QUY NHƠN MÙA LÚA CHÍN

FullSizeRender(4)

Chiều quê yên ả

Cũng phải gần 11 năm rồi mới quay lại Quy Nhơn nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ ” thành phố Quy nhơn lấp lánh ánh đèn… đêm tĩnh mịch”. Đó là ký ức của ” chương trình ” cảm nhận đêm khuya” trên chuyến xe buýt đêm đi từ thiện Quảng Nam thời còn sinh viên được ghi âm  và bọn con trai cứ phát đi phát lại điệp khúc ấy. Và còn là ký ức của cả đêm không ngủ cho một chuyến đi khác mà cả bọn làm phiền khách sạn Hải Âu vì ồn ào …với bia và khô mực. Chuyến từ thiện tại Quy Nhơn sau đó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ bởi khi đi phỏng vấn, được công ty nhận vào làm và công ty yêu cầu đi làm ngay nhưng không chịu, nhất quyết nói là ” để em đi từ thiện xong rồi về em đi làm”… Vậy nên Quy Nhơn làm mình nhớ nhiều như thế đó.

FullSizeRender(7)

Một trong những khoảnh khăc đẹp ở Eo Gió

Đến Quy Nhơn dịp này thời tiết âm u khi ảnh hưởng của gió mùa, biển động và thế là mọi kế hoạch bị đảo lộn. Nhưng Quy Nhơn vẫn đẹp dịu dàng vì mùi hương lúa chín trên con đường từ sân bay đi vào trung tâm thành phố. Một phong cảnh thanh bình và yên ả lâu rồi mới thấy. Nhà nhà gặt lúa, trẻ em nô đùa, trâu buồn gặm cỏ bên góc tre làng khi khói chiều nghi ngút tỏa xa xa phía chân trời vẫn ươm vàng màu lúa chín… Thật ra chỉ cần như vậy thôi! Đi đâu để thấy lòng mình bình yên và tự tại thì mọi nơi đi qua, mỗi giấy phút trôi qua đều đáng trân qúy. Không đi để check in hay khoe bạn bè, không đến nơi người ta buộc phải đến, không làm theo ” hội chứng đám đông” mà chỉ đi-đến-ở lại- vì mình thích như thế.

IMG_3054

Eo Gió ngày gió

Những ngày ở Quy Nhơn chỉ lang thang thưởng thức đồ ăn thật ngon nhất là bánh xèo. Có hai vợ chồng ( Anh chồng cực vui tính ) bán bánh xèo trên lề đường Nguyễn Huệ mà chỉ bán từ 3 giờ đến 5 giờ là hết. Quán không tên nhưng ăn rất ngon mà bánh xèo nóng hổi có những con tôm rất ngọt. Mấy ngày ở Quy Nhơn là mấy ngày ăn bánh xèo chỗ này. Nghĩ cũng lạ, thích chỗ nào là ăn mỗi chỗ ấy thôi.

 

Ấn tượng ở Quy Nhơn có lẽ là Eo Gió ở Nhơn Lý-đẹp hoang sơ đầy nắng và gió. Con đường từ trung tâm Quy Nhơn đi theo cầu Thị Nại ra Nhơn Lý là con đường nhựa mới làm thẳng tắp mà hai bên là những đồi cát trắng. Đường dễ đi mà đẹp lung linh. Nhơn Lý đang phát triển nhờ một khu phức hợp sân golf 5 sao đang xây chuẩn bị đưa vào hoạt động gần đấy.

This slideshow requires JavaScript.

Eo Gió là một eo biển hình cánh cung với những ngọn núi đá ôm trọn một vòng cung eo biển xanh. Gió từ biển thổi vào lúc đứng trên ngọn núi chơi vơi có thể cảm nhận được “thân nhẹ như sắp bay”. Cả ngày ngồi ở đây nghe sóng biển nổi trận cuồng phong xô ngã từng đợt từng đợt phủ lấp bờ đá, nghe gió thổi miên man ru âm thanh dữ dội mà dịu êm của buổi trưa vắng người ” biển lỗi lầm để cho con sóng chứa đầy bão giông”…Nếu đoạn đường từ Nhơn Lý về Quy Nhơn không vắng tanh thì thật sự muốn ở lại Eo Gió ngắm hoàng hôn lắm lắm. Ngoài những đợt sóng “cuồn phong” thì Eo Gió yên bình lắm, hoang sơ lắm cho những ai biết thưởng thức vẻ đẹp của Eo Gió. Chắc là sẽ quay lại Eo Gió nằm cả ngày ở đây rồi đi Kỳ Co luôn.

NỖI NHỚ HÀ NỘI CỦA CON GÁI SÀI GÒN

( Bài đã được posted trên vnexpress năm 2010 theo link bên dưới)

http://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/noi-nho-ha-noi-cua-con-gai-sai-gon-2176485.html

101APPLE_IMG_1171

( Hình chộp trên đường về ngang Hồ Tây một chiều đông âm u)

Cái nắng se lạnh của buổi sớm Sài gòn làm mình bất chợt nhớ về mùa thu Hà nội.Bỗng dưng có một nỗi nhớ cồn cào, da diết; nghe nỗi nhớ chạm vào tim mình thổn thức…Đã 5 năm rồi nhỉ! Ừ, đã hơn 5 năm kể từ ngày mình rời bỏ Hà nội và quay về Sài gòn sau hai năm gắn bó ở một mảnh đất mà mình như một kẻ cô đơn đi giữa dòng người tấp nập không một người quen biết.Thế nhưng, Hà nội dù xa lạ với những bỡ ngỡ ban đầu đã vun đắp cho mình nhiều ước mơ, nhiều kỉ niệm và những kí ức…ngỡ là đã quên.

NINH BÌNH-ĐI TÌM GIẤC MƠ XƯA

( Bài này đã được đăng trên báo Thế Giới Phụ Nữ 4/2013)

duong vao tam coc

Thành thật mà nói, tôi bắt đầu chuyến đi Ninh Bình một cách ngẫu hứng mà không hề có dự định trước. Một ngày mưa chán nản, tôi hỏi đứa bạn có hãng hàng không nào bán vé máy bay giá rẻ đi Hà Nội không vì muốn thoát khỏi sự ồn ào náo nhiệt của sài gòn, thoát khỏi những căng thẳng vì công việc. Và thế là tôi đi.. Nghĩ ra, đi ngẫu hứng cũng có nhiều cái hay và thú vị riêng của nó. Tôi cũng tự mình thú nhận rằng tôi yêu thích và khát khao một lần được đặt chân đến Ninh Bình sau khi xem xong phim “Thiên Mệnh Anh Hùng” của đạo diễn Victor Vũ.. Phong cảnh núi nong hùng vĩ khiến tôi phải trầm trồ, thán phục và không nghĩ rằng ở Việt Nam lại có cảnh đẹp như thế.

Thế là, sau khi mua vé máy bay,tôi bắt đầu hoang mang, lo lắng .Đây là chuyến đi đầu tiên tôi tự lên kế hoạch lịch trình mà không cần đợi có người đi cùng nên mọi thứ cũng khiến tôi khá căng thẳng liên tiếp những ngày sau đó. Tôi bắt đầu e ngại “sự liều lĩnh” của mình ..Tôi đọc hết tất cả thông tin trên các diễn đàn du lịch liên quan đến Ninh Bình, và gửi email khắp nới tham khảo ý kiến của nhiều người đi trước.Tôi hỏi hết những người tôi quen biết có người quen hoặc đang sống ở đó để có những thông tin thật hữu ích và cuối cùng…tôi bắt đầu lên đường cùng một người bạn.

Ngày đến Ninh Bình, mọi thứ khiến tôi thật ngỡ ngàng… Thị xã Ninh Bình be bé mà đường xá sạch bong, xe chạy thênh thang. Con đường từ khách sạn Hoa Lư đến Tràng An dài hun hút và xung quanh toàn núi và núi làm cho tôi có cảm tưởng là minh đang đứng ở một nơi nào xa lạ lắm, không phải Việt Nam. Nếu như Tràng An cho tôi những điều ngạc nhiên khó tả khi được ngồi thuyền gần 3 tiếng đồng hồ xuyên qua những hang động đẹp lung linh thì chùa Bái Đính lại là” nỗi thất vọng” khi mà chúng tôi không thể tham quan và nghe được gì vì “sự chèo khéo” từ khi bước xuống xe cho đến khi đã vào tận bên trong vẫn “ không buông tha”…Mà thôi, đó chỉ là một cái chấm nhỏ trong một hành trình dài về thăm cố đô Hoa Lư và vẫn còn nhiều điều đẹp hơn thế nên đó không là điều đáng bận tâm cho lắm.

muu sinh

Tôi yêu cố đô Hoa Lư trong sự tĩnh lặng giữa trưa buồn và miên mang nhớ về bài lịch sử “ Đinh Bộ Lĩnh dẹp loạn 12 sứ quân” đã được học từ thuở nhỏ và rồi tự vẽ lên trong đầu hình ảnh của Đinh Bộ Lĩnh khi ấy. Thật buồn cười! Cảm xúc này cũng tựa hồ như cảm xúc ngày tôi đặt chân lên Côn Sơn- Chí Linh (Hải Dương) để thăm anh hùng Nguyễn Trãi và nghêu ngao bài thơ” Côn Sơn ca” rồi thả mình xuống thảm cỏ xanh mướt lắng nghe thanh âm của quá khứ và tự thêu dệt câu chuyện của riêng mình với những kết nối vụn vặt của lịch sử… Tôi không muốn viết về những thông tin địa lý, lịch sử ở đây vì những thông tin đó mọi người đã biết rất nhiều hoặc cũng có thể tìm thấy trên internet, tôi chỉ muốn viết về những cảm nhận của riêng mình cho hành trình” du lịch bụi” đầu tiên của tôi bằng chuyến về thăm cố đô Hoa Lư.

troi tren tam coc

Nói thật, trước khi đặt chân đến Ninh Bình, tôi thường vẽ nên trong trí tưởng tượng về dòng sông Ngô Đồng nhỏ bé xinh xinh trôi lững lờ giữa đôi bờ vàng ươm lúa chín hay sóng sánh giữa đồng sen mông mênh nước. Tôi luôn bị mê hoặc và ám ảnh bởi những bức tranh đẹp lung linh ấy, thậm chí khi một người bạn Nam Mỹ của tôi đến Việt Nam du lịch, tôi còn giới thiệu, thuyết phục và khuyên anh nên ghé qua Ninh Bình trong hành trình của mình vì cái dòng sông đẹp như mơ ấy. Thế nên ngày tiếp theo của lịch trình, chúng tôi đã thuê xe máy và hai đứa chở nhau đi Tam Cốc…Mua vé thuyền hết 140 ngàn,chúng tôi xuôi dòng sông Ngô Đồng đi vào những hang động tuyệt đẹp. Dòng sông Ngô Đồng của tôi ở đó nhưng mùa không có lúa chín mà sen thì đã lụi tàn từ rất lâu nên chỉ còn trơ trọi vài nụ hoa búp búp. Cảnh đẹp hơn tranh vẽ, núi ôm mây, mây ôm núi, thuyền tôi trôi trên sông lững lờ giữa làn nước trong xanh soi rõ tận đáy những mảng rong rêu. Tôi yêu cảnh sắc này đến lạ và lưu luyến chẳng muốn rời xa và mong ước trở lại vào mùa lúa chín.

Ninh Bình để lại dấu ấn trong tim tôi và cũng là kỷ niệm khó phai với nụ cười cực “thân thiện” của hai Anh cảnh sát Ninh Bình. Rời Tam Cốc, chúng tôi đèo nhau trên chiếc xe máy thuê của khách sạn và thẳng tiến về nhà thờ Phát Diệm bằng bản đồ của “ google map”.Thật không uổng công chúng tôi đi một quãng đường gần 40km để đến thăm quần thể kiến trúc tôn giáo độc đáo còn sót lại nơi đây. Ai đó đã từng nói rằng” đây là một trong những thánh đường độc đáo và bí ẩn nhất thế giới” cho nên từ Sài Gòn” lặn lội” ra đây, tôi cũng cố công đi tìm điều bí ẩn nào đó còn sót lại. Quỳ trong thánh đường như một con chiên ngoan đạo, tôi bắt đầu đi tìm điều ước của riêng mình. Người ta nói rằng toàn bộ quần thể nhà thờ đá Phát Diệm đều làm bằng thủ công, bằng các vật liệu tự nhiên, không có máy móc hay xi măng, cọc thép gì cả làm tôi ngạc nhiên và thầm kính phục. Tôi yêu Ninh Bình trong buổi chiều lang thang xe máy rượt đuổi ánh hoàng hôn sắp tắt bên kia đồi.

Ninh Bình cũng để lại trong tôi nỗi sợ hãi vì đêm tối vắng tanh, chúng tôi lang thang đi bộ dọc trên những con đường đang xây dựng dở dang, không ánh đèn đường, chỉ có những ánh sáng vụt sáng vụt tắt từ những chiếc xe máy chạy lướt qua vì cứ đinh ninh rằng khách sạn mình đang ở rất gần và cũng vì không tìm thấy taxi.. Không một bóng người đi bộ, chỉ hai chúng tôi đang lững thững bước đi rồi hoảng sợ bỏ chạy khi thỉnh thoảng có một vài thanh niên “ nhìn ghê sợ” đưa mắt về phía chúng tôi. Đó cũng là kinh nghiệm nhớ đời cho lần đầu tiên đi bụi.

Nhưng có gì đâu, mỗi chuyến hành trình là một trãi nghiệm thú vị và nhờ có những chuyến đi, mình mới nhận ra rằng: con người ta “lớn” dần lên không phải ở nơi mình đang sống mà là qua những nẻo đường ta đi.

tam coc

** Tôi thấy có rất nhiều tour đi tham quan Ninh Bình từ các công ty du lịch, tour 1 ngày hoặc 2 ngày khởi hành từ Hà nội. Nhưng tôi đã đi 4 ngày và khởi hành từ Sài gòn, bằng máy bay giá khuyến mãi của Vietjet air và bao gồm 1 đêm tôi ghé lại Hà Nam. Tôi đi xe khách Minh Long Ninh Binh 70,000 đồng/ lượt ( số điện thoại: 0303882300), có thể gọi điện trực tiếp đặt chỗ và xe sẽ đón tại khách sạn. Từ bên xe Giáp Bát về Nội Bài tôi gọi trực tiếp cho taxi Nội Bài đón tại bến xe.

Khách sạn thì có thể ở tại Hoa Lư giá 350,000/ phòng / đêm bao gồm ăn sáng cho 2 người Khách sạn cách bến xe Ninh Bình khoảng 1,5km. Khách sạn nhỏ đẹp, nằm ngay bên hồ, khung cảnh thoáng mát. http://www.khachsanhoalu.vn

Có thể ăn uống tại nhà hàng Anh Dzung gần khu du lịch Tam Cốc, hoặc nếu ở thị xã Ninh Bình có thể ghé nhà hàng Hương Mai. Ngoài ra cũng có thể đi ăn miến ngan, bún dọc các con phố nhỏ ở thị xã, ăn chè huế, uống bia tươi lề đường cũng rất thú vị.

Xe máy có thể thuê tại khách sạn với giá giao động 200-250 ngàn/ ngày

Ngoài ra cũng phải chuẩn bị tiền mua vé tham quan Tam Cốc 80 ngàn/ người và Tràng An là 100 ngàn/ ngườ và tiền tip cho người chèo thuyền.

Tổng chi phí cho lịch trình của tôi chỉ khoảng 5 triệu bao gồm vé máy bay ( vẫn rẻ hơn một vé máy bay khứ hồi của Vietnam airlines)