BEIJING- The Great Wall

DSC00166

The Great Wall

Vài năm trước, lần đầu tiên Vietnam Airlines khai trương đường bay thẳng đi Bắc Kinh, mình cũng bon chen mua một vé để đi xem Vạn Lý Trường Thành. Chuyến đi lần đầu tiên đến Trung Quốc  đã tự đi xin visa cho biết, thay vì có thể trả khoản 50 USD là có ngay visa sau 3-4 ngày gì đấy. Nói chung là cũng hay tò mò và muốn thử xem xin visa Trung Quốc có khó không nên cũng tự tìm hiểu và cuối cùng cũng xong.

Chuyến bay buổi chiều nên xin công ty về sớm chút và ra sân bay ngay. Lần đầu đi Bắc Kinh mà nên cũng học sơ sơ một ít tiếng Hoa, đủ để giao tiếp linh tinh nếu không sợ lạc lắm. Chuyến bay hôm ấy vắng người- mùa đông mà – tháng 1 rét căm căm ấy chứ. Mình ngồi ghế cửa sổ và kế bên 2 ghế còn trống không khách. Lát sau mình có cảm giác ai đó cứ chía thẳng ánh nhìn vào mình, hóa ra là ông người TQ ngồi ở hàng ghế bên kia cùng dãy. Ổng nói cái gì đó mà mình không nghe được mà cũng không thể nào hiểu được, mình chỉ lắc đầu rồi cười trừ thôi… Chuyến bay dài mệt quá nên ngủ một giấc đến khi bị đánh thức vì đèn bật sáng, rồi nhìn sang bên cạnh-cách 1 ghế trống- lão TQ đã ngồi đấy tự bao giờ. Méo ơi, linh tính báo chuyện không ổn rồi. Lão bắt đầu bắt chuyện với mình, nhưng khổ nỗi mình học tiếng Hoa chuẩn còn lão nói bằng tiếng chi không hiểu nỗi. Mình nói là mình không phải người Hoa, k biết nói tiếng Hoa nhiều và nghe không thể hiểu được, hỏi lão có nói tiếng Anh không nhưng lão chỉ ừ ừ gật gật, mà cứ hỏi lại bằng tiếng Hoa suốt, ứ có hiểu được. Mệt quá mình trùm chăn kín mít giả vờ nhắm mắt. Cả hành trình không ngủ được vì cứ “đề phòng” cha nội này, một phần vì bất an quá… Khi máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, mình đưa mắt ngắm bầu trời đêm ngoài cửa và cả một thành phố lấp lánh ánh đèn, nhộn nhịp phía dưới xa xa dù đã gần 11 giờ đêm, còn lão cũng tró mắt nhìn ra cửa sổ nói cái chi chi đó, mệt ghê o7iiiii.

Vừa xuống sân bay điện thoại tự động roaming nên bắt liền gọi cho đứa bạn, hên quá nó đang đợi mình ngoài kia. Có bạn đón nên yên tâm mua vé máy bay đi đêm chứ không thì chẳng biết đường nào mà về. Lạc ở đâu chứ lạc ở Bắc Kinh “thôi rồi Lượm ơi”.

DSC00180

colorful decoration

Tháng 1, mùa đông rét căm căm nhưng tuyết không rơi. Nhiệt độ bên ngoài là -10C.. Lần đầu đi mùa đông Bắc Kinh nên chẳng có kinh nghiệm, mà một phần cũng tưởng là lạnh cỡ Seoul thôi, có ai ngờ lạnh buốt buốt khủng khiếp…Lần đầu tiên trãi qua những ngày lạnh giá “ cực khổ” vì cái lạnh. Mei Xing-nhỏ bạn đưa mình về chung cư “one room” của nó thuê…Bắc Kinh đúng là đắt đỏ, sống thế nào với chi phí thuê nhà mắc như vậy, rồi còn ăn uống, chi phí sinh hoạt… Hai đứa “tám” cả đêm sau thời gian dài gặp lại ( lần cuối cùng gặp nhau ở Seoul) rồi mình ôm chăn ngủ vùi. Mình thức dậy khi trời đã gần trưa- Mei Xing thì đã đi làm- bụng mình thì đói meo.

Những ngày ở Bắc Kinh, Mei Xing dắt mình lang thang khắp nơi, thử nhiều đồ ăn rất ngon nhưng có một vài món lai cái mùi vị đặc trưng của các loại thảo dược, thuốc bắc gì đấy và luôn luôn “you hen dour” ( nhiều dầu) nhưng được cái là dễ ăn.Thích vịt quay Bắc Kinh chính hiệu, các loại cháo buổi sáng như Việt Nam và món lẩu nghi ngút khói. Thích nữa là được thực hành nói tiếng Hoa khi gọi phục vụ, order thức ăn nên cảm thấy thích thú…Giờ thì quên hết rồi. Con phố Vương Phủ Tĩnh ( Wangfujing) tấp nập người và vô số cửa hàng bán đủ loại hàng hóa, quà lưu niệm.

DSC00065

Một cửa hàng cupcake

Những ngày ở Bắc Kinh, buổi trưa ít nắng, gió thổi bần bật lạnh như điên nên chỉ dám đi ra ngoài một chút rồi phải chạy ngay vào trú gió ở các tòa nhà. Lần đầu tiên cảm nhận được cái lạnh thấu xương, nhức cả đầu, nhờ vậy mới biết có món  “Coke nấu gừng” giải cảm công hiệu.

Những ngày ở Bắc Kinh… chán quá vì người và người, đi đâu cũng kẹt xe kinh khủng khiếp. Đó là ngày đi Vạn Lý Trường Thành- đang đi giữa chừng kẹt xe quá nên xuống xe giữa đường, chuyển sang đi tàu điện ngầm và đổi phương tiện nhiều chặn mới đến nơi.( Lúc đi Jakarta cũng xuống xe đi bộ giữa chừng), hay lúc đi quảng trường Thiên An Môn vào Tử Cấm Thành, đi bộ xếp hàng mỏi miết hơn tiếng đồng hồ mới vào đến cửa chính mua vé…nên chán quá bỏ cuộc đi về. ( Sau này mùa hè đã đi lại)

DSC00064

This is not a cycle

Ấn tượng trong chuyến đi này chắc chỉ có Vạn Lý Trường Thành ( wanli Changcheng)… Đúng là Vạn Lý- một cảm giác choáng ngợp trước sự kỳ vĩ và độ dài đâu 6-7 ngàn km. Lúc đi hình như chưa có cáp treo nên leo bộ giữa mùa đông muốn đuối nhưng khi lên được đến nơi rồi thì muốn đứng ở đó luôn. Mình muốn ngồi ở đó nhìn  phía xa xa dài tận chân trời không biết đâu là điểm dừng, hay nhìn xuống phía dưới sâu hun hút…Thế giới này thật rộng lớn biết bao!!!

DSC00153

The Great Wall in summer

Lần đầu tiên đi Bắc Kinh, chẳng hiểu mất nhắm mắt mở thế nào mà nhìn nhầm giờ bay. Chuyến bay 12g đêm hôm nay mà cứ tưởng ngày mai nên buổi tối phát hiện ra, chạy hụt hơi ra sân bay với bao dự định còn dang dở… Nhưng thôi, đã leo lên được Vạn Lý Trường Thành thì cũng thỏa nguyện ước mong.

Chuyến đi này chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ Vạn Lý Trường Thành và cái lạnh buốt thấu xương và kỷ niệm buồn là toàn bộ hình chụp mùa đông mất hết. Thế nên mùa hè tháng 6 đã quay lại, leo lên lần nữa và đi mãi miết trên Vạn Lý Trường Thành…

DSC00160

muốn đi hết đoạn trường thành này…

ZhuJiaJiao- Ancient Town ( Chu Gia Giác Cổ Trấn)

IMG_1540

Chụp từ chiếc cầu phóng sinh

Đó là một thị trấn cổ đâu gần 2000 năm tuổi, nằm cách Shanghai khoản 60km. Có lẽ đây là một trong những cổ trấn gần Thượng Hải nhất. Trước khi quyết định chọn Chu Gia Giác, tôi vẫn thích mê mệt Phượng Hoàng Cổ Trấn mà nếu không thì chọn Tây Đường. Thế nên Chu Gia Giác không được trông đợi nhiều mà thật sự nhìn trên hình thì cũng không đẹp như Phượng Hoàng Cổ Trấn. Nhiều người và rất nhiều công ty du lịch ví Chu Gia Giác như “Venice của Phương Đông” vì nó có nhiều cây cầu đá nhỏ và những con kênh len lỏi giữa các khu nhà cổ từ thời Minh, Thanh hàng ngàn năm trước. Nhưng ví von như vậy có lẽ hơi quá, vì thật sự nó không quá đẹp như tưởng tượng.

IMG_1530

Cổ trấn mùa đông ủ ê cây trơ trọi lá

Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế này: do tôi đi đúng vời thời điểm nghỉ Tết của người Trung Quốc nên tất cả các khu vui chơi chỉ có tấp nập người và người, Chu Gia Giác cũng không ngoại lệ. nên thật sự là không có cảm xúc gì đặc biệt.Tôi vẫn nghĩ mình sẽ trở lại lần nữa và nghỉ qua đêm ở đây để cảm nhận được vẻ nên thơ và thanh bình vốn có của thị trấn nhỏ bé này, sẽ len lỏi qua các con phố nhỏ nhiều ngóc ngách, mua những món đồ lưu niệm xinh xinh và ngồi trên cầu ngắm hoàng hôn giữa lòng cổ kính hay nhâm nhi một cốc trà nóng nghe máy chèo khua nước vỡ dòng sông ( ngoại trừ cái quán cà phê Starbucks nằm ngay bờ sông thì các quán khác đều nhỏ nhỏ xinh xinh).

Đi Thượng Hải thật sự chỉ mệt về vấn đề ngôn ngữ. Mặc dù cũng biết sơ sơ đủ để gọi cơm, đi xe, mua đồ, trả giá nhưng thật sự cũng rất nản vì họ không nói tiếng Anh. Cái mặt của mình lúc nào cũng bị họ hỏi là ” hanguo rẻn” ( người Hàn Quốc) nhưng mà cũng rất vui vì có dịp tận dụng cơ hội nói tiếng Hoa chút chút.Bi hài nhất là trong khách sạn gọi phục vụ lên sửa dùm cái wifi, khách sạn cho một em rất chi là xinh lên nói toàn tiếng Hoa ( chuyên môn quá không hiểu nổi) mà không hiểu em nói gì. Mình đã bảo là mình không phải zhongguo ren ( người Trung Quốc) và chỉ biết chút chút thôi và cho người nào biết tiếng Anh. Em ấy lại gọi ngược xuống tiếp tân nói  gì đó mà mình chỉ nghe được ” khách là người Hàn Quốc không biết tiếng Hoa ” và anh chàng đó yêu cầu mình đi xuống dưới đất sẽ có người trợ giúp còn em ấy thì bỏ chạy. Ngôn ngữ ơi là ngôn ngữ!!

Shanghai- Spring or Winter?

IMG_1662

Thuong Hai đêm sương mù

Lỗi hẹn với Shanghai vài lần trước đó, thậm chí visa đã làm xong, vé máy bay đã mua và cuối cùng hủy luôn, nên lần này quyết định đi Shanghai cảm giác thật háo hức. Một phần vì chán ngán những ngày Tết ở Sài Gòn đi ra đi vào, hoặc nằm lên nằm xuống nên thôi sáng mùng 3 Tết là háo hức lên đường ngay.

Shanghai ( Thượng Hải)- cái tên nghe thật kêu và đọc thật thích. Mình cũng xem rất nhiều bộ phim được quay ở đó ( ngoại trừ Bến Thượng Hải và bên sông Hoang Phố, còn lại toàn là “ngôn tình”). Thượng Hải trong trí tưởng tượng của mình là những tòa nhà cao trọc trời và những con đường cổ kính; là con sông Hoàng Phố chảy chia đôi bờ và hai bên con sông đều gọi là bến Thượng Hải, là hình ảnh của các cặp đôi hẹn hò nhau trên tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu; là những mơ màng tưởng tượng về khung cảnh ngôi nhà của Tống Khánh Linh ngập tràn hoa và mình chụp 1 tấm hình ở đó vô tình trong bức hình có một chàng trai lạ; là những buổi chiều đạp xe lang thang qua các con phố hay ghé bờ sông ngồi ngắm cảnh hoàng hôn; là đi tìm cái kẹo hồ lô ngào đường  đỏ đỏ; là dáo dát tìm kiếm” đèn lồng đỏ treo cao” trên cây ngô đồng ở đâu đó khi ngày xưa hay đọc thơ ” Ơ hay buồn vương cây ngô đồng

Vàng rơi, vàng rơi! Thu mênh mông”

IMG_1400

Mang theo những hình ảnh lung linh và tâm trạng háo hức đi tìm cây ngô đồng, mình đã đến Thượng Hải. Những ngày đầu năm, Trung Quốc vẫn ăn tết như Việt Nam nên cửa hàng quán xá đóng hết, các điểm vui chơi giải trí đông nghẹt người không chen nổi chân vào còn đường xá thì vắng người qua lại. Ờ, thế mà thích! Không phải chịu cảnh kẹt xe, không phải đến những chỗ đông người, không khí như Saigon những ngày Tết. Thích một cái nữa là thời tiết mát lạnh giữa mùa đông nên có dịp mặc áo ấm, xít xoa với cái lạnh và nghe hơi thở mùa xuân lâng lâng… Muốn lên tháp truyền hình để ngắm toàn cảnh Thượng Hải, xem cô gái đã gặp lại chàng trai trong khung cảnh bộ phim đã từng xem trước đây nhưng nhìn dòng người xếp hàng dài cả cây số nên thôi từ bỏ ý định luôn ( dù trong lòng rất tiếc…mà thật sự là bây giờ khi viết những dòng này cũng đang tiếc). Tiếc cái tháp truyền hình nhưng con sông Hoàng Phố thì nhất định phải đi. Thế là làm một chuyến du thuyền trên sông Hoàng Phố ngắm thượng Hải về đêm mặc dù chi phí không hề rẻ.

Đẹp! Thật Đẹp! Thượng Hải về đêm đẹp lung linh. Chiếc thuyền trôi nhẹ nhàng trên sông Hoàng Phố. Gió về đêm lạnh ơ lạnh. Tôi giơ tay chụp được vài tấm hình rồi lại nhanh chóng cho ngay vào túi áo khoác…Đêm lạnh!.Cô gái nép mình vào chàng trai  và họ đứng bên nhau thật lâu sau khi chụp được những khung hình ưng ý ( cái chỗ này là lúc nãy tui nhường cho chàng trai…vì người đông quá mà họ đứng xa nhau thấy tội).Tôi cũng có tâm quá đó mà. Tôi đứng trên boong tàu, nghe gió thổi vào mặt lạnh tê tái. Thỉnh thoảng cũng muốn chụp tấm hình nhưng tay vửa rút ra khỏi túi áo thì hỡi ơi: lạnh rung không cầm nổi cái điện thoại, mà thật ra cũng sợ lỡ tay đánh rơi hết bao nhiêu kỷ niệm xuống sông Hoàng Phố.

FullSizeRender_4

The bund

Ghé miếu Thành Hoàng, phố đi bộ Nam Kinh mà chài ơi: người người chen chúc, dáo dát tìm cây ngô đồng mà thân cây thì trụi lá xác xơ đành loay hoay trở về Bến Thượng Hải. Hình như có vẻ nơi đây đẹp nhất, ít người nhất và không khí dễ thở nhất… Nhớ Thượng Hải thì chỉ nhớ mỗi bờ sông Hoàng Phố thôi à.

FullSizeRender

Miếu Thành Hoàng

Đôi khi loay hoay ở Thượng Hải mà cứ ngỡ mình đang đứng ở một đất nước Châu Âu nào đó. Thượng Hải có rất nhiều kiến trúc Châu Âu ( nếu dẹp dây điện đi thì có khi là Châu Âu thât ấy chứ).

FullSizeRender_2

Cái telephone box này dễ thương quá

FullSizeRender_1

Ở đâu đó trước bảo tàng Tống Khánh Linh

Vì đi vội đi vàng mà không đúng mùa nên không có thời gian lang thang trải nghiệm những điều mình mong muốn, nên thật sự rất mong trở lại qua những con đường tìm cây ngô đồng và leo lên 230m ngắm con sông Huangpu với Thượng Hải về đêm…