BHUTAN-NGÀY TRỞ VỀ

fullsizerender11

Punakha Dzong- view from the top of resort:)

Như một mối “nhân duyên” đã được định sẵn, tôi “trở về” Bhutan vào một ngày đầu thu năm 2016 vì quyết định chớp nhoáng. Cũng chẳng sao cả, tôi thích những điều vốn không được sắp đặt sẵn theo kế hoạch như thế, mà vì một phần tôi nhớ Bhutan quá. Tôi không biết nên gọi tên nỗi nhớ này là gì nữa nhưng lâu lâu nó thường quay quắt trở về, kiểu như chia xa mối tình đầu và lâu lâu “ lên cơn co thắt” cần thuốc trợ tim

Tôi “ trở về” chứ không phải là “ quay lại” Bhutan vì tôi thích từ “ trở về’ hơn. Nó cho tôi cảm giác thân thuộc như trở về nhà sao bao ngày xa cách. Vậy đó, một năm trôi qua có biết bao nhiêu đổi thay và chuyến trở về lần này khiến tôi hồi hợp, háo hức quá đỗi. Tôi ngồi lặng im trên chuyến bay từ Bangkok đến Paro với những trống trãi của riêng mình ( mà thật sự là hai chiếc ghế cạnh bên đều trống). Anh tiếp viên Bhutan nở nụ cười thật tươi đi qua đi lại nhưng buồn nhiên chẳng phát cho tôi tờ khai nhập cảnh. Đến khi hỏi thì Anh ấy cười hiền rẳng tưởng tôi đi du lịch chung đoàn khách Malay ngồi các dãy trên. Và thế là “ bạn đi Bhutan làm gì? Bạn đi một mình hả? Bạn đi mấy lần rồi? Bạn có bạn ở bên đó không? Ohh tuyệt quá! Chúc bạn có những ngày tuyệt vời ở Bhutan..blaa blaa… Anh ấy hỏi đầy vẻ ngạc nhiên!

Không sao cả. Tôi quen với những thứ một mình và đùa giỡn với cô đơn nên nhiều người nhìn thấy tôi trông bộ dạng mong manh trong những chuyến hành trình đơn độc nhưng bản thân mình thấy rất ổn. Việc đi một mình vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc “cầm nhầm” tay bạn đồng hành- Đó sẽ là những chuyến đi tồi tệ nhất!

Chuyến bay từ Bangkok đến Paro hôm ấy sao tôi thấy nó nhanh quá. Khi người ta nôn nao trở về thì thường sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm còn tôi thì ngược lại. Cảm giác phấn khích, háo hức xen lẫn những lo lắng  và cả những niềm vui như muốn khóc… Có những điều giản dị như thế trong cuộc đời đã trôi qua và ghi dấu lại trong tim bằng những kỉ niệm…Và vì cuộc sống có kỉ niệm nên mới kéo dài ra mãi mãi… Cả quãng thời gian dài trên chuyến bay, tôi cứ ngồi xem đi xem lại những hình ảnh từ năm trước, tôi  gói gém mang những kỉ niệm yêu dấu trở về: có những niềm vui, có những nỗi buồn, có  những trống trãi trong lòng… Một năm đã qua- một quãng thời gian không ngắn cũng không đủ dài để khiến người ta có thể quên hết. Cái sân bay Paro bé tí năm nào giờ đã được xây mới, khang trang hơn, đẹp hơn..nhìn lạ lẫm một chút-kiểu như mình đã quen với những điều thân thuộc. Con đường từ sân bay dẫn về Thimphu cỏ úa một màu vàng thu buồn hiu hiu, liêu xiêu, hoa cosmo nở tím hồng cam hai bên đường lao xao gió…

Tôi quay về Thimphu và tìm lại nhà của Baesan- cậu nhóc và gia đình của cậu ấy. Có chút gì đó thay đổi hay bản thân mình mơ hồ trong quên quên nhớ nhớ…Tôi lang thang mãi và đi lên đi xuống dọc con đường nhưng không tìm thấy lối vào ngày xưa. Cái khách sạn Le Meridien to đùng nằm chắn ngang trước mắt làm tôi không biết mình đang ở nơi nào. Con hẻm nhỏ nhỏ ngày xưa và ngôi nhà có các chậu hoa xinh xinh tim tím trước ngõ… nó là ký ức nằm lẩn khuất đâu đó giữa muôn trùng quên-nhớ trong hơn 1 năm qua. Tôi đứng đây- giữa thủ đô Thimphu- cái chỗ mà tôi nghĩ mình đã đứng đó vào năm trước nhưng trớ trêu thay tâm hồn tôi bị “ lạc’ giữa phố đông người vào một chiều thu tháng chín ở Himalaya. Tôi đã không nhận ra –điều mình không thể giữ được chính là thời gian… Mọi thứ êm trôi như một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo những cánh hoa cosmo bay bay trong gió…

fullsizerender10

Longest suspension Bridge in Bhutan

Chuyến trở về lần này mang theo nhiều ký ức ngọt ngào, những hạnh phúc bình yên thoáng qua và để lại nhiều nỗi đau niềm nhớ day dứt, âm ỉ cháy…mà không thể nào viết ra được lời nào ở đây… Và thậm chí tưởng mình đã nhập viện ở Punakha!

fullsizerender9

Thực đơn dành cho người bệnh

Có những ngày buồn như thế, những ngày buồn quá không cất nổi một lời nói với ai…

“ Là mình khóc cho mình mình nghe…

Khi ký ức đó trở về…”

( Bhutan-một ngày thu tháng chín 2016)

BHUTAN (Part…):LET FATE TAKES ITS COURSE!

DSCF6936

Trưa ngã nghiêng nắng ở Chimi Lhakhang

Vạn sự tùy duyên- nếu hiểu được “vạn sự tùy duyên” sẽ thấy cuộc đời thật có nhiều điều nên trân quý.

Nói dài dòng vậy thôi chỉ để mở đầu rằng: nhớ Bhutan quá!!! Cũng gần một năm rồi mà…thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa. Thật ra, do dạo này Bhutan là đề tài “hot” để mọi người bàn tán và trò chuyện từ trên bàn ăn, quán nhậu cho đến công ty. Chắc có lẽ một phần là do bài phát biểu gây chấn động của thủ tướng Bhutan-Tshering Tobgay tại Vancover (Canada) về chống biến đổi khí hậu, về văn hóa, môi trường mà báo chí và các bạn facebooker nhiệt liệt chia sẽ trong mấy ngày qua. Hay là chuyến viếng thăm Bhutan của cặp đôi viết nên chuyện tình “cổ tích” không thua kém gì câu chuyện của Chàng- Vua Jigme Khesar Namyel wangchuck và Nàng- hoàng hậu Jetsun Pema ở Bhutan là hoàng tử nước Anh William và công nương Kate. Anh đồng nghiệp trong công ty người Malay thì than thở rằng muốn đi Bhutan trong năm nay mà chính phủ Bhutan đã  hết “quota” (cấp visa) cho khách du lịch do đã đủ số người ( sao thấy bên VN vẫn đi quá trời mà ta). Mấy đứa bạn ai cũng đòi đi Bhutan. Nhưng nhiều người đi Bhutan quá mình lại thấy lo lắng đây. Cứ giới hạn số lượng khách du lịch mỗi năm như hiện nay Bhutan đang làm vẫn là cách hay nhất để giữ gìn bản sắc và một nền văn hóa độc đáo, có nguồn ngoại tệ để phát triển đất nước nhưng vẫn giữ được cân bằng sinh thái, môi trường. Và cứ nên duy trì việc quy định mức phí một ngày phải trả là 250 USD như hiện nay , cũng như cấm du lịch bụi như vẫn làm, như  là một cách ” vừa nhắm mắt vừa mở cửa” thì sẽ vẫn phát triển được đất nước và đi đôi với việc bảo vệ thiên nhiên, cảnh quan, cân bằng hệ sinh thái ( nhưng hy vọng Bhutan sẽ xây thêm đường sá chạy êm hơn).

DSCF7635

Nhìn cũng giống trong phim “Jungle book”

Bản thân mình nghĩ, có được một điều gì đó quá dễ dàng không phải là một cái hay. Đơn giản như bạn sẽ phải cân nhắc việc bỏ ra một số tiền 2,500 USD cho một chuyến đi Bhutan mà không được ăn sơn hào hải vị thì bạn sẽ đắn đo ghê lắm hay bạn sẽ “hốt hoảng” khi nghe mình trả lời là hơn tiền một tour đi Châu Âu đấy. Vâng, nhiều khi lúc đó bạn sẽ chọn Châu Âu hơn là Bhutan ấy chứ. Nhưng, cá nhân mình nghĩ, giá trị một chuyến đi và giá trị của những cái bạn “được”ở Bhutan nhiều hơn con số 2,500 USD kia rất nhiều.

DSCF6801

Đi tìm vua và hoàng hậu…Đứng chờ xem cậu ấy đã đi làm về chưa…Haha

Bữa cơm mà mình nhớ nhất trong những ngày ở Bhutan là bữa tối đơn giản ở Wangdee Valley chỉ một món duy nhất tại nhà chị của Anh hướng dẫn Tenzin, mà thật sự mình cũng rất ” khổ sở” để ăn món ăn đó nhưng mình rất trân quý tình cảm và sự nhiệt tình của họ. Bữa cơm mà mình cảm thấy “ngon miệng” là khi ở thủ đô Thimphu được ăn gà kho và đậu xào ít ớt ( có lẽ do đói sau một hành trình dài). Bữa cơm mà mình “sung sướng” nhất là được ăn khô cá dứa made in vietnam và canh cải xanh ở ” ngôi nhà dễ thương trên đồi có vườn táo và mấy con gâu gâu”…Tất cả là kỉ niệm mà.

DSCF6905

Một quán ven đường bán đồ organic

Buổi chiều buồn mà an yên nhất là buổi chiều “lạc” ở Punakha Valley. Tenzin lái xe chở mình theo con đường thông dọc thung lũng đi từ Meri Puensum Resort. Con đường nhỏ bé quanh co, uốn lượn men theo đồi thông một bên là thung lũng sâu hun hút nhưng lại dẫn lên một tu viện cao trên đỉnh núi.Đó là buổi chiều  nghe những thanh âm rỉ rả được phát ra từ chiếc radio trong căn phòng ấm cúng của Thầy và cốc trà sữa thơm lừng. Buổi chiều “vui sướng” nhất là buổi chiều đi dạo Thimphu, lang thang nhiều ngõ ngách và lạc vào nhà của Beasan để rồi được bà của nhóc ấy pha cho một cốc trà sữa ngon, được trò chuyện với cả gia đình họ. Buổi chiều ” buồn ngủ nhưng hào hứng” nhất là buổi chiều đầu tiên đến Thimphu do mất ngủ từ đêm trước ở BKK nhưng vì trận bóng đá vòng loại World Cup diễn ra ngay sân vận động trung tâm nên háo hức quá chừng…Và nhiều buổi chiều ” lạ lùng” khác nữa…

DSCF6773

Nhà của Beasan và bà của cậu ấy. Ngôi nhà nhỏ xinh có những chậu hoa

Buổi tối lãng mạn và nên thơ nhất là buổi tối ở Paro có trăng, có sao, có đêm hun hút sâu, ngõ tối đèn khuya và ngồi giữa trời uống bia trong đêm lạnh…lùng và nhiều buổi tối vui vui khác , được gặp gỡ nhiều con người khác nhau với những tính cách khác nhau nhưng tất cả họ đều rất nhiệt thành. ( nhiệt tình và chân thành)

This slideshow requires JavaScript.

Và điều “amazing” ở Bhutan mà mình thích thú nhất là được gửi đi những lá thư có con tem là hình của mình. Hình của mình in lên con tem… hay hình của người dưng thương nhớ nào đó cũng được. Thật kì diệu làm sao!!! Nếu được trở lại, mình muốn làm điều này quá đi chứ. Nếu ai có đi Bhutan, gửi cho mình postcard hay lá thư nhé, mình rất mong…mong đấy.

A postcard to me!

Thế nên, bây giờ mình mượn lời của David L.Sloan để nói về điều này :
” Forget everything you know about Bhutan

The best parts of Bhutan are not found on any maps.While a visit to the Tiger’s Nest shouldn’t be missed, the real beauty of Bhutan exists beyond the temples, markets and rice fields. It exists in the people”

This slideshow requires JavaScript.

BHUTAN (PART 8)- ALONE IN BHUTAN (ON NEWSPAPER)

FullSizeRender

Niềm vui nho nhỏ sau mỗi chuyến trở về là viết linh tinh. Thật ra nếu không viết liền thì cảm xúc sẽ trôi tuột đi mất và sau đó chẳng viết được gì cả. Mà không hiểu sao, chưa thấy đất nước nào mà để lại nhiều ấn tượng và cảm xúc thế này. Cứ lâu lâu mà có ai đó nhắc đến hai chữ “Bhutan” là nhớ à. Kỳ lạ!!! Nỗi nhớ này không thể gọi bằng tên hay diễn tả hết được bằng ngôn từ, và nó cũng không thể thể hiện được hết qua vài ngàn chữ trên 1 trang báo hay vài bài note trên trang blog.

Hóa ra viết cũng có nhiều cái hay, lưu giữ được một phần ký ức trước khi con người kịp quên đi nhiều năm sau đó. Trí nhớ mình không thể chứa hết những tháng năm dài rộng trong cuộc đời, cũng không thể chứa hết những buồn vui trong cuộc sống, cho nên viết lại cũng là để nhắc nhớ ‘mình- của -những- ngày -tháng- đã- qua”…

FullSizeRender(2)

“””””””””””””””””””””””””””””””””””””””

MỘT MÌNH Ở BHUTAN

Tôi ôm ủ giấc mơ về đất nước nhỏ bé , bình yên và xinh xắn nằm biệt lập trong thung lũng bên dãy Himalaya cao vút được gọi tên Bhutan đã hơn bảy năm trôi qua. Và cũng không mấy ai biết nhiều về Bhutan- đất nước nhỏ bé này vẫn là một cái tên xa lạ với nhiều người và đôi khi không hiện lên trên bản đồ thế giới. Giấc mơ về một vùng đất xa xôi, thần bí và kỳ diệu cứ bị cuốn trôi theo cuộc sống với nhiều lo toan, tất bật cho đến khi nhìn lại: giấc mơ vẫn còn nằm trên trang giấy. Một ngày tôi quyết định vội vàng: đi thôi dù không tìm được bạn đồng hành.

Và bạn biết đấy, tôi đã đi tìm giấc mơ của chính mình và bắt đầu trãi qua những ngày tháng bình yên, tươi đẹp nhất nơi người ta vẫn xem là “ đất nước hạnh phúc nhất thế giới” bằng chuyến độc hành nhưng chưa bao giờ buồn tẻ.

Tôi tin rằng để đên được đất nước nhỏ bé, dễ thương này mọi người ai cũng đều phải có cái “duyên” bời vì việc đến được đây là điều không dễ dàng.Nhưng tin tôi đi, bởi vì không dễ dàng gì nên hành trình để đến được với mục đích cuối cùng là cả một niềm hạnh phúc vỡ òa và nhiều cảm xúc mà bạn không thể nào trải nghiệm nếu vẫn ngồi ở nhà và mơ ước.

PARO- BÌNH YÊN NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP

Tôi không biết nên gọi Paro là gì nhưng tôi biết thành phố nhỏ bé này nằm trong thung lũng nơi có độ cao hơn 2. 000m so với mực nước biển- nơi có sân bay quốc tế duy nhất ở Bhutan và được xem là sân bay nguy hiểm nhât thế giới với đường băng rất ngắn và máy bay chỉ có thể đáp được vào những ngày trời trong, ít gió và nắng . Chỉ có một số ít phi công được đào tạo để có thể lái máy bay hạ cánh và cất cánh ở Bhutan, cho nên việc bạn có đến được Bhutan hay không phụ thuộc rất nhiều vào “tính tình đỏng đảnh” của thời tiết.

Paro đón tôi vào một ngày nắng đẹp, trời trong, gió nhẹ sau khi tôi dừng chân ở Kolkata (Ấn Độ) trên chuyến bay từ Bangkok đến Paro ( Bhutan). Ngay khi máy bay chao hẫng vài nhịp lướt qua đỉnh Everest hùng vĩ ở xa xa, trắng xóa tôi mới biết mình sắp hạ cánh xuống Paro. Ngoài kia, qua cửa sổ máy bay là cả một cảnh tượng hùng vĩ, ngoạn mục mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong cuộc đời. Mây núi bồng bền trắng xóa, nhà cửa cứ thoát ẩn thoát hiện, lướt vun vút qua mắt tầm mắt mà tôi chỉ kịp lia máy chụp hình để kịp ghi lại những cảnh tượng đẹp ngỡ ngàng. Thế nên, khi mọi ngưởi hỏi tôi rằng: có cảm giác sợ và chao đảo khi máy bay nghiêng chuẩn bị hạ cánh không thì tôi đáp một cách rất thản nhiên rằng “ em có thấy và cảm giác gì đâu “ vì mọi tập trung đều dành cho khung cảnh bên ngoài cửa sổ với những màu xanh trùng trùng điệp điệp và núi non ngút ngàn…..

BHUTAN ( PART 7) : NEED “PRAYER WHEELS”

DSCF7114

( Chiều trong Punakha Dzong)

Những lúc như thế này…Thật sự là những lúc như thế này…không muốn làm gì cả và chỉ muốn xách ba lô lên đi thôi. Cho đến bao giờ mình mới có thể quyết định một điều gì đó mà không phải băn khoăn hay suy nghĩ đắn đo gì hết, đại loại kiểu như là ngay thời khắc này vào website và mua ngay một cái vé máy bay rồi xách đồ ra sân bay luôn. Mình vốn không tin rằng một chuyến đi có thể cứu rỗi cuộc đời một ai đó, như mình chẳng hạn- mình cũng “loay hoay” rất nhiều sau mỗi lần trở về nhưng mình nhận ra rằng mình “được” nhiều thứ, nhưng những thứ “phức tạp, hỗn độn” khi ra đi thì khi trở về mọi thứ chẳng khắm khá gì hơn. Có chăng là mình có thời gian để suy nghĩ mọi vấn đề thấu đáo hơn một chút và cuối cùng vẫn phải tự mình giải quyết. Trải nghiệm là món quà quý giá nhất mình có được dù đi ngắn hay đi dài, dù đi bất cứ đâu.

DSCF7276

Cuộc sống giống như một ly cà phê không đường,( Mình vốn không uống được cà phê), lúc đầu uống rất đắng,đắng nhưng mình vẫn cố uống dù là từng chút một. Minh luôn nghĩ rằng , khi uống gần hết ly cà phê, thì kiểu gì cũng sẽ cảm nhận vị ngọt nơi đâu lưỡi, thậm chí là cuối ly cà phê sẽ có rất nhiều đường. Nhưng mình vẫn thích cuộc sống phải được ví như “ly trà sữa thơm lừng mùi Bhutan”- đó là mùi của ngọt ngào, của nhẹ nhàng thanh thoát, của vị đắng trà đã bị mùi sữa che lấp, của vị chan chát còn sót lại sau những ngọt ngào… Đó là mùi vị mà mình thấy rất hay, không tìm ở đâu ra được.

DSCF7077

Những lúc như thế này…Thật sự là những lúc như thế này, mình chỉ ao ước rằng đang ở Bhutan. Có ai đó ném mình đến Punakha hay Wangdee Valley vào một buổi chiều muộn. Mình sẽ đang ở trên con đường đèo hun hút, bạt ngàn thông theo và ngồi trên đỉnh đèo lộng gió, ngắm bóng chiều chạng vạng khuất bên kia đồi. Mình sẽ ngồi hàng giờ chỉ để xem các em nhỏ nô đùa, chơi nhảy dây. Có ai đó chỉ cho mình rằng phải đi theo bao nhiêu cái vòng xoay nguyện ước Prayer Wheels thì những thiết tha níu kéo trong lòng thả bay theo lên thiên đàng không? Có ai đó ném mình vào cái Lhakhang hay Choten nào cũng được, chỉ để nghe kinh rỉ rả ngày đêm và tìm những bình yên nội tại- thứ mà cả cuộc đời đến bây giờ vẫn đang tìm kiếm.

DSCF6865

( Dochula pass- trên đường đi Punakha)

DSCF7238

(Trẻ con chơi nhảy dây-thị trấn Punakha)

DSCF7355

Những lúc như thế này…Thật sự những lúc như thế này, chỉ muốn một chiều bình yên trên phố Paro. Mình sẽ đang ngồi bên bờ sông ngập sỏi với ” một ít” Lager và Druk, đón gió lộng từ Paro Dzong và khóc…Không gì cả vì khóc chỉ là một cảm xúc bình thường, không cần phải che đậy. Và bà của Baesan vẫn đang đợi mình với ly trà sữa nóng hổi cùng cái ôm ấm áp, thật chặt ở Thimphu.

DSCF7007

Những lúc thế này…chỉ biết là mình có chiếc giường ấm áp trong căn nhà nhỏ xinh trên đồi với mấy con gâu gâu. Mỗi sáng thức dậy, kéo rèm cửa sổ ngồi nghe nhạc, viết nhật ký và đón tia nắng ban mai ngoài hè, rung rinh mấy bông hoa hồng trong sắc nắng. Những ngày dậy muộn, bưng cốc trà sữa được Chị pha sẵn, men ra trước hiên nhà ngắm vườn táo..rồi không làm gì cả để mặc ngày bình yên cứ thế trôi qua…và cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy… ( nhà của người ta nhưng nhớ thế thôi à)…

DSCF7562

Những lúc như thế này…không ai chỉ im lặng để ngồi kế bên mà không nói gì nên thôi: tay trái cứ tiếp tục nắm lấy tay phải mà mơ tiếp, hoặc đứng dậy và đi.

Có ai đó tát cho mình mấy cái để mình biết đã tỉnh giấc hay chưa nhe?

Cuộc sống nhờ có kỉ niệm và những kí ức đẹp nên vì thế mới kéo dài mãi mãi … Cuộc sống nhờ kỷ niệm mà vực dậy những lúc ủ rủ đi qua “ngày giông bão”…

BHUTAN (PART 6)- ĐI ĐỂ QUÊN HAY MANG NỖI NHỚ TRỞ VỀ?

photo(9)

When the sunset went behind a bank of clouds…

in quite small town…

i’m standing here enjoy the dim light of gibbous moon,

on the bank of river…

across the beautiful longest valley 

then listen to the sound of the winds,

La la la…river is flowing in you

Let your soul and spirit fly…

Sài Gòn bắt đầu những ngày mưa…

Cũng gần tháng trôi qua rồi, cảm xúc cũng vơi đi dần nhưng lạ lùng thay có nhiều thứ vẫn còn như mới tinh khôi. Thông thường sau khi đi một chuyến trở về là cất hết guidebook, lịch trình, lonely planet nhưng chẳng hiểu tại sao từ lúc trở về đến giờ, mình cất giữ tất cả những cái gì có liên quan đến ” Bhutan” vào một nơi trang trọng: từ quyển tạp chí,từ quyển sách dễ thương, từ cái lịch trình, từ lonely planet, từ cái khăn hai màu cam vàng khi đi xem World Cup Bhutan-China, từ cái huy hiệu quốc vương của một người bạn Bhutan tặng, từ chiếc vòng tay mua ở Paro và một số ít tiền Bhutan… vẫn để dành riêng một góc. Chưa kể là sau gần một tháng trở về, thỉnh thoảng cứ lôi sách Bhutan ra đọc, còn chiếc vòng may mắn cứ đeo mãi miết ngày qua ngày…vì thấy rằng đất nước này vẫn còn nhiều điều tuyệt vời chưa khám phá và hiểu hết.

BHUTAN (PART 5)- THE HAPPIEST PEOPLE

DSCF6621

Thật ra ai trước khi đi Bhutan cũng mang trong mình câu hỏi đại loại như là ” tại sao người Bhutan hạnh phúc nhất thế giới?” hay ” họ đã làm điều đó như thế nào?” hoặc là ” đất nước hạnh phúc nhất thế giới đó có điều gì đặc biệt?”…Và rất nhiều người trong số đó đến Bhutan đôi khi để đi tìm câu trả lời ” hạnh phúc bắt đầu từ đâu…” với nhiều hồ nghi vì cuộc sống mà mình đang sống khó để tìm thấy cái gọi là hạnh phúc thật sự đúng nghĩa…

BHUTAN (PART 4)- ” MY FIRST LOVE” WITH PARO

DSCF7650

Tôi gọi Paro là “tình đầu” bởi vì tôi yêu Bhutan từ giấc mơ Paro của những ngày rất xa xưa ấy. Tôi yêu Paro không phải vì nó là nơi bắt đầu hành trình dài trên đất nước bình yên này mà bởi vì tôi biết đến Bhutan từ tình yêu tôi dành cho Paro.Đó là khi đám cưới của cặp đôi Lưu Gia Linh-Lương Triều Vỹ được tổ chức tại Uma resort và những tấm hình hiếm hoi của họ được paparazzi chụp lại đăng trên các tờ báo nổi tiếng.

Tôi gọi Paro là “the charming town” vì có lẽ thành phố này có nét đẹp dịu dàng và quyến rũ hơn cả. Thị trấn Paro nằm nương mình bên bờ con sông Paro Chhu mềm mại chảy giữa trung tâm, chắc là chia đôi bờ thung lũng…

BHUTAN (PART 3)- VỀ CỐ ĐÔ PUNAKHA

DSCF7046

   ( Punakha Dzong)

       Biết viết gì về Punakha đây!  Đó là một hành trình dài hơn 3 tiếng đồng hồ từ thủ đô Thimphu xuôi theo con đường duy nhất 76km mà một bên là núi cao, một bên là vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Biết diễn tả kiểu gì đây: nó không phải là đường đèo như Đà Lạt mặc dù cũng cua khúc và lượn trái lượn phải liên tục, cũng có lúc xuyên qua rừng thông và nhiều cây cổ thụ lớn gió mát bạt ngàn, cũng có lúc chạy dọc theo con sông men theo thung lũng bấp bênh đồi núi ( ai mà không đi được xe chỉ có nôn thôi nhé); nó cũng không phải là đường đèo lưng chừng mây trắng xóa, ruộng bậc thang, nhà cửa đìu hiu như những con đèo vùng Tây Bắc, hay đi Hoàng Liên Sơn…mà đó là một con đường nhiều mây nhiều gió, chạy quanh co trên núi với nhiều khúc cong cực kỳ nguy hiểm. Thật ra lúc đầu nhìn, có những đoạn đường chỉ tưởng đủ cho 1,5 chiếc xe chạy thôi nhưng hóa ra không phải vậy. Hai chiếc xe chạy ngang qua và vẫn nhường đường, tránh nhau một cách dễ dàng. ( Đường này mà đi theo kiểu Việt Nam chỉ có tông xe ầm ầm, mà một khi đã tông thì chỉ có xuống vực sâu thăm thẳm). Ở đây hình như người ta chạy xe một cách điềm tĩnh, không vội vã mà cũng không cố ăn thua, sướng nhất là khoản không bao giờ bấm còi xe inh ỏi, thậm chí dừng lại nhường đường cho đàn bò đi qua. Nói vậy thôi chứ, lái xe ở Bhutan tay lái phải vững vàng lắm chứ nếu không thì thật nguy hiểm. Có những đoạn đường rất xấu và chính phủ Bhutan cũng đang nhận hỗ trợ từ nhiều nước phát triển để xây đường xá ngày càng đẹp hơn. Ở Bhutan, khi bạn muốn đi từ tỉnh này qua 1 tỉnh (quận) khác bạn phải làm thủ tục nhập cảnh ( giống như là khai báo tại một trạm kiểm soát trên đường)…

BHUTAN (PART 2)- THIMPHU THỦ ĐÔ BÌNH DỊ

DSCF6638

Thimphu- là thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất ở Bhutan. Từ sân bay Paro xuôi về Thimphu mất khoản 1,5 giờ chạy xe mà đường xá rất đẹp. Thimphu được chọn làm thủ đô từ năm 1961 và đây là thủ đô duy nhất trên thế giới không có đèn giao thông. Tất cả mọi xe cô đi lại đều được điều hành bởi một chốt cảnh sát trong một cái bục được trang trí sặc sỡ. Anh/Chị cảnh sát sẽ ra hiệu lệnh bằng tay, ấy vậy mà mọi xe cộ đều tuân thủ một cách rất nghiêm túc. Nói là  thành phố lớn nhất vậy thôi chứ thật ra nó nhỏ xíu xiu à, có thể lang thang vài vòng loanh hoanh trong thị trấn nho nhỏ có nhiều nhà hàng, quán xá, quầy lưu niệm san sát nhau. Nhà cửa với cùng một lối kiến trúc đặc trưng mang đậm dấu ấn Phật Giáo, cùng với các kiểu hoa văn trang trí làm cho Thimphu giữ được nét truyền thống, văn hóa của riêng mình..

BHUTAN ( PART 1)- WHY BHUTAN?

mot goc Paro nhin tu tren cao

           Khi tôi ngồi viết những dòng này về đất nước nhỏ bé xinh xinh nằm sâu trong thung lũng bao quanh là dãy núi Himalaya cao sừng sững, là đúng một tuần kể từ ngày tôi trở về Việt Nam. Suốt một tuần trôi qua, tôi không gọi được tên cảm xúc của mình là gì- cảm giác vẫn như còn nguyên vẹn như những ngày ở Bhutan; hoặc như là một giấc mơ gì đó xa vời mà tôi vừa kịp chạm tay đã biến mất; hoặc như là một niềm hạnh phúc lâng lâng và cảm giác sung sướng mà tôi không muốn mình trở về với thực tế phũ phàng nên cứ “kiên trì” níu kéo, không buông; hoặc như là mỗi ngày trôi qua tôi vẫn cứ ảo tưởng khi mỗi buổi sáng thức dậy mình vẫn còn đang ở Bhutan với mây mờ, sương phủ kín bên kia đồi trong cái se se lạnh rồi thất vọng, ngỡ ngàng nhận ra giữa thời tiết nóng bức của Saigon…Đó là những cảm xúc phức tạp mà tôi cứ ghi dấu trong tim vì sợ nó sẽ tan biến mất theo những dòng chữ này. Tôi cứ cố chấp và không muốn chấp nhận sự thật rằng mình đã trở về, rằng không phải còn đang lang thang bên ấy, rằng chuyến hành trình đó đã kết thúc, rằng giấc mơ sau sẽ được nối tiếp vào giấc mơ ban đầu, rằng những điều dang dở.. để dành cho lần sau trở  lại… Và đó là lý do tôi cứ ” chần chừ” không viết được một dòng nào trên đây dù có quá nhiều điều muốn viết và cuốn sổ trong những ngày ở Bhutan đã dày thêm mấy chục trang giấy….