP) không mền không nước, lạnh muốn teo luôn. Vì xe không có nhiều người nước ngoài mà chỉ toàn dân địa phương nên khác hẳn với cảm giác ‘high-class” của JJ từ Yangon xuống Bagan: đã cảm nhận được mùi địa phương đặc trưng. Xe đi như xe đò mình á, dừng đón khách liên tục giữa đường; máy lạnh thì lúc mở lạnh muốn teo, xong rồi tắt đi nóng như điên muốn ngạt thở. Sau cả chục lần lạnh-nóng-lạnh-nóng gật lên gật xuống cả đêm không ngủ, đường xá như đi xe ngựa thế rồi cũng đến Inle.Khác hẳn với cái nóng hừng hực như mùa hè đổ lửa ở Bagan, khí hậu ở Inle thật mát mẻ và se se lạnh mà tôi nghe rõ cả sương đêm rơi trên mái hiên lúc vừa đến thị trấn Nyaungshwe. Inlay nổi tiếng vì có Inle Lake ( hồ Inle) nằm ở phía bắc thị trấn Nyangshwe. Đây là hồ nước ngọt lớn thứ hai ở Myanmar.Nói là hồ nước ngọt vậy thôi chứ nó rộng mênh mang và thênh thang như một cái vịnh cỡ hơn 200 cây số vuông và sóng rất êm do hồ được bao quanh bởi núi non trùng trùng điệp điệp, nhìn xa xa mới thấy rõ đường chân trời.

FullSizeRender_1 FullSizeRender_2

Ngày đến Inle, chúng tôi thuê ngay một chiếc thuyền máy xuôi hồ Inle để chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tranh của hồ, ngắm cuộc sống của người dân, đến thăm các làng nghề truyền thống và đuổi bắt hoàng hôn lẩn khuất phía xa khơi. Phải mất ít nhất một ngày không biết có thăm hết được các làng nghề truyền thống không vì rất là nhiều: làng gỗ đóng thuyền, làng làm bạc trang sức, làng dệt vải, làng thủ công mỹ nghệ, làng làm xì gà… Điều đặc biệt ở làng nghề là người dân rất thân thiện và nhiệt tình, họ luôn nở nụ cười trên môi và giới thiệu một cách tỉ mỉ từng công đoạn của quá trình làm ra một sản phẩm. Có nhiều điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên như là những chiếc khăn được dệt bằng sợi tơ sen rất độc đáo, hay những chiếc thuyền gỗ nhỏ mô phỏng cách đánh bắt cá một chân rất đặc trung của vùng Inle. Dọc hai bên hồ có rất nhiều resort sang trọng với những cánh cổng nằm chơi vơi trên mặt hồ-khung cảnh giống như được bước ra từ một bộ phim nào đó- nên thơ và lãng mạn trong ánh chiều buông. Nếu thong dong một ngày quá đói có thể ghé vào những nhà hàng nổi trên hồ để thưởng thức các món ăn rất đặc trưng của vùng Shan mà trong đó nổi tiếng là cà chua. Rất nhiều món ăn được chế biến từ những quả cà chua tươi được hái trên lòng hồ. Nếu mệt nhoài với việc di chuyển, bạn có thể yêu cầu người lái thuyền tắt máy và để mặc thuyền trôi vô định giữa mênh mông trùng nước, nghe gió thổi miên man và ngắm hoàng hôn chếnh choáng buông lơi màu vàng đầy kiêu hãnh, ngắm chim trời hối hả bay từng đàn tìm nơi trú ngụ khi bóng tối vừa đến phủ màu đen bạc sóng sánh trên mặt hồ lộng gió. Đó là buổi chiều yên bình đẹp và nên thơ ở Inle.

DSCF8668

Ngoài hồ nước ngọt Inle, đến nơi đây bạn sẽ còn được trở về miền quê thanh bình với những đồng lúa chín, ruộng ngô bạt ngàn và con kênh đào Mong Li chạy dọc con đường rợp bóng cây xanh dẫn ra ngoại ô hay có con đường hun hút xanh dẫn ra sân bay Heho; có mùi thơm của lúa; có khói chiều nghi ngút tỏa ra từ ngôi nhà lá phía xa xa; có em hồn nhiên tắm sông;có cả niềm vui hớn hở vì bắt được cá đồng bên bờ ruộng; có em tan trường về giữa con mưa bất chợt và vội vã í ới gọi nhau: chờ nhau nhé…Đến Inle và đừng làm gì cả, cứ thuê một chiếc xe đạp và thong dong qua những con đường như thế, hái hoa lục bình tím biếc trôi trên sông hay ngồi đón gió chiều trên những chiếc cầu gỗ và nghe hồn quê trở về từ những kí ức xa xưa để thấy rằng mình cũng cần lắm những lúc bình yên như thế rồi ghé vào quán đối diện ven đường uống ly trà sữa ( trà sữa của Myanamar tuy không bằng Bhutan nhưng cũng thơm và ngon hết biết). Con đường dọc kênh đào Mong Li dẫn lối đến cái tu viện cổ xưa Shwe Yaunghwe Kyaung. Trong hình, tu viện đẹp một cách mê hoặc với màu thời gian phủ kín, khung cửa hình oval với khuôn mặt lấp ló của các vị sư nhưng đến nơi thì không phải vậy. Tu viện giờ đã cũ kĩ phủ màu rêu phong, kế bên còn đang xây dựng ngổn ngang, bóng áo nâu đỏ cũng hiếm khi nhìn thấy, chỉ có những gương mặt khắc khoải trở về vì mọi thứ không như mình đã nghĩ: thời gian, thời điểm, khung cảnh, khoảnh khắc, không gian và giác quan…mọi thứ phải phù hợp cùng lúc. Có lẽ vậy!

DSCF8829

DSCF9165

Không có gì đẹp và trầm mặc nỗi buồn bằng việc đếm đều vòng quay chậm thật chậm, trong buổi chiều tà, gió hiu hiu, người cũng liêu xiêu… và nghĩ nhiều về nỗi buồn của Nguyễn Nhật Ánh:

“ Tôi con đường nhỏ chạy lang thang

Kéo nỗi buồn không dạo khắp làng…”

DSCF9238

Đến Inle là phải một lần dạo chợ Mingalar. Ngôi chợ nhỏ nhắn xinh xinh này bày bán đủ các loại hoa, trái cây, đồ dùng, nhu yếu phẩm, thực phẩm tươi sống, đồ lưu niệm, đồ ăn và cả những món đồ quê rất tươi ngon được người dân hái đem ra chợ bán. Đó có thể chỉ là một nhúm ớt nhỏ hay một ít rau vừa cắt sau vườn còn thơm mùi dân dã. Ghé vài quầy hàng lưu niệm, chúng tui mua một ít túi vải; ghé qua cô bán trà mua thêm ít trà và nghệ xay ( sau khi đã xác minh được từ khách sạn là nghệ made in myanmar).Trà Myanmar thơm rất là thơm mà tiếc là mua ít quá; ghé vào chỗ bán hoa mua cho một bó hoa hồng thật tươi ( để làm nền chụp ảnh) rồi đem về tặng lại em gái tiếp tân; dạo lên dạo xuống lượn qua lượn lại mấy lượt hết buồi chiều mua thêm được 2 trái thơm ngọt ơi là ngọt mang theo ăn trên đường. Ở Inle có 3 ngày mà đi chợ hết 2 ngày rồi, nhưng vẫn không mua được cái đồ khui rượu vang trả lại cho khách sạn ( chả là hôm trước sau khi đã uống chán chê no nê ở Red Mountain Vineyards and Winery, cả bọn mua thêm 1 chai vang đem về khách sạn.Khổ nỗi không hiểu khui thế nào mà nút chai không mở còn đồ khui thì gãy luôn cuối cùng vẫn phải cầu viện khách sạn lúc nửa đêm). Định mua thêm ít xì gà mà sợ hẻm mang về được.

DSCF9029 DSCF9041

DSCF8753

Ở Inle cái gì cũng dễ thương hết. Con người thì thân thiện và nhiệt tình quá đến nỗi phải ngại. Giống như là đang đi thì xe đạp xẹp lốp: có chị làm ở quầy du lịch đem cái ống bơm ra hì hụt hơm cho mình. Bơm xong bánh sau nó xẹp bánh trước, chị lại tiếp tục cắm cúi mồ hôi nhễ nhại. Hỏi chị bao nhiêu tiền thì chị không lấy mà còn cười rất tươi. Chài ơi, dễ thương hết sức! Xong quay lại hỏi chị đường đi đồi rượu vang Red Mountain, chị chỉ rất nhiệt tình và cặn kẽ. Buồn cười một cái là chị dặn: từ chợ Mingalar quẹo trái đèn xanh đỏ, đi thẳng đến khi gặp highway rẽ phải và theo bản chỉ dẫn mà đi. Mình cứ hỏi đi hỏi lại “ chị ơi, highway mà người ta cho phép đi xe đạp hả, xe đạp đi được không???” vì khi nghe highway thì mặc nhiên sẽ nghĩ là đường lớn mấy làn xe chạy nên cũng hơi lo. Đến khi đã đến được highway rồi thì mới té ngữa, ôm bụng cười ngặt ngẽo không diễn tả thành lời. Highway theo nghĩa của chị ấy là con đường ngoại ô nhỏ xíu, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc xe hơi chạy qua. Đó là con đường dẫn ra khỏi thị trấn và tất cả những con đường bao quanh thị trấn nhỏ bé dẫn đến một vùng khác xem là highway. Highway mà xanh mướt cỏ và đẹp miên man. Highway mà không tiếng còi xe, khói bụi. Hay như là có cái anh kia kia đang chạy trên đường thấy bọn mình chúi vào cái bản đồ không biết rẽ trái rẽ phải thì anh đánh vòng xe lại, chạy đến chỗ bọn mình và chỉ đường. ( tự nguyện đó, không cần hỏi luôn, thấy họ nhiệt tình và dễ thương hông?). Hay như là có cặp vợ chồng kia, đang bon bon chạy xe máy trên đường, bọn mình vẫy tay ra hiệu nhờ giúp đỡ khi đi tìm tu viện Shwe Yaunghwe Kyaung. Họ dừng xe lại, chỉ dẫn tận tình mặc dù tụi mình với họ tiếng anh không được thông cho lắm.

DSCF8587

Đến Inle chắc không dễ dàng bị lạc đâu vì những con đường nho nhỏ trong thị trấn cứ đan xen nối tiếp vào nhau và hình như tất cả đều dẫn đến lối ra chứ chưa bao giờ là ngõ cụt. Thế mà bọn mình lạc nhau. Lạc nhau ở chỗ quen thế mới lạ. Và vì lạc nhau nên mới biết cuối cùng, các ngõ nhỏ, hẻm nhỏ, các con đường trái phải, các lối đi bạn biết hay chưa cũng đều dẫn bạn đến điểm cuối cùng: tìm thấy nhau. Cuộc sống có thế này không nhỉ! Thế phải chi đường đời cũng như những con đường quanh thị trấn Nyangshwe này thì hay nhở: chẳng ai phải “ lạc”  bao giờ mà giả như có lỡ buông tay lạc nhau thì cuối cùng những con đường này đều dẫn họ về bên nhau… Sến!

DSCF9251

Đồ ăn ở Inle ngon quá. Mấy ngày ở đây ngày nào cũng local food liên tục hay là Shan traditional food. Thích nhất vẫn là salad cà chua, món đặc trưng của vùng. Bữa ăn nào cũng gọi hai dĩa salad. Fried vegetable thì kiểu gì cũng là rau xào, chicken curry thì thế nào cũng là gà kho (thật ra giống xào có nước hơn). Bữa trưa lúc ở Inle bọn mình vào hẳn cái quan có tên rất là kêu “ Miss Nyangshwe Restaurant”, sau khi đợi mỏi mòn thì được thưởng thức “ Shan food” rất ngon, toàn là đồ tươi, hay đến Mr.Cook sang chảnh cho bữa tối hoặc ghé nhà hàng con Cú thưởng thức cơm trà xanh. Tóm lại là local food tuyệt cú mèo! Nếu có thời gian, buổi sáng dậy sớm ra bến tàu chắc sẽ có nhiều ghe thuyền tập kết chuyển cà chua vào thị trấn. Lúc bọn mình đến buổi xế chiều mà vẫn thấy rất rất nhiều cần xé cà chua đỏ ươm một khúc kênh. ( Thật ra là nói thức dậy sớm bao lần mà đâu có lần nào dậy nỗi vì wine và local beer). Rồi nói đi xem chợ phiên floating five-day market mà cũng hẻm có đi được vì buổi đầu đi Inle thì chợ đã dẹp tự bao giờ.

DSCF9133 DSCF9132

Thế nên, hóa ra những kí ức đẹp ở Inle không đến từ cái hồ Inle mà đến từ những ngày thong thong quay đều bánh xe, êm trôi qua những con đường làng, ruộng nương rời xa thị trấn. Kí ức đến từ giọng hát trong trẻo của chàng trai ngồi đánh đàn guitar kế bên nhà hàng Miss Nyangshwe. Kí ức đến từ cậu bé chăm chỉ học bài khi theo mẹ bán dưa trong chợ và kí ức đến từ cơn mưa đêm len vào thị trấn bình yên ấy. Chỉ tiếc là những ngày ở Inle chưa đi bờ nam, chưa lạc vào rừng, chưa đến suối nước nóng Hop Spring và chưa đi hết cái thị trấn bình yên này. Yêu quá đỗi và hẹn ngày trở lại nhe.

DSCF8786

( To be continued.” Bagan- bước qua lối xưa cổ tích”)

READING BOOK (P.1)- BOOKS BOOKS BOOKS

102APPLE_IMG_2910

Một ngày đẹp trời-phát hiện ra rằng mình nghiện sách như mấy cô nàng nghiện shopping. Lúc đầu, chưa bao giờ nghĩ đến việc đọc sách để giải tỏa stress- lý do ban đầu chỉ đơn giản thế thôi nhưng sau này thì vui hay buồn gì cũng đọc sách hết. Như một thói quen, đều đặn hai tuần, 1 tháng lại lướt web tiki.vn hoặc là cứ Fahasha Nguyễn Huệ mà thẳng tiến. Bao giờ cũng vậy, đi nhà sách chưa bao giờ trở ra tay không, lúc nào cũng không một quyển thì cũng là mua một lần 4-5 quyển.

Vậy thì đọc sách khi nào? Chẳng cần ấn định khi nào phải đọc sách. Nhưng người ta khuyên là nên đọc trong điều kiện ánh sáng tốt, không gian êm đềm hoặc một khung cảnh ‘ lãng mạn” gì đó để cho không bị hư mắt và có cảm xúc. Mình đọc mọi lúc mọi nơi và bất cứ khi nào mình thấy thích. Thông thường, sau khi mua 4-5 quyển sách mang về, mình sẽ chọn ra 1 quyển thích nhất và đọc liền ngay trong đêm đó. Không những đọc liền mà còn phải đọc một mạch hết nguyên quyển sách dày mấy trăm trang trong vòng 2 tiếng, đến khi nhìn lại đã hơn 12g đêm. Vì đối với mình đọc sách đôi khi nó cũng cần cảm xúc và nhập tâm ( theo kiểu như mình phải là nhân vật chính trong câu chuyện mình đang đọc nên nếu gấp sách lại để ngày mai đọc tiếp thì…mất hứng và không biết bắt đầu từ đâu). Đó là lý do mà chiếc kính cận cứ thế mà tăng độ dầy. Haizzz!

Đọc sách nên đọc từ đâu? Tùy bạn àh. Mình sẽ nói cách đọc sách của mình. Thông thường sẽ bắt đầu bằng thông tin tác giả, mục lục và cuối cùng chọn phần mình muốn đọc. Đôi khi sẽ bắt đầu từ vài trang cuối trước sau đó bắt đầu từ trang đầu. Hoặc đôi khi bắt đầu 3 trang đầu- 3 trang cuối và rồi đọc lại từ đầu. Cũng hơi kỳ quái một chút nhưng chẳng tìm được lý do sao mình lại có kiểu đọc sách kì lạ vậy.

Đọc một quyển sách trong bao lâu? Theo mình thì không nên giới hạn là phải đọc trong bao lâu mà là ‘đọc nhanh hiểu sâu”. Có những quyển sách chỉ đọc trong vài giờ đồng hồ nhưng có những quyển sách phải đọc vài tháng và cũng có những quyển sách đọc cả đời vẫn chưa tìm ra hết ý nghĩa và bài học trong đó. Cho nên người ta hay nói mấy quyển sách “gối đầu giường” hoặc là ” kim chỉ nam” gì đấy. Có khi mình đọc vài trang sách mà phải đọc đi đọc lại cả chục lần, tua qua tua lại như nghe băng nhạc cassette ngày xưa í. Có quyển sách mình đọc xong tháng trước, tháng sau lại mở ra đọc lại nên đọc sách là không có giới hạn thời gian, nó phụ thuộc vào khả năng, độ cảm nhận và điều mà bạn muốn học hỏi qua những trang sách….

Đọc sách gì? Bạn quan tâm lĩnh vực nào thì bạn tìm mua những quyển sách thuộc lĩnh vực đó: du lịch, âm nhạc, kinh doanh, triết lý sống, tiểu thuyết, đời sống… Sách nào cũng được, mỗi một quyển sách có một giá trị và chứa đựng kho kiến thức vô giá hoặc ít ra nó được viết ra dựa trên những trải nghiệm, kinh nghiệm, kiến thức, tâm tư tình cảm…và sự tân tâm của tác giả. Trân trọng một quyển sách là bạn dành sự trân quý cho tác giả với đứa con tinh thần của họ. Mặc dù có nhiều ebook trên mạng nhưng mình thích đọc sách thật hơn, lật từng trang sách nghe mùi thơm mới tinh của giấy và quan trọng là giữ lại trên kệ sách như một tài sản quý giá và cần thiết.

” The world belongs to Readers” – Câu này mình xem được từ bức hình trong một triễn lãm về sách của UNICEF tại Hàn Quốc và nhiều năm rồi vẫn nhớ mãi đến bây giờ. Cuộc đời như một quyển sách hay quyển sách như một cuộc đời- cách ví von nào cũng hay cả. Cứ lật từng trang từng trang và mỗi trang sách chứa bao điều kì diệu của cuộc sống mà hình như không có trang nào nội dung giống nhau cả., có thể bạn đọc trang đầu và chán nản bỏ giữa chừng nhưng biết đâu những trang tiếp theo mới là những điều kì diệu… Và khi bạn chưa đọc hết trang cuối thì bạn sẽ không thể biết được là ” happy ending” ở đâu nha. Thế nên: đọc sách, đọc sách và đọc sách!

*** Những quyển sách vừa mới đọc xong gần đây:

  1. Bước qua thành phố lạ ( Nguyễn Huy Tâm)
  2. Yêu một cô gái Việt ( Traveling Kat)
  3. Đời ngắn đừng ngủ dài ( Robin Sharma)
  4. Five years from now ( Ha Woo Seok)

*** Những quyển sách đang đọc:

  1. Bí quyết trình bày từ các chuyên gia ( Quách Tuấn Khanh)
  2. Dấn thân- Lean In ( Sheryl Sandberg)
  3. The sky does not have to be blue ( Li Qui Trung)
  4. Bất hạnh là một tài sản -Xuyên Mỹ ( Phan Việt)

*** Những quyển sách vừa mới mua hôm nay:

  1. Trên đường băng ( Tony Buổi Sáng)
  2. Tư Duy và chia sẽ ( Tôn Nữ Thị Ninh)
  3. Ta ba lô trên đất Á ( Rosie Nguyen)

BHUTAN (PART 8)- ALONE IN BHUTAN (ON NEWSPAPER)

FullSizeRender

Niềm vui nho nhỏ sau mỗi chuyến trở về là viết linh tinh. Thật ra nếu không viết liền thì cảm xúc sẽ trôi tuột đi mất và sau đó chẳng viết được gì cả. Mà không hiểu sao, chưa thấy đất nước nào mà để lại nhiều ấn tượng và cảm xúc thế này. Cứ lâu lâu mà có ai đó nhắc đến hai chữ “Bhutan” là nhớ à. Kỳ lạ!!! Nỗi nhớ này không thể gọi bằng tên hay diễn tả hết được bằng ngôn từ, và nó cũng không thể thể hiện được hết qua vài ngàn chữ trên 1 trang báo hay vài bài note trên trang blog.

Hóa ra viết cũng có nhiều cái hay, lưu giữ được một phần ký ức trước khi con người kịp quên đi nhiều năm sau đó. Trí nhớ mình không thể chứa hết những tháng năm dài rộng trong cuộc đời, cũng không thể chứa hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên viết lại cũng là để nhắc nhớ ‘mình- của -những- ngày -tháng- đã- qua”…

FullSizeRender(2)

“””””””””””””””””””””””””””””””””””””””

MỘT MÌNH Ở BHUTAN

Tôi ôm ủ giấc mơ về đất nước nhỏ bé , bình yên và xinh xắn nằm biệt lập trong thung lũng bên dãy Himalaya cao vút được gọi tên Bhutan đã hơn bảy năm trôi qua. Và cũng không mấy ai biết nhiều về Bhutan- đất nước nhỏ bé này vẫn là một cái tên xa lạ với nhiều người và đôi khi không hiện lên trên bản đồ thế giới. Giấc mơ về một vùng đất xa xôi, thần bí và kỳ diệu cứ bị cuốn trôi theo cuộc sống với nhiều lo toan, tất bật cho đến khi nhìn lại: giấc mơ vẫn còn nằm trên trang giấy. Một ngày tôi quyết định vội vàng: đi thôi dù không tìm được bạn đồng hành.

Và bạn biết đấy, tôi đã đi tìm giấc mơ của chính mình và bắt đầu trãi qua những ngày tháng bình yên, tươi đẹp nhất nơi người ta vẫn xem là “ đất nước hạnh phúc nhất thế giới” bằng chuyến độc hành nhưng chưa bao giờ buồn tẻ.

Tôi tin rằng để đên được đất nước nhỏ bé, dễ thương này mọi người ai cũng đều phải có cái “duyên” bời vì việc đến được đây là điều không dễ dàng.Nhưng tin tôi đi, bởi vì không dễ dàng gì nên hành trình để đến được với mục đích cuối cùng là cả một niềm hạnh phúc vỡ òa và nhiều cảm xúc mà bạn không thể nào trải nghiệm nếu vẫn ngồi ở nhà và mơ ước.

PARO- BÌNH YÊN NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP

Tôi không biết nên gọi Paro là gì nhưng tôi biết thành phố nhỏ bé này nằm trong thung lũng nơi có độ cao hơn 2. 000m so với mực nước biển- nơi có sân bay quốc tế duy nhất ở Bhutan và được xem là sân bay nguy hiểm nhât thế giới với đường băng rất ngắn và máy bay chỉ có thể đáp được vào những ngày trời trong, ít gió và nắng . Chỉ có một số ít phi công được đào tạo để có thể lái máy bay hạ cánh và cất cánh ở Bhutan, cho nên việc bạn có đến được Bhutan hay không phụ thuộc rất nhiều vào “tính tình đỏng đảnh” của thời tiết.

Paro đón tôi vào một ngày nắng đẹp, trời trong, gió nhẹ sau khi tôi dừng chân ở Kolkata (Ấn Độ) trên chuyến bay từ Bangkok đến Paro ( Bhutan). Ngay khi máy bay chao hẫng vài nhịp lướt qua đỉnh Everest hùng vĩ ở xa xa, trắng xóa tôi mới biết mình sắp hạ cánh xuống Paro. Ngoài kia, qua cửa sổ máy bay là cả một cảnh tượng hùng vĩ, ngoạn mục mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong cuộc đời. Mây núi bồng bền trắng xóa, nhà cửa cứ thoát ẩn thoát hiện, lướt vun vút qua mắt tầm mắt mà tôi chỉ kịp lia máy chụp hình để kịp ghi lại những cảnh tượng đẹp ngỡ ngàng. Thế nên, khi mọi ngưởi hỏi tôi rằng: có cảm giác sợ và chao đảo khi máy bay nghiêng chuẩn bị hạ cánh không thì tôi đáp một cách rất thản nhiên rằng “ em có thấy và cảm giác gì đâu “ vì mọi tập trung đều dành cho khung cảnh bên ngoài cửa sổ với những màu xanh trùng trùng điệp điệp và núi non ngút ngàn…..