RỐT CUỘC ĐỜI NGƯỜI ĐANG THEO ĐUỔI ĐIỀU GÌ?

Một góc phòng ngủ với giường và một chiếc ghế, bên ngoài có khung cửa kính lớn nhìn ra rừng cây xanh mát, trời đang mưa.

Vô tình tìm thấy được một bài viết hay của một chị nào đó viết lại từ một bài viết trên mạng xã hội Trung Quốc của một nhà văn trên 70 tuổi.

Đã trải qua ít thăng trầm, bài viết vô tình khiến mình đồng cảm ít nhiều. Share lại cho mọi người cùng đọc nhe!

“Đã ngoài 70 tuổi rồi gần đây tôi thường trăn trở một vấn đề: thống kê cho thấy chỉ 44% người được sống đến tuổi như tôi vậy thì tôi còn lo lắng phiền muộn điều gì nữa. Mỗi sáng ăn cơm lỡ tay làm rớt nước sốt ra áo, rơi xuống đất làm vợ vừa dọn vừa cằn nhằn. Bà ấy càm ràm như thế suốt 50 năm trời, nghe mà nhức cả đầu. Dù bị mắng như một đứa trẻ con khiến trong lòng bực tức nhưng nghĩ lại liệu còn được nghe cằn nhằn thêm mấy năm nữa. Ăn hạt lạc thôi mà còn giận dỗi làm vung vãi khắp nơi, bị dạy bảo cũng đâu có sai, bằng tuổi tôi còn mấy ai nhai được lạc, gặm nổi mía nữa.. Nghĩ đến đây thôi lại bất giác cười. 75 năm trên đời được mất nhiều vô kể, đâu thể cái gì cũng viên mãn nhưng có một điều khiến tôi mãn nguyện: vừa được vợ chăm sóc vừa được nghe tiếng càm ràm thực chất là phúc phần. Tuổi tác con người 70 với 60, 60 so với 50 không lúc nào là giống nhau cả, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa. Lương Thực Thu tiên sinh đã nói: qua 50 tuổi cảm thấy mỗi năm sức khỏe mỗi khác, qua 60 tháng này kém hơn tháng trước, đến 70 là đi xuống từng ngày, còn qua 80 thì sinh mệnh tính theo từng giờ từng phút… Haizzzz sao mà nghe phũ phàng quá!. Đợi qua 90 tuổi ngồi luận đạo cùng mọi người thì sao nhỉ? Lúc ấy vợ còn cằn nhằn nữa không?

Uhmmm… cả đời rốt cuộc theo đuổi là vì điều gì?

Kì thực, vô số người đã bỏ qua một chân lý: NHIỀU VIỆC VỐN DĨ CHẲNG CẦN CÓ Ý NGHĨA, CUỘC SỐNG VỐN LÀ MỘT HÀNH TRÌNH. Ăn chơi hưởng lạc chưa chắc đã là phung phí thời gian, khổ cực lam lũ cũng chẳng phải đã đáng được tán dương. Đời người vốn là một chuỗi trải nghiệm và cảm nhận không ngừng, cuộc sống là sự chồng chất của vô vàn ý nghĩa lớn nhỏ, miễn là bạn muốn bạn hoàn toàn có thể làm những việc tưởng chừng như vô nghĩa như : thả hồn mơ màng, ngắm sao chờ bình minh… Trải nghiệm của bạn chính là ý nghĩa lớn nhất. Đời người không nhất thiết phải làm những việc thế tục cho là có ý nghĩa. Ý nghĩa là do ta tự ban tặng, cuộc đời là thảo nguyên mênh mông chứ không phải là đường ray tàu hỏa, chỉ cần hiện tại bạn đang tận hưởng đó mới là có ý nghĩa, kiếp người ngắn ngủi, trăm năm sau chẳng còn bạn, cũng chẳng còn tôi. Vật lộn cả đời chẳng mang theo được một hạt cát, chấp niệm cả kiếp cũng chẵng giữ lại được đôi chút hận-thương. Vậy nên ta đâu có thời gian để cãi vã, để sầu muộn, để so đo tính toán, ta chỉ có thời gian để yêu thương và tận hưởng. Tất cả đều là phù du, chỉ sống trọn khoảnh khắc hiện tại mới là quan trọng hơn cả.

Thuở nhỏ quên mang vở bài tập coi như là trời sập, thời đi học trượt vào trường mong ước cảm giác như là ngày tận thế, khi yêu xa cách người yêu thương tưởng chừng như không thể sống nổi… Giờ nhìn lại những khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua… đều đã qua; những điều tưởng không chấp nhận được cũng đã trở thành quá khứ. Cuộc sống là chuỗi lựa chọn, nối tiếc chỉ là thường tình. Thực tế thì dù chọn lối đi nào con người ta cũng sẽ hối tiếc mà thôi. Người ta thường tô hồng con đường mình đã không chọn nhưng ai nấy cũng đều biết, dù thời gian có quay trở lại với tâm trí và trải nghiệm ngày ấy bạn vẫn sẽ lựa chọn như thế thôi. Ngoảnh đầu nhìn lại thuyền nhẹ vượt muôn trùng núi, hướng về phía trước, con đường thì rực rỡ ánh dương.

Con người chẳng ai giống ai cả, người 20 tuổi đã mất mạng, người 90 xuân vẫn sống vui. Có người ra đi trong chớp mắt, kẻ nằm liệt giường 10 năm mới có thể nhắm mắt xuôi tay. Người học cao vẫn đi chạy ship hàng, kẻ ít chữ lại làm chủ; người xinh đẹp tứ tuần vẫn độc thân; người xấu xí lại sớm con đàng cháu đống; người tài giỏi cả năm chẳng về thăm cha mẹ được đôi lần; kẻ bình thường trọn đời hưởng niềm vui sum vầy; kẻ hút thuốc uống rượu đánh bài lại sống thọ; người làm việc cật lực lại đột tử tuổi thanh xuân… Đâu là đúng- đâu là sai, làm gì có chuẩn mực! Lòng bạn chính là thước đo.

Những con số hiện ra trước mắt chợt khiến ta giật mình. Đời người sao ngắn ngủi đến thế! Cuộc sống không thể tua lại, hãy tranh thủ yêu thương điều đáng yêu; theo đuổi điều đáng quý, tận hưởng từng phút, từng giây.

Nếu hỏi tôi ý nghĩa cuộc đời là gì, xin thưa: đời người vốn là vô nghĩa. 99% người ra đi sau 3 đời thời gian sẽ xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của bạn. Vậy nên ý nghĩa cuộc đời chính là trải nghiệm mấy chục năm ngắn ngủi bạn đang được sống, đó là toàn bộ ý nghĩa của sinh mệnh.. Đừng vì chút lợi ít nhỏ nhen mà toan tính phiền não, càng không nên dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình. Ngày mai và tai ương ai biết cái nào đến trước. Đời người là vô thường; tỉnh giấc là một ngày- không tỉnh lại được nữa lại là một kiếp người! Việc ta có thể làm là dùng tâm mình nếm từng miếng cơm, ngắm từng đóa hoa, thưởng thức từng cảnh sắc, hoàn thành từng trách nhiệm, cảm nhận từng khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại.

Hạnh phúc là gì? Thật ra rất đơn giản, chỉ 9 chữ thôi: CÓ NHÀ VỀ, CÓ NGƯỜI ĐỢI, CÓ CƠM ĂN. Cái gọi là năm tháng bình yên kia kì thực chỉ là bát cơm nóng trên bàn, ngọn đèn luôn thắp sáng đợi bạn về. Đời người có quá nhiều thứ không kịp, chớp mắt là một ngày, ngoảnh đầu là hết năm, quay lưng…có khi là cả một kiếp người. Hạnh phúc mà ta theo đuổi suốt đời không nằm ở quá khứ hay tương lai mà là ở giây phút hiện tại: cảnh vật trước mắt, bữa tối trên bàn, người thân bên cạnh; ba bữa cơm, bốn mùa xuân hạ; người người quây quần, mạnh khỏe bình an; đèn nhà ấm áp... Đấy chính là phong cảnh tuyệt đẹp nhất nhân gian. Hãy sống thật tốt!!

Khám Phá Euljiro: Những Con Phố Đặc Biệt Ở Seoul

(Bài viết được đăng trên web của tạp chí Koreana tiếng Việt 7/2024)

https://www.koreana.or.kr/koreana/na/ntt/selectNttInfo.do?nttSn=124965&bbsId=1590

Những ngày cảm thấy mệt mỏi mà không biết tâm sự cùng ai, tôi thường sẽ đi chuyến tàu điện ngầm số 2 vòng quanh Seoul và bước xuống ở một ga nào đó không định trước. Cũng giống như nhân vật Baek Huyn-woo trong phim “Nữ hoàng nước mắt” (Queen of Tears), tôi cũng đi chuyến số 2 nhưng không phải để ngắm hoàng hôn đẹp nhất trên sông Hán mà là đếm thời gian trôi trong vô định, nhìn người qua kẻ lại vô thức mơ hồ và chông chênh rồi dừng lại ở một nơi xa lạ nào đó. Trong những lần quanh quẩn với nhiều nỗi buồn ấy, tôi đã vô số lần xuống tàu ở Euljiro.

Đối với người nước ngoài, Euljiro có thể là một cái tên xa lạ so với Insadong, Kuyeongju hay Panmunjeom (Bàn Môn Điếm)… nhưng đối với với người Seoul, Euljiro là nơi lưu giữ kí ức phủ bụi thời gian, là nơi chứa đựng cả không gian lịch sử và là nơi…chất chứa nhiều hoài niệm, luyến tiếc về thời xưa cũ và là nơi…lưu dấu những thăng trầm qua các giai đoạn phát triển của nền kinh tế Hàn Quốc.

Euljiro của quá khứ

Euljiro là con phố trải dài từ tòa thị chính Seoul đến công viên văn hóa lịch sử Dongdaemun. Nếu đi trên chuyến tàu điện ngầm của tuyến số 2 vòng quanh Seoul, bạn sẽ dừng ở ga Tòa thị chính, đến Euljiro 1-ga qua Euljiro 3-ga, Euljiro 4-ga và cuối cùng là Dongdaemun.

Euljiro từng là trung tâm hành chính của triều đại Joseon (1392-1910) – vương quốc cuối cùng của Hàn Quốc, và nổi tiếng với nhiều cửa hàng thuốc đông y, dược liệu thời đó. Cái tên Euljiro ra đời vào năm 1946, được đặt theo tên của vị tướng đã có công lớn trong việc đánh bại nhà Tùy (Trung Quốc) là Eulji Mundeok (Ất Chi Văn Đức) dưới thời Goguryeo.

Trải qua quá trình thăng trầm thịnh suy từ thời Joseon, đến thời kỳ Nhật đô hộ rồi chiến tranh Triều Tiên, dù bị tàn phá nặng nề nhưng bằng một cách thần kỳ, Euljiro đã vực dậy phát triển mạnh mẽ cùng với sự phát triển của thủ đô Seoul.

Euljiro và những con phố “đặc biệt”

Cũng giống như ở Việt Nam có những con phố làng nghề chuyên sản xuất, tập trung một mảng kinh doanh duy nhất thì ở Euljiro cũng vậy. Nếu Hà Nội có gần chục phố phường – nơi lưu giữ dấu xưa nghề cũ như Hàng Bạc, Hàng Hòm, Hàng Thiếc, Hàng Mã… hay muốn mua máy tính phải ra phố Lý Nam Đế, muốn mua hàng điện tử phải ghé Hai Bà Trưng… thì Euljiro có những con phố, đoạn đường chỉ vài trăm mét hoặc hơn một cây số tập trung các cửa hàng bán chuyên biệt một ngành hàng duy nhất.

Thật không khó để tìm thấy nguyên dọc một con phố ở gần ga Euljiro 3-ga chuyên bán các thiết bị chiếu sáng, đèn đa chủng loại mẫu mã và giá thành hợp lý. Chỉ một con phố chưa đầy 300m mà có hơn 100 cửa hàng. Theo như nhiều người kể lại, có những cửa hàng hơn 30 năm truyền từ đời này sang đời khác, và cũng có những cửa hàng mới mở sau này. Dường như ở Euljiro có tất cả những thứ bạn cần về thiết bị ánh sáng.

Ngoài ra, còn có một đoạn đường gần Euljiro 4-ga chuyên bán rất nhiều máy may, có những dòng máy đời cũ cho đến các loại máy may hiện đại, đa dạng về chủng loại. Nếu có dịp đến đây, bạn sẽ được nghe rất nhiều câu chuyện hay về quá khứ của ngành dệt may Hàn Quốc, về việc họ đã duy trì cửa hàng qua nhiều thế hệ, tiếp nối giữ gìn truyền thống của gia đình. Nơi đây từng được xem là nơi khởi nguồn của ngành dệt may Hàn Quốc.

Một con phố đặc biệt khác ở gần ga Euljiro 3-ga từ lối ra số 1, chuyên bán các sản phẩm về gốm sứ, ngói, gạch. Nếu những người giàu có thường tìm đến Gangnam hay Nohyun-dong để mua vật liệu thì Euljiro lại dành cho giới bình dân. Ở Euljiro, bạn sẽ tìm được những mẫu gạch ngói với chất liệu, hoa văn đặc biệt tinh xảo, lạ mắt hoặc những họa tiết cổ xưa ghi dấu ấn thời gian qua năm tháng. Có vài cửa hàng nhỏ nhỏ, nhìn đơn sơ, cũ kĩ và người bán thường là một ông chú lớn tuổi. Nếu là một hôm ít khách, bạn sẽ dễ dàng bắt chuyện với họ và nghe những câu chuyện về Seoul rất hay.

Sắt, kim loại, điêu khắc, dụng cụ, da giày cũng được bán rất nhiều ở đây… Chỉ là những con phố nhỏ nhỏ, dài 200-300m nhưng dễ dàng tìm thấy sự đồng nhất trong kinh doanh. Hầu như những ngành công nghiệp quan trọng đều bắt nguồn từ Euljiro. Nói như lời của một bác lớn tuổi mà tôi có dịp nghe trong những lần quẩn quanh Euljiro, lên xuống từ chuyến tàu tuyến số 2 thì Euljiro trong thời chiến tranh Triều Tiên là nơi sản xuất, hậu cần, phân phối và là nơi tập trung bán buôn, bán lẻ đa chủng loại các mặt hàng. Sẽ là không quá lắm khi nói Euljiro dành cho mọi lứa tuổi và dễ dàng tìm thấy bất cứ hàng hóa nào mà mình muốn.

Có thể ngày nay, theo dòng chảy của thời gian và sự thay đổi trong cách sống của nhiều thế hệ mà một số ngành nghề hoặc các cửa hàng buôn bán đã không còn như ngày xưa. Mặc dù vậy, Euljiro vẫn là nơi dễ dàng tìm và mua được một thứ gì đó dù lúc đầu bạn không biết mình sẽ mua gì.

Euljiro của ngày nay

Nếu có một lần đến Euljiro, bạn sẽ thấy bên kia con phố là các tòa nhà cao tầng, khách sạn, ngân hàng, cục thuế, các cơ quan hành chính nhìn hiện đại khang trang, các trung tâm thương mại mua sắm đông nghẹt khách thì ở bên đây, lẩn khuất trong những con phố nhỏ, hẻm nhỏ đan xen vào nhau như mắc xích là các ngôi nhà xưa cũ, vết tường loang chi chít sơn, các cửa hàng bán đồ xưa xưa, các nhà hàng, quán cafe nhỏ xinh mà bạn phải nhìn rất kỹ mới tìm ra bản hiệu và lối vào.

Euljiro vẫn là Euljiro nếu như không phải gần đây con người bắt đầu tìm về những thứ hoài cổ, hoài niệm về quá khứ, đi tìm những thứ thuộc về văn hóa xưa cũ khi phong trào retro (hoài cổ) trở thành xu hướng trong giới trẻ. Và từ đó Euljiro được nhiều người tìm đến tham quan mua sắm, chụp hình và bao gồm cả người nước ngoài.

Người ta tìm gì ở Euljiro?

Đó là những con phố nhỏ đan xen ngang dọc nhuốm bụi thời gian và chỉ cần giơ máy ảnh lên là sẽ có những bức hình “phong cách, cá tính, sành điệu” lẩn trong màu sắc rất “vintage” (cổ điển) dịu dàng, ngọt ngào của bối cảnh. Và mỗi góc phố đi qua, mỗi chiếc ghế cũ bên vệ đường, một mảng tường loang lổ, những con hẻm nhỏ gập ghềnh bước cao bước thấp, một chút mùi của gió của đất hất lên sau cơn mưa ngang qua có thể làm bẩn đôi giày của bạn hay một cửa hàng bán đồ cũ… tất cả đều là dấu vết của quá khứ, nơi thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.

Đó là những nhà hàng, quán cà phê nhỏ xinh có tuổi đời gấp đôi khi hai ba lần số tuổi của bạn cộng lại được thiết kế theo phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại, ẩn mình trong những con phố nhỏ chật hẹp, trên những căn nhà 2-3 tầng cũ với những món ăn đặc trưng, không cầu kì nhưng lại rất ngon theo cái cách mà bạn phải rưng rưng nước mắt khi hồi tưởng lại “Ngày xưa… mình đã từng ăn món này”. Và có khi bạn cũng sẽ mất nhiều thời gian để tìm ra vị trí của nhà hàng hay quán cà phê ẩn đâu đó trong những ngôi nhà xưa cũ.

Đó có thể là những trung tâm thương mại khang trang được tô màu sắc mới như Daelim, thay đổi mang hơi hướng của thời đại xen lẫn giữa những khu chợ truyền thống như Bangsan mà bạn có thể tìm thấy cho mình những món quà nhỏ xinh hay thưởng thức những món ăn vặt đặc trưng của Hàn Quốc.

Và có khi bạn không cần tìm bất cứ thứ gì ở Euljiro… Chỉ là đến, đi quẩn quanh lang thang qua những con phố nhỏ để cảm nhận sự lắng đọng của thời gian, dòng chảy của cảm xúc trong một chiều hanh hao gió rồi dừng lại ở một quán cà phê nhỏ xinh bên đường đủ để có thể cảm nhận được hết những rung động, bồi hồi.

Euljiro với làn sóng phim Hàn

Khi bộ phim “Vincenzo” với sự góp mặt của tài tử Song Joong-ki nổi tiếng khắp châu Á vào năm 2021 thì không khó để nhận ra bối cảnh chính của phim – Geumga Plaza chính là trung tâm mua sắm Sewoon Cheonggye ở Euljiro. Nhờ hiệu ứng phim mà sau đó có rất nhiều người nước ngoài tìm đến Sewoon Cheonggye chỉ để chụp những bức hình theo các phân cảnh của bộ phim. Và cũng nhờ đó Euljiro dần được biết đến nhiều hơn trong mắt người nước ngoài.

Một bộ phim khác gắn liền với nam diễn viên Cha Eun-woo – “Vẻ đẹp đích thực” (True Beauty) cũng có nhiều cảnh được quay ở Euljiro. Đó là quán cà phê Hanyakbang nằm ở gần ga Euljiro 3-ga rất dễ thương được sử dụng làm cảnh quay của cặp đôi chính. Nhờ hiệu ứng của cảnh phim nên thơ, lãng mạn khi lên sóng, nhiều bạn trẻ Hàn Quốc và người nước ngoài tìm đến Euljiro để thưởng thức cà phê và để được “check-in”.

Nhưng nếu bạn là fan của phim “Nữ hoàng nước mắt” (Queen of Tears) đang làm mưa làm gió những ngày gần đây với sự góp mặt của Kim Soo-hyun và Kim Ji-won thì chắc sẽ không quên được khoảnh khắc hai người đi trên chuyến tàu điện ngầm tuyến số 2 từ ga Dangsan qua Hapcheong để có thể ngắm hoàng hôn trên sông Hán. Vậy thì sau khi ngắm hoàng hôn, bạn chỉ cần đi thêm vài ga tàu điện ngầm là có thể dừng chân ở Euljiro, xem phố xá lên đèn nhộn nhịp và thưởng thức cuộc sống về đêm, ghé vào các khu chợ sầm uất tấp nập buôn bán hay có thể dừng chân ở một nhà hàng gần đấy, thưởng thức món mì lạnh nổi tiếng kiểu xưa.

Thay lời kết

Khi Euljiro trở thành “Hipjiro”, theo giải nghĩa là “quận sành điệu” những năm gần đây thì nhiều người trẻ và người nước ngoài tìm đến Euljiro và Euljiro được biết đến nhiều hơn. Nhưng dù Euljiro có thay đổi kiểu nào đi nữa thì đâu đấy mỗi con đường, mỗi góc phố, mỗi quán cà phê nhỏ, mỗi con hẻm chật hẹp, một góc chợ đêm… đều ghi dấu ấn thời gian và đôi khi lẩn khuất đâu đấy là những nỗi niềm hoài niệm về quá khứ, là nỗi đau của ngày xưa mà thời gian vô tình đã che lấp.

Nếu có dịp ghé qua Seoul, hãy một lần lang thang Euljiro để cùng cảm nhận một Seoul rất khác… rất khác so với những gì bạn đã biết.

Saigon- Ngày ” bình thường mới”

Sớm mai thức dậy trở mình trong một ngày se se gió…Sài Gòn đã bắt đầu những ngày nhộn nhịp ” bình thường mới” sau 3 tháng phong tỏa. Người háo hức được đi làm, người nô nức được ra đường uống caphe, người hân hoan được đi tập thể dục, gặp bạn bè, người thân sau bao tháng ngày xa cách, người vô tư trong “bình thường mới” mà cứ ngỡ như Sài Gòn chưa hề có dịch, như chưa hề có chia ly…

Ở nhà lâu quá đôi khi mình quên bẵng những việc ngỡ là bình thường ngày xưa giờ cũng thật lạ lẫm: kiểu như cảm giác chật chội khi mang vớ, khó khăn khi xỏ đôi giày thể thao và ngỡ ngàng mặc một bộ đồ “chỉn chu” đi ra ngoài…Tóc đã dài ra nhiều nhưng bỗng dưng không muốn cắt ngắn đi, hay là mình lại để lại tóc dài như xưa vậy.

Sài Gòn tháng 10 với mình thật khác, ai hối hả nhưng với mình mọi thứ vẫn bình lặng, êm đềm, gió vẫn hiu hiu man mát như tiết trời mùa thu vậy mà Sài Gòn thì đâu có mùa thu nhỉ? Không biết nữa nhưng những ngày này tâm thức buộc mình thức dậy sớm để cảm nhận không khí ngày thu gió nhẹ… Cảm giác thật sảng khoái và hân hoan trong lòng. Ấy vậy mà hôm qua mình vẫn còn mơ hồ 2020 hay 2021: chài ơi mình có thể quên ngày tháng, quên năm nhưng cảm xúc giao mùa thì không hề thay đổi- đó là thứ cảm xúc trỗi dậy miên man khi cơn gió nhẹ thoảng qua có mùi hoa trong gió, mùi ngọt ngào, mùi kí ức, mùi hồi ức và kỉ niệm; rồi hoa nở, rồi lá rơi dù không hẳn là lá vàng… Như thói quen mình lại lấy passport ra xem, lật lên lật xuống và tưởng tượng mình đang đứng ở nơi nào đó trong bucket list : đang ở Montreal ngắm lá phong nhuộm đỏ con đường, hay qua Bled dạo chơi lake Bohinj, thăm thủ đô Ljubljana và lâu đài Predjama cổ kính; ghé qua thị trấn bên hồ Hallstatt thơ mộng, đến thăm Lunggern lake ở Obwalden, đi tàu qua Ulanbator giữa thảo nguyên mênh mông rồi lướt trên Silk Road đến Kazakhastan, Uzbekistan, Thổ…cuối cùng “tỉnh mộng” đang xem các series du lịch trên Netflix ^-^..

Hôm nay bỗng chốc giựt mình thảng thốt nhận ra…đã gần hết năm!

P.s: Không liên quan nhưng muốn sắp xếp lại trang blog này của mình mà không biết bắt đầu từ đâu… Nó là một mớ hỗn độn làm mình tuột mood mỗi khi muốn viết cái gì đó. Haizzz!

HELLO DECEMBER!

Chào tháng mười hai…

Chào những ngày cuối cùng rực rỡ

nắng ấm ban mai

Ta gom hết niềm vui

đong đầy trong nắng gió…

Chào tháng mười hai…

Ai đó dù mãi miết tìm kiếm một bờ vai

đã thuộc về một miền xưa..rất cũ

Dẫu biết rằng bao mùa nhớ thương qua đi

là không đủ…

xóa hết niềm đau…

Chào tháng mười hai…

Chào những đợi chờ, những nỗi đắng cay

Ta hong khô kí ức xưa bằng những ngày gió ấm..

Khẽ đan chặt tay mình vào một ngày mưa lấm tấm…

rồi tự nhủ:

Ừ! thì tháng-mười-hai

SÀI GÒN ngày se lạnh…

Sài Gòn một buổi sớm đầu đông se se lạnh–chỉ là cảm nhận vậy thôi chứ Sài Gòn làm gì có mùa đông. Chỉ là một chút se se lạnh của thời tiết khi giao mùa, chỉ là một vài chiếc lá vàng khẽ khẽ rơi rất nhẹ trên những con đường vắng dấu chân xưa…cũng đủ khiến trái tim thổn thức, loạn nhịp với những kỉ niệm gọi là xưa-cũ đã phai dấu theo thời gian… Lần trở lại này, mình đã thôi không còn lang thang sau những giờ vào những buổi chiều se lạnh hiu hiu gió như một thói quen cố hữu, cũng không còn mãi miết ngược chiều dọc đường Đồng Khởi để ngước lên đã nhìn thấy nhà thờ Đức Bà, mình đã thôi gõ từng bước chân cọc cọc xuống vỉa hè đầy loang lỗ mà nghe rõ cả từng nhịp cô đơn rớt lại phía sau lưng của ngày xưa xa ngái với những nỗi buồn đầy hoang hoải…

“Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống trãi qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại” giống như ai đó bây giờ, nỗi buồn của hiện tại không thể là nỗi buồn của vài năm về trước, cảm giác hiện giờ cũng không phải là cảm giác xót xa của nhiều năm đã qua… Đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra một phần hồi ức là những khoảnh khắc có vui có buồn sẽ lặp lại nếu vô tình bạn nghe được một bài hát, một đoạn nhạc, một tiếng chuông điện thoại quen quen…và rồi bạn sẽ nhói đau một chút, những khoảnh khắc ngày xưa như thước phim quay chậm chậm nhưng…bạn sẽ đón nhận nó một cách rất bình thản và an yên. Bạn đã biết tha thứ và bao dung với bản thân mình sau những cuộc tình đã đi qua vì hóa ra thời gian đủ dài để khiến chúng ta nhận ra chúng ta đã từ bỏ người tình chứ những cuộc tình thì luôn ở lại…

Ai cũng nói cái giá của sự trưởng thành là cô đơn và đầy rẫy những vết thương trong lòng…nhưng mình thấy cái giá của sự trưởng thành chính làm “lặng im rời ra đám đông” …Bạn sẽ thôi không còn thích sự ồn ào huyên náo, bạn sẽ chọn lựa mình xuất hiện ở nơi nào và dù vây quanh giữa sự ồn ào , học cách mỉm cười giữa đám đông nhưng cuối cùng những gút mắc trong lòng chỉ mình mình biết, chỉ lòng mình nói với mình mà thôi…

Nhân sinh như mộng, hà tất quay đầu…

Cuộc sống đã sang trang, những nổi buồn xưa rồi cũng khép lại…nếu một ngày ta tìm thấy ai đó thì cũng mong là không tìm kỉ niệm của mình trong bóng dáng người ấy và đừng đòi hỏi những điều xưa cũ ” đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt”… Tất cả sẽ qua đi …và tất cả sẽ bắt đầu…

나는 아무생각 없었다…

FullSizeRender

난 아무생각 없다!

근래에 이런저런 생각들이 많아졌다. 내가 원래 상황을 단편적으로 받아들이는 성격이 아니라서 그랬는지도 모르는데 근래 고민했던 모든 일들은 그랬다…내가 바뀔 수 없는일들…내가 고민한다고 해서 무언가 변할 수 없는 일들…내가 생각해도 고민해도 무엇이 달라질까 라는 생각이 들었다…고민 자체가 무의미 한거다…

난 아무생각 없다!

그냥 모든것을 다 내려 놓아버리고 싶고 빈통머리를 가지고 유럽이나 부탄왕국으로 가고 싶다… 생각없이 다 버리고 싶고 그냥 아무 생각하고 싶지 않는다…나..내 인생으로 나의 인생으로 살아야 한다.

오늘 사무실에서 일하면서 우연히 아래와 같이 블로그의 끌씨를 읽어봐서 너무 공감하기 때문에 여기서 다시 올렸다. 난 언젠가 이 사람처럼 그건 하겠다…

몇 번을 시뮬레이션을 해보고, 몇 번을 되뇌어 본 말이었다. 타이밍을 찾는 것만도 일주일 가까이 걸렸다. 그래도 하던 일은 마무리 지어야 했을 때여야 했고, 오전은 일과 회의가 많으니 피해야했고, 월요일과 금요일은 가급적 배제하는 것이 좋을 거 같았다. 가장 기분 좋을 때 말하는 게 좋을 것 같아 매일매일 표정을 살피며 기분을 체크했고 그렇게 겨우 말할 기회를 포착해 ‘면담’을 요청한 것이었다. 그런데도 그 말은 쉽게 나오지 않았다. 계속해서 다른 말만 빙빙 돌리며 분위기만 잡기를 한참, 상대가 ‘얘, 오늘 좀 이상한데’라는 생각을 시작한 걸 느끼기 시작했다. 이제는 정말 말해야했다.
“저… 그만 두겠습니다.

어쩌면 모든 대한민국 직장인이 꿈꾸는 순간. 이 지긋지긋한 공간을 떠날 수 있고, 이제는 잠꼬대까지 하며 꿈에서도 할 수 있는 이 일을 벗어날 수 있으며, 더 이상 맘에도 없는 웃음을 보이며 친하게 지내려 노력하지 않아도 되는 동료들을 떠날 수 있는 퇴사의 의지를 밝히는 순간. 그런데 그 순간은 내가 생각했던 것만큼 통쾌하지도, 기대만큼 후련하지도 않았다.

오히려 그 순간은 마치 내가 이 회사에 큰 민폐를 끼치는 것 같고, 함께 일했던 사람들의 뒷통수를 때리는 것 같았다. 당당함 보다는 미안함이, 후련함 보다는 찜찜함이 앞섰다. 내가 내 월급 안 받고 나가겠다는데 왜 이런 찜찜한 감정이 드는 건지, 내가 이 사람들에게 먼저 같이 일하자고 한 것도 아니었는데 왜 내가 먼저 나간다고 미안해 해야하는지 모르겠지만 아무튼 그랬다.

사직서는 사직의 뜻을 담은 문서가 아니었다.

그저 연차를 상신하듯, 사직을 상신하는 절차일 뿐

지금까지 세 번의 퇴사를 경험했지만 회사를 ‘그만두겠다’고 말하는 건 가장 어려웠고 제발 ‘사직서’라는 서류 하나로 끝났으면 좋겠다는 생각이 들만큼 피하고 싶고 두려운 순간이었다. 드라마나 영화에서처럼 절대 ‘사직서’라 쓰여진 봉투 하나 덜렁 던지고 회사를 떠나면 되는 것이 아니었다. ‘그만두겠다’고 의사를 밝히면 그때부터 또 하나의 지지부진한 퇴사 과정이 시작되었다. 최소 1주에서 길면 한 달. 그나마 이 주기도 요즘은 점점 짧아지는 것 같지만.

먼저 팀장에게 사직의사를 밝히면 수차례 어르신들이 면담을 요청한다. ‘왜 그러느냐’, ‘무슨 일을 하려고 하느냐’ 등등 언제부터 이 사람들이 나한테 이렇게 관심이 있었는지, 왜 내가 나의 앞날을 이 사람들한테 말하고 컨펌 받아야 하는지 모르겠지만 매번 ‘죄송하다’는 말을 반복하며 있지도 않은 계획에 대해 말해야 했다. 때로는 이미 이직하기로 한 회사가 결정되었음에도 말하지 못했다. 그냥 그래야 할 것 같았다. 그러고나면 이 사람 저 사람, 나의 퇴사 소식을 들은 동료들이 메신저로 불러내 똑같은 레파토리를 하루에도 몇 번씩 반복하며 입에 단내가 나도록 말해야 했다. 퇴사 시즌엔 하루에 커피 4~5잔은 기본이었던 것 같다.

가장 귀찮은 일은 인수인계를 하는 것이다. 어차피 다 같이 한 일이고, 매번 보고하며 컨펌 받고 진행했던 건인데도 꼭 인수인계의 순간이 되면 마치 너 혼자 했고, 너만 알고 있는 일인냥 알고 있는 모든 것을 기록하라고 했다. 기억력도 안 좋은 내가, 잘 기억도 나지 않은 옛날 일들까지 거슬러 올라가 기록해야 하는 건 가장 고통스러운 일이었다(그래서 세 번째 직장에서부터는 아애 일을 시작하면서부터 그 회사 사직서에 있는 인수인계서를 구해 거기다 업무를 기입하면서 일했다. 물론 그렇게 했어도 마지막에 인수인계서를 서너 차례 백 당하면서 다시 썼지만). 만약 내가 퇴사하지 않았다면 절대로 묻지도 않고, 앞으로 30년이 지나도 절대 들춰볼 일이 없는 일인 것 같은데도 기록으로 남기길 원했다. 떠나는 마당에 “이건 필요 없을 것 같은데요”라고 말할 수도 없고, 그냥 닥치고 썼다.

그렇게 시달리고 지칠 때쯤 드디어 ‘사직서’라는 걸 쓰게 되었다. 명목상 필요한 사직서에는 미리 협의된 것들을 다시 확인하며 기록하는 것 밖에는 없었다. ‘사직서’라는 것은 나의 오랜 고민과 힘들게 내린 결정에 대한 의지가 담긴 문서일줄 알았는데, 어차피 그때쯤이면 이미 모두가 나의 퇴사를 알고 있고 정리해야 할 것도 다 했기 때문에 명목상의 사직서, 퇴사를 위한 프로세스 중 하나의 절차일 뿐 그 이상의 어떤 의미도 없었다. 그저 협의된 퇴직 날짜를 마치 휴가계를 올리듯 쓰는 것 밖에는.

그나마 사직서에는 퇴사 사유를 기입하는 란이 있지만 거기에도 ‘개인 사정’ 정도로 간결하게 쓰는 것으로 마무리하게 된다. ‘나갈 때만큼은 모든 걸 다 말하겠어!’라던 나의 정의심과 포부는 ‘그래봤자 난 떠나고, 남는 사람들만 힘들 뿐인데. 내가 이렇게 한다고 달라지는 건 없을텐고 오히려 떠난 나에 대한 기억만 안 좋아질텐데’라는 생각에 모든 말을 삼키고 그저 빨리 마무리되기만을 바란채 ‘상신’버튼 클릭으로 마무리를 하게 된다.

이 정도까지 오면 그래도 마음이 한결 가벼워진다. 나가도 딱히 할 일도 없고, 그저 출근하기로 한 날까지 책상에 앉아 있기만 하면 되기 때문에 출근길도 가벼워진다. 스트레스를 주던 상사도 이 즈음이면 그저 동네 오빠나 언니처럼 살갑게 챙겨주고, 일로 괴롭히던 동료들도 일로 엮이지 않으니 꽤 재미난 사람들이 되어 같이 대화하는 것도 즐겁다. ‘원래 회사가 이랬던 건가?’라는 생각이 들며 ‘이 정도라면 몇 년 더 다닐 수도 있겠는데’라며 살짝 괜히 그만두나 후회가 되기도 하지만 이 모든 것이 끝났기 때문에 이런 느낌도 느낄 수 있다는 걸 알기에 그저 즐길 뿐이다.

마지막 책상정리. 마치 내가 이 자리에 없었던 것처럼, 책상 곳곳 남겼던 나의 흔적을 지우는 시간. 회사에서 오래 있었던 시간만큼 정리할 짐도 많고 집에 챙겨갈 것들도 많지만, 이제는 이것도 요령이 생겨 회사에는 아애 개인 짐을 두지 않는다. 내가 굳이 챙겨가지 않아도 아쉬울 것이 없도록, 어느 날 통째로 내 책상이 없어진다해도 회사는 아쉬워 할 서류가 있을망정 개인적으로는 아쉬움이 남지 않게 말이다. 그리고 남아 있던 명함들은 아낌없이 분쇄기 통에 넣어버린다. 이제는 이 회사 이름으로 날 소개할 일은 없을테니깐.

난 그저 또 다른 월급쟁이를 택하는 것일 뿐이었다.

언제쯤 내게도 진짜 퇴사가 가능할까?”
  
어쩌다보니 몇 번의 퇴사를 했지만, 매번 쉽지 않은 결정이었다. 회사에 몸 담은 연차가 길면 길수록, 월급에 대한 의존도가 커지면 커질수록, 나이가 들면 들수록 쉽지 않았다. 고려해야 할 것도 많았고, 망설임도 커졌다. 더욱 큰 문제는 나의 퇴사는 딱히 하고 싶은 것이 있기 때문에 하는 퇴사가 아니었다는 것이다. 그저 지금 이 회사가 지긋지긋하고, 저 회사는 좀더 나아보이고, 그러니 또 다른 월급쟁이를 선택하기 위한 퇴사였지 ‘하고 싶은 일은 하기 위함’이라든가, ‘꿈을 찾기 위한 퇴사’라든가, ‘새로운 도전’을 위한 퇴사‘가 아니었다.

처음에는 다른 곳은 여기보다는 나을거라 믿었다. 그런데 막상 가보니 거긴 거기 나름대로의 또 다른 문제가 있었다. 문제의 성격과 종류만 다를 뿐이지 어디든 그곳 나름의 고충과 힘듦이 존재했다. 그러니 결국 이직은 일을 하는 환경과, 함께 일하는 사람과, 월급의 액수만 바뀔 뿐이지 월급쟁이라는 본질과 월급쟁이의 고충은 그대로 있는 것이었다.

만약 내게 원대한 꿈이 있었다면 어땠을까? ‘꼭 한 번 하고 싶은 일이 있다’면 퇴사가 정말 즐거웠을까? 지난 회사를 나온지 1, 그리고 또 한 번의 퇴사를 고민하며 그래서 정말 회사를 그만두면 내가 원하는 것이 무엇인지에 대해 생각본다. 실컷 늦잠을 자고, 읽고 싶은 책을 마음껏 읽으며, 여행을 마음껏 다니는 것? 막상 주말에는 새벽같이 일어나며, 시간이 있으면 퍼져있기 십상이며, 월급이 없으면 무슨 돈으로 여행을? 결국 내 명분은 핑계에 불과하며, 잠시 도망치고 싶을 뿐, 또 다른 월급쟁이를 꿈꿀 것이다.

그래서 진정한 퇴사는 아직 한 번도 경험하지 못했고, 어쩌면 앞으로도 하지 못할 게 분명하다. 하고 싶은 일을 하고 살기엔 월급이 필요하고, 사실, . 딱히 하고 싶은 일도 없고. 정말 하고 싶은 건 월급만큼 통장에 돈은 꽂히면서 놀고 먹는 거지만 그럴 일은 절대 일어나지 않을테니깐!

그래서 대부분의 직장인들 가슴 속에는 쓰다 만 사직서가 수십 장씩 있나보다. ‘나는 다를 거야라고 어리석은 생각을 하며멋있어 보이는 척회사를 박차고 나오는 나 같은 사람만 시행착오 끝에 그 진리를 깨닫는 것이고 말이다.  

 

 

 

 

NHỮNG MÙI HƯƠNG NGÀY CŨ…

img_0852

Dear December,

Chào tháng 12.

Một buổi sáng mờ sương, tôi lang thang nơi góc phố trước nhà thờ Đức Bà và ngồi mơ màng nghe khoảnh khắc giao mùa chạm ngõ trái tim mình xao xuyến. Gió vờn miên man làm rơi khẽ những chiếc lá héo úa, đánh đưa  xoay xoay trong gió.

Tháng 12! Có những cảm xúc bồi hồi theo những cơn mưa chợt đến chợt đi rồi tan biến, có những nỗi xót xa còn đọng lại mãi dù đã nhiều năm qua đi, có những kỉ niệm ngỡ đã phủ bụi thời gian nay lại quay về làm đau nhói con tim. Có những vết thương tưởng đã lành nhưng lắp đầy bằng những nỗi đau khác…

Tháng 12! Nghe miên man con nắng vàng ươm nơi đầu ngõ, gió lang thang vô định vờn qua mặt mang theo chút hanh khô làm cho con người ta cảm thấy bức rứt khó chịu. Thật lạ! Có những nỗi buồn cố hữu cứ theo tháng 12 quay về làm cho ta cảm thấy chán chường mệt mỏi…Sau những giờ tan ca, ta với nỗi cô đơn một mình lang thang trên những con đường khói bụi của Sài Gòn, gõ từng tiếng giầy cộc cộc xuống vỉa hè với những bước chân chậm rãi, đến khi dừng lại đã thấy mình đứng ngay góc Đồng Khởi nhìn ra nhà hát thành phố…Lòng thênh thang- mênh mang…

Khi ta ngồi viết những dòng này thì ngoài kia tiếng thời gian cứ lặng lẽ trôi và chỉ vài cái chớp mắt thôi…khoảnh khắc giao thừa rồi cũng đến. Còn nhớ năm ngoái, vào cái ngày cuối cùng của năm cũ, ta một mình ngồi đếm thời gian trong góc quán cà phê. Ngồi uống hết ba cốc kem trà xanh, ngắm nhìn dòng người qua lại nhộn nhịp trên phố Nguyễn Huệ … từng người, từng người đến rồi đi chỉ riêng ta còn ở lại…

Vâng, chỉ riêng ta còn ở lại với những nỗi xót xa gặm nhắm tâm hồn nhiều cảm xúc… Một ai đó đã từng nói rằng “khi chia tay nhau, cả hai đều là người thất bại” nhưng riêng ta, ta thấy rằng chỉ mỗi mình “thất bại”..Đôi khi lòng cũng tự hỏi cần bao nhiêu thời gian để có thể quên một người..nhưng vẫn không thể nào trả lời được.. Thôi khỏi đi ha! Cần khóc bao nhiêu nước mắt để có thể xóa sạch kí ức về một ai đó- và câu hỏi này cũng không lời đáp.. Thôi khỏi luôn nhe!

“ Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống đang trãi qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại” (Anh Khang). Giống như ai đó bây giờ, nỗi buồn hiện tại không thể là nỗi buồn của vài năm về trước, cảm giác hiện giờ cũng không thể là cảm giác xót xa của những ngày đã qua.. Có nhiều thứ đã trôi xa rất xa, người ra đi không bao giờ ngoảnh lại còn người ở lại sao mãi miết ngóng trông về nơi xa ngái…Cuộc sống sẽ sang trang và nỗi buồn xưa rồi cũng khép lại. Nếu có một ngày ta tìm thấy ai đó thì cũng xin đừng tìm kỷ niệm của mình trong bóng dáng người ấu, đừng so sánh và đừng đòi hỏi những điều xưa cũ “ đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt”

Thôi thì, nếu đã không thể quên… ta cứ để trái tim mình mặc sức nhung nhớ và quằn quại trong những nỗi đau đớn của riêng mình. Nếu đã không thể quên…thì thôi ta sẽ nhớ…

Nắng sẽ ấm trong lòng vào một ngày không xa khi ta thôi không còn nhớ…

Chào tạm biệt tháng 12. Đó sẽ là mùa đông cuối ở Sài gòn và sẽ tạm xa nơi này một thời gian.

Chào nhé!

Six notebooks will help to change your life!

Hôm nay tình cờ đọc được một bài viết hay quá, nhất định phải viết vào đây mà thực hành từ từ. Mình rất biết ơn tác giả này và vô cùng cảm thấy thú vị khi tìm ra được những khơi gợi, ý tưởng thú vị để thay đổi cuộc sống. Mình sẽ bắt đầu bằng quyển sổ 3 trước vì mình nghĩ nó tác động tích cực lên suy nghĩ.

————-

Trong nhiều năm, tôi ĐAU ĐẦU tìm các giải pháp PHÁT TRIỂN bản thân & cải thiện kỹ năng. Sau đó nhờ may mắn, tôi được biết Bí quyết 6 Cuốn sổ thay đổi cuộc đời

1

Codex Leicester

Thiên tài trên nhiều lĩnh vực người Ý, Leonardo da Vinci có ghi chép tay trên 30 quyển, trong đó 1 quyển nổi tiếng nhất là “Codex Leicester” viết khoảng năm 1508 được Bill Gates mua lại giá 30,8 triệu $ vào năm 1994.

Cuốn sổ tay này có 72 trang, viết bằng kỹ thuật viết ngược – tức là phải dùng gương chiếu các trang viết mới đọc được.

2

Bill Gates mua 30,8 triệu $ năm 1994

Richard Branson (tỷ phú sáng lập Virgin) và rất nhiều tỷ phú $ khác cũng đều sở hữu những quyển sổ tay của riêng mình.

Trong bài viết này, tôi sẽ chia sẻ với bạn nguyên lý của 6 quyển sổ:

1) SỔ THÔNG THÁI:

Đôi khi 1 thông tin bạn đọc từ facebook, đọc từ 1 quyển sách, xem video, nghe audio hoặc do 1 người khác chia sẻ lại, hầu hết mọi người đều gật gù thấy hay, độc đáo, thú vị … và quên dần dần.

Jim Rohn nói:

DON’T TRUST YOUR MEMORY ! (Đừng tin vào trí nhớ của bạn)

Vì thế khi nghe, xem, học, đọc, được chia sẻ hoặc bạn tự giác ngộ điều gì đó hay, hãy ghi chú và tóm tắt lại theo ý hiểu của bạn vào quyển sổ này.

LỢI ÍCH LÀ GÌ?

Sau 1 thời gian, bạn sẽ sở hữu rất nhiều kiến thức, kinh nghiệm quý báu hay ho mà chính bạn đọc lại cũng phải ngỡ ngàng – không thể tin được là do chính mình viết ra.

Không phải lúc nào não bộ cũng đạt tình trạng trí tuệ cao hoặc giác ngộ, khoảnh khắc đó thường trôi qua rất nhanh, nếu bạn không ghi chép, tổng hợp lại ngay khi xuất hiện ý tưởng, bạn sẽ nhanh chóng quên mất hoặc nhớ không chính xác.

Sai lầm là thường không tổng hợp & đúc kết kiến thức, biến của người khác thành của mình, nên hầu hết mọi người thường mau quên.

Mặt khác, nếu không đem vào ứng dụng ngay, họ không thể chuyển hóa từ BIẾT sangHIỂU.

Trong phật giáo có 3 phương cách để có được trí tuệ đó là : VĂN – TƯ – TU.

  • VĂN là học hỏi LÝ THUYẾT.
  • TƯ là TƯ DUY. Học hỏi là phải gạn lọc, suy nghĩ , không nên chỉ rập khuôn.
  • TU là THỰC HÀNH. Vận dụng lý thuyết vào thực tế và tự mình kiểm chứng lý thuyết.

Hiểu được 3 khái niệm này bạn có thể vận dụng trong rất nhiều trường hợp.

Ví dụ 1: Tự học

Một số người đọc sách – đó mới chỉ là Văn (lý thuyết). Nếu không suy nghĩ, thảo luận, đặt câu hỏi – tức là chưa có TƯ (tư duy). Có suy luận, suy nghĩ, nhưng chưa vận dụng – tức là chưa có TU (thực hành). Nếu bạn nghe 1 người thành công chia sẻ kinh nghiệm, tức là TU của người này trở thành VĂN của người kia. Bạn có đang tự soi lại mình và lên chiến lược phù hợp ko?

Ví dụ 2: Thực trạng việc đào tạo

Nhìn chung hiện nay, tỷ lệ VĂN (lý thuyết) quá nhiều. TƯ thì có 1 số nơi có. Còn TU (thực hành) còn hạn chế. Bạn có đang nghĩ đến thực trạng đào tạo từ tiểu học đến đại học nói chung ko?

Ví dụ 3: Vận dụng cho việc bạn đào tạo cho nhân viên, cho con cái, cho học viên, cho những người xung quanh.

Ưu tiên và chú trọng vào đâu, có đủ VĂN – TƯ – TU chưa? VĂN – TƯ – TU là con đường để đi đến GIÁC NGỘ! Sổ thông thái là bước đi đầu tiên trên hành trình đó.

2) SỔ MỤC TIÊU – Ý TƯỞNG & CHIẾN LƯỢC & KẾ HOẠCH

Đây là quyển sổ bạn ghi các mục tiêu hàng tháng & hàng năm. Các chiến lược & kế hoạch mà bạn sẽ triển khai. Việc lập mục tiêu sẽ nằm ở 1 chuyên đề khác để bàn sâu hơn.

Về cơ bản, bạn ghi ra những điều mình MUỐN.

Có thể ở những lĩnh vực chính yếu như sau:

  1. Tài chính (Ví dụ : Số tiền kiếm được, thu nhập, tổng tài sản ….)
  2. Phát triển bản thân (Ví dụ : Học kỹ năng đàm phán, lãnh đạo, ngoại ngữ….)
  3. Sức khỏe (Ví dụ : Cân nặng, chiều cao, chơi môn thể thao…)
  4. Giải trí (Ví dụ : Đi du lịch….)
  5. Cống hiến (Ví dụ : Giúp ai đó, từ thiện, cho đi giá trị….)
  6. Mối quan hệ (Ví dụ : Lập gia đình, có con…)

ĐIỀU QUAN TRỌNG:

Đầu tháng bạn viết ra các mục tiêu.

Cuối tháng bạn xem lại mình làm được, hoàn thành bao nhiêu việc và ghi ở phần KẾT QUẢ.

SAI LẦM :

  1. Hầu hết mọi người không có mục tiêu
  2. Hoặc Không có mục tiêu đầy đủ:
    Ngắn hạn (tuần, tháng), trung hạn (1 năm), dài hạn (3-10 năm)
  3. Không tập trung hoàn thành mục tiêu
  4. Đặt những mục tiêu quá viển vông hoặc quá đơn giản.

Lợi ích QUYỂN SỔ là giúp bạn TẬP TRUNG hoàn thành mục tiêu & GIÁM SÁT chính mình. Mài giũa kỹ năng THIẾT LẬP MỤC TIÊU là 1 trong những kỹ năng quan trọng bậc nhất.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuối tháng bạn thấy mình ko hoàn thành MỤC TIÊU nào? (Bạn biết bằng mọi giá tháng sắp tới mình phải hoàn thành hoặc nên đặt mục tiêu vừa có tính thách thức, vừa có tính khả thi?)

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuối tháng bạn thấy mình hoàn thành 4/5 mục tiêu. Rất hài lòng và hào hứng cho tháng tiếp theo phải ko?

GHI NHỚ:

Không biết mình muốn gì thì sẽ không bao giờ đạt được điều mình muốn, và tiếp tục 1 cuộc đời “bèo dạt mây trôi”….

3) SỔ NHẬT KÝ THÀNH CÔNG:

1 trong những cảm xúc tệ nhất của hầu hết mọi người đó là KHÔNG HÀI LÒNG.

Không hài lòng về bản thân, không hài lòng về hiện tại ….

Càng không hài lòng họ càng chán nản; suy nghĩ, hành động tiêu cực và càng thất bại.

Hãy để tôi chia sẻ cho bạn 1 bí mật:

Thành công hấp dẫn thành công

Sổ nhật ký thành công là quyển sổ 1-5 ngày bạn ghi lại 1 lần về những điều mình đã làm được, điều mình làm tốt hoặc chỉ đơn giản là 1 điều tích cực.

Ví dụ:

Ngày 10/02/2016

  1. Gặp được 1 người tên A, chia sẻ về …. Rất hay
  2. Giúp được 1 người B 1 việc nhỏ : …..
  3. Đọc được 1 quyển sách hay : …..
  4. Đi làm đúng giờ….
  5. Nảy sinh 1 ý tưởng có thể hay : …..
  6. Dậy sớm lúc …. để làm việc C

LƯU Ý:

Ghi thật vắn tắt chỉ 5-10 ý, mỗi ý 1 câu, ngắn gọn đừng ghi dài dòng như nhật ký (mặt dù tên quyển sổ là nhật ký thành công.)

TẠI SAO?

Vì làm như vậy ngày nào bạn cũng làm được, nếu bạn ghi nhật ký dài cả trang, ôi có lẽ sờ vào bạn sẽ phát ngán không muốn động bút cho lần tiếp theo. Có ngày bạn chỉ có 2-3 thành công hoặc việc hoàn thành nhỏ cũng được, hãy ghi lại.

TÁC DỤNG quyển sổ này là gì?

Khi bạn ghi ra những điều này, cảm xúc tích cực dâng lên trong bạn.

HÀI LÒNG VỀ BẢN THÂN!

Bạn có thể suy nghĩ, hôm nay hoặc vài ngày qua thật tuyệt vời, TIẾP TỤC THÔI.

Lâu lâu bạn đọc lại để nhớ về những KHOẢNH KHẮC CHIẾN THẮNG, thấy mình THẬT TUYỆT!

Và hãy nhớ :

DUY TRÌ CẢM XÚC TÍCH CỰC VỀ THÀNH CÔNG và
THÀNH CÔNG NHỎ SẼ THU HÚT THÀNH CÔNG LỚN!

4) SỔ TÀI CHÍNH CÁ NHÂN:

Tỷ phú người Mexico Carlos Slim (thường nằm trong top 5 người giàu nhất thế giới) không phải là người có trí nhớ siêu phàm, nhưng đến nay ông vẫn giữ những cuốn sổ ghi chép chi tiêu từ khi còn là một cậu bé được cha mẹ cho tiền tiêu vặt.

Sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng Carlos Slim đã được cha huấn luyện từ nhỏ về chi tiêu chặt chẽ và khôn ngoan trong vấn đề tài chính. Được biết, một trong những cuốn sổ chi tiêu hồi nhỏ của Carlos có viết: “Hôm nay tôi mua một chai nước ngọt giá 70 xu. Hôm nay tôi mua hai chiếc bánh kem, hai cuốn album, hai chiếc bánh rán”.

Dù bạn sở hữu doanh nghiệp hay không, bạn đều cần có quyển SỔ THU CHI.

Quyển sổ thường có 4 cột chính:

  1. Ngày tháng (hoặc số thứ tự)
  2. Công việc, nội dung
  3. Thu
  4. Chi

Đây là quyển sổ bạn thống kê lại các hoạt động thu chi cá nhân hoặc doanh nghiệp của mình.

Ví dụ :

  1. Mua đồ A – 250k (cột CHI)
  2. Trả tiền người B – 3 triệu (cột CHI)
  3. Thu 1 khoản tiền C – 10 triệu (cột THU)

Nếu có ai đó đã trả 1 khoản và còn nợ 1 khoản, bạn có thể dùng bút đỏ khoanh tròn….Hoặc khoanh tròn các chi phí cần kiểm tra, lưu ý thêm.

Tác dụng quyển sổ này là gì?

  1. Kiểm soát tài chính cá nhân
  2. Phát triển thói quen quản lý tiền bạc

Ví dụ:

Thỉnh thoảng bạn nhìn lại cột thu chi, có thể bạn thấy mình đang “chảy máu” với tốc độ không dừng được. Cũng có thể bạn kinh ngạc vì không ngờ chỉ trong vài ngày hoặc vài tuần mình đã tiêu 1 khoản tiền khủng khiếp.

Cũng có thể bạn tự trách mình về 1 khoản chi mà đáng nhẽ bạn có thể kiểm soát, giảm bớt hoặc cắt hẳn nếu thông minh hơn. Có ngày bạn giật mình vì 1 khoản tiền mà bạn quên không đòi hoặc chưa giải quyết.

Bạn hiểu ý tôi chứ?

Sổ thu chi chỉ là 1 trong vài chục kỹ thuật quản lý tiền bạc.

SỰ THẬT:

6 cái lọ quản lý tiền (T.Harv Eker đào tạo) được ca ngợi là phương pháp quản lý tiền hay nhất thế giới – cũng hay nhưng thực ra là hoàn toàn không đủ để bạn quản lý tiền!

Bạn cần hiểu biết nhiều hơn thế rất nhiều.

Ghi nhớ:

Hãy kiểm soát con quỷ chi tiêu trong bạn và rèn luyện thói quen kỷ luật.

Hãy bắt đầu ngay hôm nay với SỔ THU CHI CÁ NHÂN.

5) SỔ QUAN HỆ:

Năm 1968, Bill Clinton đang học đại học Oxford, ông gặp 1 sinh viên sau đại học tên Stamps tại 1 buổi tiệc. Bill lấy ra 1 quyển sổ ghi chép màu đen và hỏi:

  • Anh đang làm gì tại Oxford?
  • Tôi đang học tại Pembroke nhờ học bổng Fulbright

Bill ghi chú Pembroke vào sổ và tiếp tục hỏi về trường và ngành mà Stamps đã tốt nghiệp cử nhân. Stamps ngạc nhiên hỏi:

  • Bill, sao anh phải viết hết mọi thứ ra giấy vậy?
  • “Tôi sẽ chuyển sang làm chính trị, tôi sẽ tranh cử thống đốc bang, tôi muốn ghi lại tất cả những người tôi đã gặp gỡ”. Bill cho biết.

Câu chuyện này do Stamps kể lại càng làm nổi bật phong cách thẳng thắn của Bill Cliton trong việc yêu cầu giúp đỡ hay lôi kéo người khác tham gia sứ mệnh của mình.

Thực tế, ngay từ sinh viên, vị tổng thống thứ 42 này đã có 1 thói quen là hàng đêm ghi lại trên giấy những tấm thẻ tên và các thông tin quan trọng của những người ông gặp trong ngày.

Sổ quan hệ là quyển sổ ghi chép lại các mối quan hệ chất lượng của bạn.

Bạn có thể liệt kê 1 cách vắn tắt và đơn giản thông tin về các mối quan hệ như họ tên đầy đủ, ngày tháng năm sinh (sinh nhật), nghề nghiệp và năng lực, mối quan hệ khác của họ…..

Thực tế cuộc đời của bạn thay đổi thường bởi 2 điều:

1 là những quyển sách mà bạn đọc.

2 là những người mà bạn gặp!

Có 1 công thức khá hay:

QUAN HỆ + QUAN HỆ + QUAN HỆ + ….. = TẤT CẢ

Có thể nhiều người biết nhưng ít người hiểu cách vận dụng.

Lợi ích Việc ghi chép SỔ QUAN HỆ nhắc nhở bạn duy trì kết nối hoặc dành thời gian hỗ trợ chéo, giúp đỡ người khác và để nhận sự giúp đỡ khi cần thiết.

SAI LẦM:

Trung bình 1 người có từ 200-300 mối quan hệ.

Hầu hết mọi người đều có 1 vài mối quan hệ chất lượng, đôi khi có thể chỉ là những lần gặp thoáng qua nhưng rất ít người ghi chép lại điều này. 1 dạng quan hệ nữa là quan hệ bắc cầu. Tức là bạn quen người A là 1 người bình thường, nhưng người đó lại khá thân thiết với người B – 1 người có năng lực mà bạn đang cần B giúp đỡ.

Đáng tiếc là khi bạn bế tắc, ít khi bạn nghĩ đến mạng lưới quan hệ để xử lý mà có thể bạn xử lý mọi việc theo bản năng hoặc thói quen.

Nếu trong mạng lưới của bạn có 1 MENTOR (người đỡ đầu), người có đủ tố chất, năng lực và kinh nghiệm thì cuộc đời của bạn sẽ tăng tốc chóng mặt trong 1 khoảng thời gian rất ngắn.

Để học hỏi thêm về các chiến lược phát triển mối quan hệ, bạn có thể tìm đọc 3 quyển:

  1. Đắc nhân tâm
  2. Đừng bao giờ đi ăn 1 mình
  3. Ai che lưng cho bạn

GHI NHỚ:

QUAN HỆ SẼ ĐẺ RA TIỀN BẠC.

6) SỔ CÔNG VIỆC (QUẢN LÝ THỜI GIAN):

Mắc chứng khó đọc bẩm sinh, ngay từ nhỏ tỷ phú Richard Branson (sáng lập tập đoàn Virgin) đã luyện cho mình thói quen ghi nhớ mọi việc thông qua ghi chép.

Richard Branson tiết lộ một trong những công cụ quyền lực nhất mà ông có trong bộ thủ thuật kinh doanh thành công. Bạn có thể mong đợi đây là một bí quyết phức tạp hay độc đáo.

Tuy nhiên, trên thực tế, vũ khí bí mật của Branson đề cập tới chính là CUỐN SỔ TAY cũ luôn đi cùng ông tới bất cứ đâu.

Những lưu ý thói quen viết tay – theo ông rất có ích trong công việc quản lý, đàm phán và thậm chí cả các tình huống pháp lý.

Diễn đạt mọi suy nghĩ ra giấy, có lần không mang sổ tay, Branson còn viết lên cả hộ chiếu.

Branson đặc biệt ưa thích dùng bút để viết lên giấy hơn là lướt ngón tay lên bàn phím bởi nó không gây phiền phức hay làm ông tập trung trong một cuộc họp.

CÁCH SỬ DỤNG:

Ví dụ bạn có thể viết ra để sắp xếp và quản lý thời gian như sau:

08h: Làm việc A
10h : Gặp người B
12h: Đi sự kiện C
14h: Làm việc D
16h: Làm việc E
18h: Gặp người F
20h: Làm việc G
22h: Làm việc H
24h: Làm việc I

Ngoài ra, bạn có thể dùng nó ghi chép hoặc diễn đạt bất cứ điều gì mà BẠN ĐANG SUY NGHĨ, MONG MUỐN, NHỮNG VẤN ĐỀ hay GIẢI PHÁP …..

SỰ CHUẨN BỊ cho 1 cuộc bán hàng, đàm phán hay gặp gỡ đối tác….

Lợi ích của việc sử dụng SỔ CÔNG VIỆC thường xuyên:

1) Do có sự liên hệ đặc biệt về thần kinh giữa ngón tay và trí não, mỗi khi bạn sử dụng bút để viết ra trên giấy là bạn đang tăng cường sự TẬP TRUNG và GHI NHỚ một cách đặc biệt.

Bạn làm cho vấn đề trở nên RÕ RÀNG và SÁNG TỎ.

Ví dụ: Mark Zuckerberg (sáng lập Facebook) lại thường diễn đạt suy nghĩ của mình lên những chiếc bảng trắng ngay từ khi còn là sinh viên đại học.

2) Bạn có thể xem lại 1 sự việc đã xảy ra cách đây 3-5 năm, chính xác vào ngày hôm đó xảy ra việc gì. Thật thú vị phải không?

GHI NHỚ:

Nếu thành công là 1 hành trình, đôi khi xem lại quá khứ bạn sẽ biết được tương lai của mình.

Chia sẻ kinh nghiệm cá nhân :

1) Tôi bắt đầu thực hành 6 quyển sổ từ 2010

2) Ban đầu không quen và hay quên ghi chép

3) Hiện nay duy trì thường xuyên như sau:

  • Sổ thông thái: 3-7 ngày tôi ghi 1 lần hoặc bất thình lình học được hoặc giác ngộ được.
    Hiện nay đã ghi chép được 4 quyển dày. Khá nhiều kinh nghiệm hiện nay tôi chia sẻ lại cho học viên chỉ là 1 phần nhỏ các kiến thức mà tôi đã ghi vào sổ này.
  • Sổ mục tiêu & chiến lược: 2 tuần đến 1 tháng tôi ghi 1-2 lần
  • Sổ nhật ký thành công: Thời gian đầu rất chịu khó ghi (khi cảm xúc tiêu cực nhiều), hiện nay 1-2 tuần mới ghi 1 lần.

Mong muốn duy trì 2-3 ngày ghi 1 lần.

  • Sổ tài chính cá nhân: 3-10 ngày ghi 1 lần
  • Sổ quan hệ: Quản lý trên file excel, 1-2 tháng cập nhật 1 lần.
  • Sổ công việc hàng ngày: Dùng thường xuyên hàng ngày.

THỈNH THOẢNG ĐỌC LẠI TÔI THẤY RẤT THÚ VỊ : Có những điều mà mình không thể tin được do mình viết ra – vì không nhớ gì cả, có 1 số suy nghĩ mà thời điểm này thấy rất buồn cười – vì ngớ ngẩn , và có những điều tôi tiên đoán mơ ước tương lai – nay đã thành sự thật.

LƯU Ý:

  1. Nên mua sổ to, bìa chắc chắn để ghi được nhiều. (hạn chế dùng sổ tay nhỏ do ghi được ít và hay rơi rụng làm mất)
  2. Có thể kết hợp cả hai : Ghi Note trên điện thoại hoặc để Online và Sổ giấy tờ
  3. Xác định THÓI QUEN quan trọng hơn SỐ TIỀN. Ban đầu bạn chưa quen nhưng tập dần sẽ quen. Nhiều người có TƯ DUY của người thành công nhưng họ không bao giờ thành công. Lý do? Họ mới có TƯ DUY mà chưa có THÓI QUEN của người thành công.
  4. Thỉnh thoảng quên không ghi, đừng tự dằn vặt và trách móc bản thân. Hãy tiếp tục. Việc hôm qua đã qua, hôm nay là ngày ta tiếp tục.

TÓM LẠI: 6 cuốn sổ thay đổi cuộc đời của bạn gồm:

  1. Sổ thông thái
  2. Sổ mục tiêu & chiến lược
  3. Sổ nhật ký thành công
  4. Sổ tài chính cá nhân
  5. Sổ mối quan hệ
  6. Sổ công việc hàng ngày

Và đừng quên VĂN – TƯ – TU, hãy RA MUA NGAY VÀI QUYỂN SỔ.

GHI CHÉP LẠI những điều mà tôi vừa hướng dẫn bạn vào 1 quyển sổ.

Quyển nào bạn còn nhớ không?

Rồi 1 ngày, nhìn lại những quyển sổ này, bạn sẽ nghĩ:

Thầy giáo thật tuyệt vời! ^ ^

– Nguyễn Thành Tiến

JUNGLE TRIP WALKING TO TRI AN LAKE

IMG_9749

Those were the days…There were many difficult things happened at the same time. I felt i  was surrounded by the lonely crowd and stuck in there. I could not see through by colorful spectacles.But one day, i recognized that when i don’t know what i will do, then don’t do anything or sometimes the best thing i can do is not think, not wonder, not imagine, not obsess; just breathe and have faith that everything will work out for the best.

Just know that accepting of what is, letting go of what was and having faith in what will be.That’s all.

So, one beautiful weekend, i left all things behind, took my backpack and went to Jungle in Tri An lake, Vinh Cuu, DongNai That was a great and interesting trip to the inhabited island  which was bought by  vietnamese singer- Cao Minh and people called it by his name ” Cao Minh island”.

IMG_9544

Một ngày đẹp trời, bị hấp dẫn bởi thông tin từ Viet Kingfisher Tourism và Anh chàng người Anh -Stu về chuyến Jungle và tắm sông lội suối, hái hoa bắt bướm, nghe chim hót…thế là khăn gói quả mướp trốn phố về rừng mà không hình dung được ở nơi đâu. Nói vậy thôi chứ thật ra cũng rất gần, đi xe đâu chừng 1 tiếng đường xá gập ghềnh rồi xuống phà qua sông ( chắc là phà Hiếu Liêm) là đã tới nhà sàn của Kingfisher Nest Homestay ở xã Hiếu Liêm, huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai. Ngôi nhà bé bé xinh xinh phía trước có giàn hoa giấy và sơ ri rụng chín ngoài ngõ, có những luống cải con con vừa mới được trồng, rất là “organic”- một khung cảnh yên bình. Ngôi nhà sàn dùng làm homestay vừa mới xây, xung quanh toàn là mít, cóc, chuối, và mướp treo lủng lẳng, bầu đội trên đầu… Cách đó không xa là con đường rất đẹp nhiều cỏ lau dẫn đến hồ thủy điện Trị An. Lúc đầu vừa nhìn thấy cứ nghĩ ngay đến khung cảnh trong bộ phim ” the Longest Ride”, vừa lãng mạn, nên thơ vừa hùng vĩ, bao la, và thế là xuýt xoa thầm nghĩ sẽ rất là bình yên nếu một chiều đạp xe trên con đường này rồi thơ thẩn dạo chơi bên bờ hồ…Cuộc sống chỉ nhẹ nhàng và bình lặng thế thôi à.

IMG_9773 IMG_9768

Men theo thủy điện Trị An dẫn lối đến bìa rừng đi vào hoang đảo. Nghe đâu có chừng mấy trăm hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác ở xung quanh khu bảo tồn thiên nhiên-văn hóa Đồng Nai. Sau gần hai tiếng trekking đường rừng có nhiều hoa thơm, cỏ dại, chim kêu, sâu bám, ốc hoang bò dưới chân, bướm bay chập chờn đủ màu sắc và nhiều vũng sình lầy, cả bọn đã tới được bến đò để đi cano sang đảo hoang. Hơi tiếc một chút là đi mòn mỏi trong con đường đầy bí hiểm với ánh nắng, bóng tối và những âm thanh ma mị của rừng, có mùi cây, mùi cỏ, mùi thiên nhiên, mùi của sự sống mà không được nghỉ dừng chân gì cả. Cả bọn cứ đi là đi mà không ai chịu nghỉ ngơi để enjoy. Mình thích vừa đi vừa ngắm thiên nhiên, vừa nghe tiếng cây cỏ hoa lá, vừa hái hoa bắt bướm. Nhiều khi đang đi, quay qua chụp con bướm, quay lại chạy theo hụt hơi á.

FullSizeRender (1) FullSizeRender (2)

Điều tuyệt vời trong chuyến đi này là đêm trên hoang đảo. Đó là giây phút thả mình trôi bồng bềnh sông ngắm hoàng hôn đỏ rưng rức từ từ khuất phía xa xa mà không thể ghi lại được khoảnh khắc đẹp lung linh đầy tiếc nuối. Đó là lúc không biết bơi và bị ám ảnh bởi cú hụt chân xém chết tại VT năm xưa và những nỗi sợ hãi mơ hồ nhưng cố mặc áo phao, theo đồng bọn bơi ra xa, chân không chạm xuống và trong đầu thì đầy nỗi nghi ngại.Đó là cảm giác phấn khích giải tỏa được căng thẳng và vượt qua nỗi sợ chính mình với lòng biết ơn đồng bọn-Truyền-Francis-Thư-Lan cứ bảo ” chị cứ bơi ra đây” còn mình thì ” em quay lại cho chị nắm áo phao của em đi, chị sợ lắm”… Đó là lúc tiếp đất từ trên cano xuống ngay bờ đá vì nghĩ mình không sao nhưng sau đó mới phát hiện bầm chân, trầy tay rướm máu. Đó là khi đêm tối không đèn,trăng 13 sáng lung linh soi rõ trong vườn điều, ngủ lều cùng đồng bọn nghe gió rít ngoài cửa sổ ( cái cửa sổ hư roài vì nhà bỏ hoang mà) và tưởng tượng chuyện ma, rồi cứ lúc trở mình nghe con chim gì mà cứ ” hưng hức” ngoài xa nên giấc ngủ cứ trôi đầy mộng mị…Đó là cái đêm đúng nghĩa “trăng thanh gió mát” ngồi ngắm sao trời, nghe sóng vỗ bờ đá bên hồ tưởng đang ngồi ở một nơi nào xa lắm lắm, như bãi biển hoang sơ nhưng mùi gió từ lòng hồ không mang vị chan chát như gió từ biển. Đó là cái đêm không có miếng nước nào tắm, không rửa mặt ,chỉ có tắm hồ rồi ăn mải, uống mải miết vậy mà cũng có chi đâu. Đó là buổi sáng vì tin lời Stu đi ngắm bình mình hoang đảo lúc 6g nên cuối cùng 6g lò mò thức dậy mà bình minh đã lên đến đỉnh đầu. Đó là cảm giác ngạc nhiên lần đầu thấy Flycam, tưởng như được đang xem bộ phim nào đó.

IMG_9529 IMG_9549IMG_9562IMG_9563IMG_9567

Hoang đảo trở nên lung linh rất nhiều qua đoạn phim  được quay lại bằng flycam của bạn người Pháp Emmanuel đi cùng chuyến. Link xem bên dưới nhe.

https://www.youtube.com/watch?v=ASakXPRRXG4

Sẽ thật là thiếu sót nếu không nói đến món ăn được nấu dưới bàn tay của chủ nhà-Bà Đất. Bọn mình đứa nào cũng ăn liền ba bốn chén cơm mà có đứa còn ví là ” ăn như đã bị bỏ đói”. Thật rất lâu rồi mới ăn được chén cơm được nấu bằng củi, rất thơm và có cả cơm cháy nữa. Món nào cũng ngon hết . Cải chua nhà làm, cá được câu từ dưới ao, rau được hái sau vườn, chuối được trồng bên hiên, mít ở kế bên nhà… Mọi thứ rất tươi ngon và không hóa chất, thuần hữu cơ và trên hết là các món ăn được nêm rất hợp khẩu vị, vừa ăn. Không chỉ bọn mình mà cả các bạn nước ngoài đi cùng cũng rất thích. Và đặc biệt rượu sơ ri “homemade” ngon rất ngon.

IMG_9764FullSizeRender

Có những chuyến trốn phố về rừng như thế này rất thích. Và điều cuối cùng, để lại ấn tượng sâu sắc sau chuyến đi này là buổi sáng trước khi rời hoang đảo, có một nhóm các bạn trẻ đến cắm tại và Stu đã nhờ Lan phiên dịch dặn dò họ rất kĩ rằng nếu có ăn uống cắm trại thì nhớ không xả rác lung tung và bảo vệ môi trường, hoang đảo một cách sạch sẽ nhất. Chài ơi, du lịch thân thiện với môi trường và ý thức bảo tồn, bảo vệ thiên nhiên là đây. Muốn trở lại một ngày khác không xa.

Ai có quan tâm xin mời liên hệ với Anh Chủ vui tính của Viet Kingfisher Tourism theo hình bên dưới nhé vì có nhiều chương trình “trốn phố về rừng” độc, lạ mà rất hay.

IMG_9758