NHỮNG NGÀY HÈ

IMG_2778Seoul- những ngày mưa trong trẻo của mùa hè

Đó là những ngày mưa rất buồn. Tôi thường ngồi nơi góc bàn làm việc nhìn qua cánh cửa sổ mờ sương trắng xóa bên kia bờ sông Hàn đếm thời gian trôi lặng lẽ

Đó là những ngày dài tôi ước mình không phải thức dậy đi làm và cứ cuộn tròn trong chăn ấm, mơ màng trong tiếng nhạc diu êm và đắm chìm trong những kí ức của riêng mình. Tôi sẽ không phải gượng ép mình làm những điều mà mình không thích, ngồi ăn những bữa trưa trong ngột ngạt và gượng cười với những câu chuyện nhạt nhẽo của đồng nghiệp về bạn trai bạn gái, về hẹn hò và cuộc sống riêng tư hay quan tấm thái quá về cuộc sống của người khác.

Đó là những ngày mà tôi cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều chống lại mình và mọi nước biển đều gom hết vào trong đôi mắt và chỉ chờ ai đó chạm khẽ là nước mắt rơi không ngừng được. Mọi ấm ức và những tổn thương trong lòng sao nhiều năm cứ thế mà tan vụn vỡ.

Đó là những ngày mà tôi sống trong lặng thinh, chẳng buồn nói với ai lời nào. Tôi thích co hẹp trong thế giới của riêng mình và mân mê với những kí ức, thế giới nội tâm và hiểu mình nhiều hơn, hiểu về nỗi buồn nó đến từ đâu và nhận thức rõ nước mắt không tự nhiên rơi xuống từ đôi mắt sâu. Ai trong cuộc đời rồi cũng đi qua nỗi đau và bước lên những nấc thang dốc của cuộc đời, khó khăn đến mức không thở nổi. Tôi đang đứng trước sự lựa chọn giữa bơ đi mà sống, bước hiên ngang mà đi qua nỗi đau hay tự buông bỏ và bước sang con đường khác.. Mọi sự lựa chon đều có những rủi ro và hạnh phúc riêng. Dũng cảm bước qua hay dũng cảm buông bỏ cũng đều là những quyết định khó khăn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình và nhiều người khác.

Đó là những ngày tôi đi qua trầm cảm. Tôi không muốn trở về vì thấy mình không hợp về nơi đó và sẽ dừng chân ở một nước khác xa hơn, không phải chỗ này cũng không phải nới kia. Những thứ mới lạ luôn là những thứ hấp dẫn mình nhất và mình luôn ao ước đi khám phá những vùng đất mới. Già rồi,nếu không phải là những người thấu hiểu đôi khi chỉ muốn im lặng bước qua thời gian và không quan tâm đến bất cứ ồn ào nào của cuộc sống ngoài kia cả.

Đó là những buổi sáng mùa hè mưa rơi rả rích, vơ vội cái dù và bước đi làm trong mưa… Đó là những buổi sáng tôi thấy mình thật khoan khoái và tràn ngập hạnh phúc lẫn năng lượng tích cực. Thời gian của một ngày cũng trôi qua rất nhanh và tôi còn có thời gian lang thang ở chùa hay bay vào phòng gym chạy vã mồ hôi hơn hai tiếng và về nhà với một giấc ngủ thật say…Biết ơn đời tôi vẫn đang rất hạnh phúc theo cách của mình vốn có.

Hôm này tôi đi ăn thịt nướng à há! ^^

THÁNG TƯ VỀ….

Một chiều xuân tháng tư đầy nắng êm trôi…

Tôi ngồi đây-nơi góc nhỏ thân quen lầu 9 nhìn ra mênh mông nhà cao tầng phía bên kia bờ bắc sông Hàn-thủ đô Seoul…Từng đoàn xe chậm chạp nối đuôi nhau trong cái nắng vàng ươm của buổi chiều một ngày xuân gió nhẹ mà lòng tôi hân hoan một niềm vui khó tả… Hôm nay tôi nghe tiếng buổi chiều thật đẹp và tôi nhận ra nếu mình có thể rời văn phòng khi hoàng hôn vừa chợt tắt như chiều hôm qua… tất cả thanh âm của buổi chiều trong mắt tôi đều đẹp lạ…

Từ bao lâu rồi tôi đã không nhìn thấy hoàng hôn rực nắng…?

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi nghĩ mình có khá nhiều việc để làm cho cuộc sống cá nhân chỉ gói gọn trong 4-5 tiếng đồng hồ bao gồm cả việc nấu một bữa ăn tối cầu kì với những món mình yêu thích và uống một chai rose hoegarden thơm ngát mùi hoa hồng, nghe  tí tích mưa rơi và gió rích bên ngoài khe cửa, rồi vu vơ với những bài hát cổ điển phát ra từ chiếc điện thoại cũ kĩ…

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi có thời gian để chạy bộ loanh quanh sân chùa gần nhà hay có thể làm chuyện điên rồ đầy ngẫu hứng như là chỉ một tin nhắn giữa đêm ” 드라이브 갈래?” ( do we drive to somewhere?) là bay ra khỏi nhà khi trời mưa và hai đứa lái xe dọc sông Hàn giữa đêm mưa 🙂 chẳng để làm gì… Tình huống xẩy ra như cảnh trong phim đang hot hòn họt “Chị đẹp mua cơm ngon cho tôi” nhưng rất tiếc…

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi có thể chạy bộ dọc sông Hàn khi trời 8g mà hoàng hôn chưa tắt nắng, tôi có thể xem một bộ phim thật hay, dọn dẹp nhà cửa, đọc một cuốn sách và 10g lao ngay ra ngoài uống một cốc bia mát lạnh và gà rán…thiệt cuộc sống vui biết bao nhiêu.

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi sẽ có dịp hẹn hò với đám bạn người nước ngoài, sẽ lang thang Hongdae hoặc Itaewon, ăn đồ ăn của các nước, sau đó tăng 1 là Beer Pong nhẹ nhàng thụt banh bàn, tăng 2 chuyển sang mine cabin bar nhẹ nhàng, tăng tăng, lâng lâng và tăng 3 sẽ là một bar khác sôi động hơn người nhiều hơn, mùi khói thuốc cũng nhiều hơn, nhạt nhòe chớp chóe chóe không ai nhận ra mặt nhau…rồi khóc rồi cười rồi tha hồ giải tỏa ức chế…Từ bia tươi, bia chai, cocktail đủ chủng loại, sau đó là whisky rồi sau đó là 1 shot, 2 shots… Cuối cùng tăng 4 sẽ là cửa hàng tiện lợi để ăn mì gói hoặc là quán lề đường ăn chả cá, húp miếng nước chả cá giải rượu, có khi là bọn bạn không lết nổi đến cửa hàng và nằm gục luôn trước thềm nhà của ai đó trong khi chờ taxi tới….Đó là những bữa tối thứ sáu cuối tuần về nhà khi bình minh của ngày hôm sau chuẩn bị ló dạng…

Và tôi biết là…tôi nên rời văn phòng sớm….

Và tôi biết là hơn 1 tháng qua tôi chưa rời văn phòng sớm….

That’s my life in Seoul!