ALONE IN THE U.S ( P.2)

FullSizeRender_5

cherry blosooms everywhere in Los Angeles

Ngày trở về…

Có chuyện gì để kể trong những ngày ở Mỹ không nhỉ??

Tưởng đến vùng nắng ấm nhưng đó là mùa mưa gió tơi bời… Những ngày ở đây nhìn vào bảng dự báo thời tiết thì thấy mưa nguyên tuần thế là book vé xe đò đi Los Angeles chơi.Những ngày đầu đến Mỹ rất sướng, tưởng là không bị lệch múi giờ nên ăn,chơi, ngủ không phải lo lắng gì cả. Nhưng đến ngày thứ ba thì hỡi ơi 4 giờ sáng mới ngủ và liên tục những ngày sau đó cũng vậy. Mỗi ngày chỉ ngủ 2-3 tiếng vì ban ngày còn bận đi chơi nữa.

Chả biết kể gì về Mỹ vì Mỹ không nằm trong bucket list của mình. Nhưng cơ duyên đã đưa mình đến Mỹ nên những ngày rong ruổi đây đó đã “sáng mắt” ra được nhiều thứ. Bởi vậy, nhiều khi những gì đọc qua sách vở không thể nào mường tượng được thực tế ra sao.

Nước Mỹ là… buổi sáng mưa giăng khắp lối bắt xe đò đi từ San Francisco lên Los Angeles, gặm ổ bánh mì và ngủ vùi rồi thỉnh thoảng ngốc đầu dậy ngắm cảnh hai bên đường. Đó là những con đường dài hun hút không thấy nhà cửa đâu, cảnh đẹp miên man. Có lẽ ngắm cảnh hai bên đường trên những chuyến xe dọc ngang các tiểu bang mới là điều thú vị và nên làm khi đến Mỹ. Cảnh đẹp ngút ngàn nhưng rất tiếc là không dừng lại chụp ảnh được.

FullSizeRender_3

LA city -view from the Griffith Observatory

Mỹ không vui…không biết nữa hay lòng người không vui nên thế. Lang thang dưới ga tàu điện ngầm đi dọc ngang thành phố, leo lên chỗ này chỗ kia chơi, rảo bước trên đại lộ danh vọng hay chui ra biển hoặc lên công viên Gifth Park có đài quan sát toàn cảnh thành phố Los Angeles và cũng là nơi quay bộ phim La La Land. Nhiều người nói đừng đi tàu điện ngầm vào ban đêm tại Los nhưng bản thân mình thấy cũng chẳng sao cả. Tuy có nhiều người vô gia cư, những người Mỹ đen và nhiều người say xỉn… Việc lang thang dưới ga tàu điện ngầm mới thấy nhiều mảnh đời bất hạnh. Mình bắt gặp một cụ già người Nhật đứng kéo violin trên góc ngã tư đường phố nhộn nhịp bậc nhất ở Los và để bên cạnh một câu tiếng Anh thế này “ I can not speak English, please give me a job” ( Tôi không biết tiếng Anh, xin hãy cho tôi một công việc). Nhiều người qua đường ném vào vài đồng tiền lẻ còn ông thì vẫn mải mê kéo đàn trong một buổi chiều nhạt nắng… Mình đã bậc khóc trong đêm trên đường về khách sạn sau khi bước ra khỏi nhà ga và gặp ngay cảnh một Anh da đen ( không biết người nước nào) đang quỳ lại bên một đống đồ và chiếc xe đạp ngã nghiêng, trong khi xung quanh Anh là hơn một chục anh cảnh sát.. không biết chuyện gì đang xẩy ra vì không dám đến gần nhưng cảnh tượng đó làm mình khóc. Nước Mỹ- cường quốc giàu có, thịnh vượng và là thiên đường đối với biết bao người, và là nơi cưu mang rất nhiều người tị nạn không phân biệt màu da, chủng tộc và cũng là nơi bạn bắt gặp rất nhiều người ăn xin, vô gia cư trên phố…Nước Mỹ-nơi có những mảng tối-sáng nhập nhèm: đó có thể là con phố thênh thang với các tòa nhà tài chính cao chọc trời và cũng nối tiếp bên đó là một khu nhà ổ chuột nghèo xác xơ, nhếch nhoáng lem nhem. Đứng cạnh bên một người quần âu trong bộ vest công sở lịch sự có thể là một người da đen nằm chỏng chơ, quấn chăng kín mít và những hộp đồ ăn vương vãi…

Nước Mỹ là…cô người Mỹ sống tại Sanfran trên đường đi Los cùng mình đã rất nhiệt tình hướng dẫn mình tìm ga tàu điện ngầm gần nhất hoặc gọi taxi. Khổ nhất là khu mình đứng không có taxi để mà đứng vẫy vẫy ngoài đường như ở Việt Nam, phải gọi tổng đài hoặc gọi uber hoặc gọi một loại nữa cũng tương tự uber là Lift nhưng toàn bộ thanh toán bằng thẻ tín dụng. Và thế là mình có dịp sử dụng tên tiếng Anh khi bác tài xế nói tên mình rất dễ thương, trùng tên với con gái của bác ấy

Nước Mỹ là…mình đã cố gắng cãi lại ý trời khi nhất quyết phải đi cho được công viên quốc gia Yosemite trong những ngày mưa bão nhiều tuần nhưng đúng là “người tính không bằng trời tính”, không nên cố cưỡng cầu điều gì cả. Mình đã tìm rất nhiều tour đi Yosemite trong khoản thời gian đó nhưng hầu như không có công ty nào tổ chức, tìm mãi thì cuối cùng vẫn có một nơi nhưng công ty hình như toàn khách trung quốc và mình là vị khách “ nước khác” duy nhất trên chuyến xe hôm ấy. Bạn hướng dẫn phải nói bằng hai ngôn ngữ và nói tiếng Anh để cho mỗi mình mình nghe trên suốt hành trình mưa gió tơi bời…Mừng quá là mừng vì cuối cùng cũng được đi Yosemite nhưng hỡi ơi… đã đi quá nửa đoạn đường thì mưa gió sạt lỡ và đường cao tốc bị cấm nên toàn bộ hành trình của mình phải chuyển hướng khác coi như giấc mộng vỡ tan… Đến lúc này mới biết là “đừng níu kéo” và “cố sức” quá. Cả đêm nằm ở Sacramento, gọi cả cái pizza to 4 người Việt Nam ăn mới hết, nhưng ăn được hai miếng rồi cứ nghĩ về Yosemite-coi như khó để quay lại vì những ngày sau đó vẫn mưa gió tơi bời. Tan giấc mộng!

Nước Mỹ là… một đêm tối trời lần mò theo ga tàu điện ngầm để đến đại lộ danh vọng rồi lang thang ngắm Los về đêm và ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường đếm dòng người qua lại chán chê rồi quầy quả đi qua China town tìm ăn một tô bún cá của người Việt nhưng dở quá dở nên bỏ nửa tô đi về luôn trong đêm…

Nước Mỹ là…trai đẹp cứ đi ngời ngời trên phố hay cứ nằm dáng người mẫu trên bãi cỏ ngoài nắng, hay phơi nguyên body “6 múi” đẹp ngời ngời, mắt sáng mũi cao, dáng cũng cao và nụ cười làm mình “choáng váng”. Đừng tưởng là mình không mê cái đẹp nhe. Cảnh đẹp cũng mê nhưng trai đẹp thì vẫn có sức hấp dẫn khủng khiếp. Như Anh chàng trong hình này nè, Ảnh quyến rũ cỡ nào mà thằng nhóc con của một chị người Hàn đứng kế bên cứ chạy theo đùa giỡn, bắt chước nằm theo dáng người mẫu nhìn như hai cha con làm mình không nhịn được cười..

FullSizeRender_6

Ohhh 🙂

Nước Mỹ là…ngắm hoàng hôn trên vịnh San Francisco là cảm xúc khó quên và khó tả nhất…đẹp huyền dịu trong buổi chiều gió lạnh lạnh, nắng hanh hanh và chòng chành song nước, rồi lang thang cầu cảng Pier 39 xem hải cẩu nằm phơi mình trong nắng hay, ăn ngay món Clam Chowder huyền thoại béo ngậy mà thơm lừng mùi bánh thoảng hương vị chua chua như bánh mì thiu mà ngon hết biết. Chính cái vị chua chua ấy mới là đặc trưng mà ai khi lướt qua Pier 39 đều ghé ngay quán ăn món này. Tất cả xung quanh mọi người đều ăn cùng một món ăn…Thú vị thật! Hay là leo lên đỉnh đồi chụp cho mình một tấm hình với cây cầu Golden Gate huyền thoại, biểu tượng của nước Mỹ hoặc là San Francisco ngắm hải âu bay ngợp trời trên vịnh và đón hoàng hôn tắt nắng..

Nước Mỹ là… những ngày hoang hoải vì sương đêm, gió rét, mưa lạnh đi 3 tiếng đồng hồ đến Napa Valley-thung lũng rượu vang và thưởng thức các loại vang đặc trung của miền Nam nước Mỹ hay lướt qua những cánh đồng tìm ‘thung lũng hoa vàng” nhưng chỉ toàn cây khô trụi lá…

Và nước Mỹ là…nơi rộng lớn như thế nhưng gặp lại được bạn bè sau nhiều năm xa cách và gặp được rất nhiều người Việt, nghe tiếng nói của mình trong vô vàng những thanh âm lộn xộn của nước Mỹ và những câu chuyện không đầu không đuôi…

Và nước Mỹ là…nơi đón tôi những ngày u ám…

Và tôi chắc sẽ trở lại…

ALONE IN THE U.S ( P.1)

fullsizerender12

The San Mateo-Hayward Bridge is the bridge crossing the U.S State of California’s San Francisco Bay, linking the San Francisco Bay with the East Bay- view from the flight’s window 🙂

Hôm nay chiều 30 Tết. Bây giờ là 5g20 phút theo giờ Việt Nam và tôi đang ngồi tại sân bay Taoyuan ( Đào Viên)- Đài Bắc đợi đáp chuyến bay đi San Francisco. Đây là lần đầu tiên tôi ăn tết xa nhà, sau ngần ấy năm đêm giao thừa nào cũng ở nhà. Không hình dung rõ cảm xúc bây giờ là gì, chỉ thấy buồn buồn chút vì không ở gần gia đình đêm giao thừa nhưng tâm hồn thì lại cảm thấy trống trãi-kiểu như bằng mọi giá phải rời khỏi Sài Gòn. Mà thật ra ở đâu cũng buồn như nhau vì sâu kín trong lòng là vết thương không thể nào liền da. Đi đâu cũng được, miễn đi là được. Mà thật ra khi không biết đi đâu thì đi chỗ nào cũng vậy thôi, cứ loay hoay với cuộc đời mình như thế, cứ hoang mang sống như thế với những niềm vui góp nhặt và nhiều nỗi buồn chông chênh.

Như tựa đề của một quyển sách mang tên “hôm nay tôi thất tình” -tôi mang theo trong lòng vết thương rồi đi.

Chuyến bay đi Taipei hôm nay- cạnh mình là một chỗ trống..và mong là trên chuyến bay từ Taipei đi SF sẽ có bạn đồng hành. Bỗng dưng dạo này thích đi một mình nhưng lại muốn có ai đó ngồi bên cạnh chỉ im lặng mà không nói gì. Kiểu như cảm xúc an yên, bình tâm vì biết rằng lúc nào cũng có ai đó bên cạnh nhất là trên những chuyến bay dài nhưng không bị quấy rầy. Thật mâu thuẩn.

fullsizerender14

Chờ em đến San Francisco! Lần đầu bay một chuyến bay quá dài và không ngủ được. Cứ nhìn đồng hồ đếm giờ Việt Nam khi đang bay trên bầu trời đâu đó phía dưới là đại dương bao la.. Bây giờ là giao thừa, là giao thừa đó…Mình đã đón giao thừa trên trời trong một đêm không ngủ và đầu lâng lâng, mặt nhăn nhó hứa rằng chắc sẽ không đi Mỹ nữa đâu. Thế nhưng vừa mới nói vậy thôi, khi máy bay chuẩn bị đáp xuống phi trường San Francisco thì hỡi ơi…Phía bên kia bầu trời là một màu sáng tinh khôi của ánh nắng chiều loang trên biển. Quơ vội chiếc điện thoại và chụp được những tấm hình không còn gì đẹp hơn thế nữa-cây cầu San-Mateo-Hayward bắc qua vịnh San Francisco dài hun hút khi nhìn từ trên cao.

Sân bay San Francisco có lẽ là sân bay đẹp vì năm ngay bờ biển, giống Incheon của Hàn Quốc. Cảm giác của cả đêm dài không ngủ thật chẳng dễ chịu chút nào. Đi Mỹ thật quá gian nan khi phỏng vấn visa thấy nhẹ nhàng, mà qua đến hải quan Mỹ thì thôi: Anh hải quan hỏi hơn chục câu mà mình cũng sợ có khi mình chẳng được nhập cảnh ( du lịch một mình, độc thân) vào Mỹ

  • Mày đi du lịch một mình?
  • Địa chỉ trong tờ khai là nhà của ai?
  • Mày có bạn bè bên Mỹ không?
  • Đây là lần đầu tiên mày đến Mỹ?
  • Mày dự định làm gì ở Mỹ?
  • Mày chỉ đi thăm bạn bè thôi ư?
  • Khi nào mày quay trở về?
  • Mày mang theo bao nhiêu tiền?
  • Mày làm ở đâu?
  • Mày làm công ty gì?
  • Chức vụ hiện tại của mày là gì?
  • Ok

California nắng vàng ươm trong một ngày cuối năm nhưng gió lạnh buôn buốt. Bây giờ là 30 Tết theo giờ Mỹ và đêm nay sẽ đón giao thừa trên đất Mỹ,sẽ nghe pháo nổ đì đùng-cái âm thanh mà hơn mười năm rồi không còn được nghe nữa. Ngày xưa xưa ở VN Tết Tết được đốt pháo- xác pháo nhuộm hồng đỏ cả những con phố, con đường sau đêm giao thừa. Những hình ảnh quen thuộc ấy làm gì còn nữa. Rồi ngày xưa, nhà có con mực. Tội nghiệp nó lắm, mỗi lần đốt pháo nó sợ bỏ chạy hoảng hốt có khi đi cả mấy ngày liền không về. Rồi người ta cấm đốt pháo mà con mực cũng đâu còn nữa… Đó là những cái Tết trôi rất xa, giống như một giấc mơ tôi nhớ về một khoản thời gian đang xóa nhoà “ Like a dream I remember from an easing time”.

fullsizerender13

Vậy là cuối cùng tôi đã đặt chân đến Mỹ. Nhưng nước Mỹ có phải là thiên đường?

 

U.S VISA- TÔI ĐÃ XIN VISA ĐI MỸ NHƯ THẾ NÀO?

” Xin visa đi Mỹ có khó không?” Trước khi đặt ra câu hỏi này, tôi đã từng trăn trở và cũng hoang mang rất nhiều khi mà những thông tin trên mạng, rồi những lời đồn thổi, rồi cả những trường hợp rớt visa không rõ nguyên nhân mà tôi biết được.Tôi không tìm hiểu mà cũng chưa từng tìm hiểu nên kết luận mặc định trong đầu của tôi khi đó là ” thôi, xin visa đi Mỹ khó lắm, nhất là trường hợp độc thân, vô sản giống mình”

Tháng 9/2015, tình cờ đọc một quyển sách và tự nhiên “nổi hứng” muốn đi Mỹ. Điều đầu tiên, tôi nghĩ là mình sẽ xin visa đi du lịch và tìm người bảo lãnh với thư mời. Nhưng sau khi biết Nam River ( một bạn trên facebook đã có chuyến du lịch tự túc vòng quanh nước Mỹ cùng nhóm bạn) đã từng xin visa du lịch mà không cần thư mời, thư bảo lãnh nên tôi quyết định làm hồ sơ thử. Tôi bắt đầu lên mạng tìm thông tin về hồ sơ cần phải nộp, tờ khai phải điền, cách thức xin visa và chi phí..

Nản quá! Tôi bỏ cuộc chỉ sau vài tuần vì để làm một cái travel plan tôi cần nhiều thời gian tìm hiểu về nước Mỹ ( ở đâu, làm gì, đi đâu, bao nhiêu tiền, bằng phương tiện gì, đi như thế nào là hợp lí) thì mới ra được lịch trình chi tiết mà thông tin thì bao la, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Vì đã xác định ngay từ đầu là đi du lịch một mình và mục đích nộp visa du lịch nên những thông tin này cực kỳ quan trọng để thuyết phục lãnh sự quán cấp visa du lịch mà nó cũng cần thiết cho chuyến đi của tôi sau này. Cái travel plan này tôi không thể copy được từ ai khác mà phải tự mình lên lịch trình.

Nản quá! Thôi không đi Mỹ nữa. Cái travel plan làm dang dở và những hồ sơ linh tinh gom lại vào một phong bì cất vào tủ.

Cách đây 4 tuần… Những ngày “u ám” của cuộc đời đi làm nó khiến tôi muốn ngã gục. Tôi lại nghĩ về những miền nắng gió, nơi mình muốn đi để lên dây cót tinh thần: 1,2,3,4… sắp xếp theo thứ tự và bắt đầu ngồi cân nhắc. Muốn đi Nhật nhưng làm visa đi Nhật còn mất thời gian và linh tinh hơn đi Mỹ nên thôi làm thử cái visa đi Mỹ, vậy là lôi hồ sơ đã làm dang dở trước đây ra bắt đầu lại.

Nói chung bây giờ quyết tâm hơn lúc trước nên tự nhiên có động lực và hoàn cảnh hiện tại nó buộc mình phải đi nên hồ sơ và travel plan làm xong nhanh hơn dự tính.Trong vòng 10 ngày kể từ lúc submit hồ sơ, phỏng vấn và chính thức sau hai ngày phỏng vấn, hôm nay tôi đã có visa đi Mỹ từ bưu điện giao đến tận văn phòng. Sáng giờ cũng ngồi ngó nghiêng, ngắm nghía cái visa thần thánh mà nhiều người bảo là khó có thể có với niềm vui khó tả vì những cố gắng và nỗ lực, vì hiểu rằng ” khi một cánh cửa đóng lại, chắc chắn một cánh cửa khác sẽ mở ra”, vì hiểu rằng không nên bỏ cuộc nếu chưa đi đến bước cuối cùng, vì hiểu rằng ” H, mày xứng đáng được như thế”,vì hiểu rằng ” you can do it”.

Vậy thì tôi đã xin visa đi Mỹ thế nào??

Tôi nói qua luôn là tôi độc thân, không tài sản đảm bảo, xin visa dạng du lịch tự túc, không có thư mời, không có thư bảo lãnh, đi một mình, thu nhập tạm được, đã từng đi vài nước Châu Á và Hàn Quốc.. Trường hợp của tôi 90% rớt visa và ai cũng bảo là rớt chắc và tôi cũng nghĩ là mình khó có thể đậu visa, tôi chỉ có 10% hy vọng thôi nhưng chính vì lẽ đó tâm lý tôi cực kỳ thoải mái, có visa thì tôi đi, không thì năm sau tôi xin lại hoặc tôi đi nước khác vì thật sự tôi không thích nước Mỹ lắm, tôi chỉ tò mò về nó thôi. Với lại tôi biết visa đi Mỹ cấp đến 1 năm nên khi nào buồn có sẵn visa cứ thế mà đi thôi nhưng visa đi Nhật chỉ có hạn 3 tháng à.

Tôi đã chuẩn bị những gì??

Lãnh sự quán Mỹ không yêu cầu bạn mang theo bất cứ thứ gì khi đi phỏng vấn ngoại trừ thư xác nhận đã đặc lịch hẹn phỏng vấn, tờ xác nhận đã nộp tờ khai DS 160, hộ chiếu gốc. Nhưng bạn phải biết rằng tùy theo mục đích visa của bạn là gì mà bạn phải mang theo những giấy tờ cần thiết để chứng minh cho những gì bạn đã kê khai. Lần đầu tiên tôi thấy việc chuẩn bị hồ sơ visa mà không cần phải dịch hay công chứng gì hết, chỉ cần mang bản gốc thôi, không cần booking vé máy bay, khách sạn lôi thôi. Mọi việc dễ quá chừng khiến tôi cũng hoang mang. Tôi chưa bao giờ thấy xin visa đi nước nào mà dễ như thế cả!

Hồ sơ tôi mang theo khi đi phỏng vấn gồm:

  • Hộ chiếu ( lột tất cả cover ra nhe)
  • DS-160 confirmation
  • Confirm đặt lịch hẹn phỏng vấn
  • Xác nhận đã đóng phí visa 160 USD
  • Hộ khẩu
  • CMND
  • Travel plan
  • Hợp đồng lao động + quyết định tăng lương
  • Xác nhận chức vụ + xác nhận lương+ sao kê lương 3 tháng
  • Quyết định cho nghỉ phép
  • Sổ tiết kiệm
  • 2 ảnh hộ chiếu 5 x 5

Tôi đã phỏng vấn như thế nào?

Tôi đã không nộp cho lãnh sự bất cứ hồ sơ nào ngoại trừ cái hộ chiếu bên trong có kẹp 2 tấm hình và lãnh sự cũng không xem bất cứ hồ sơ nào tôi mang theo ngoại trừ cái hợp đồng lao động. Đây là những câu hỏi mà họ đã hỏi tôi:

  • Chị đi Mỹ để làm gì?–> Em đi shopping và du lịch
  • Chị dự định đi đâu?–> Em đi LA-SF
  • Chị có bà con bên Mỹ không?–> Em có bà con xa, không có bà con gần
  • Bà con có mối quan hệ như thế nào với Chị?–> Chị em bạn dì
  • Chị có bạn bè ở Mỹ không?—> Em có
  • Bạn của Chị ở đâu?—> San Jose
  • Chị có mang theo hợp đồng lao động không, cho tôi xem–> Dạ có
  • Chị lập gia đình chưa?—> Dạ chưa ( và nở nụ cười tỏa nắng vì nghe tới đây là thấy thôi rồi rớt visa)
  • Bạn của Chị là bạn trai hay bạn gái?–> Bạn gái, đồng nghiệp cũ đã từng làm chung công ty theo gia đình định cư.

Vậy tại sao tôi xin được visa??

Chắc chắn những người nghe tôi nói rằng mình có visa thì mọi người sẽ nghĩ rằng hoặc là tôi may mắn, hoặc là tôi có visa multi của Hàn Quốc và một công việc với mức lương đủ để đi du lịch thì đậu là chắc rồi. Nhưng tôi lại nghĩ như thế này. Trước khi nộp visa đi Mỹ tôi cũng nghĩ là ” hên xui” nhưng thực tế không phải vậy. Khi vào phỏng vấn rồi mới biết, visa đi Mỹ không hề có chuyện “ăn may” và bạn cũng đừng trông chờ gì vào điều đó. May mắn chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc phỏng vấn này. Lúc đúng xếp hàng đợi đến lượt mình vào phỏng vấn, tôi thấy và nghe những câu hỏi của lãnh sự, những câu trả lời của các bạn xin visa và tôi thấy họ cầm hồ sơ lũ lượt ra về. Tôi đếm trước tôi có 10 người rớt visa từ khi tôi ý thức được rằng “lãnh sự trả hộ chiếu cầm về là rớt đó em” ( cái anh đứng trước tôi bảo vậy).Tôi thấy có bạn xin đi du học nói tiếng Anh như gió ( nhưng bạn ấy căng thẳng quá nói như let me introduce myself…) nên rớt. Tôi thấy có bác lớn tuổi đi thăm con, cũng rớt. Rồi tôi thấy bác chủ cửa hàng veston lãnh sự hỏi có một câu à ” anh dự đinh đi Mỹ bao lâu” thì bác ấy trả lời ấp úng như học bài “định đi 1 tháng nhưng chắc đi 2 tuần thôi vì cửa hàng đông khách không đi lâu được”. Bác ấy cầm hộ chiếu đi về ngay chỉ với 1 câu hỏi. Tôi thấy rất nhiều bạn trẻ giống mình ( xin lỗi vì tôi nghĩ mình vẫn còn trẻ), mặc đồ chỉnh chu, phỏng vấn và rớt.Tôi hoang mang tột cùng thấy thôi rồi, đến mình sẽ ra sao…

Bạn biết đấy, lãnh sự không hề xem bất cứ hồ sơ nào tôi mang theo ngoài cái hợp đồng lao động. Nghĩa là, việc tôi có bao nhiêu tiền trong tài khoản không quyết định họ có cấp visa cho tôi hay không mặc dù tôi đi Mỹ shopping và du lịch. Họ cũng không hề nhìn qua hộ chiếu xem tôi có cái visa Hàn Quốc thế nào mà trong tờ khai cũng không có bất cứ nội dung nào đề cập bạn đã từng đi những nước nào nên việc tôi đi đâu, đi nhiều hay ít cũng không quyết định cho việc họ cấp visa cho tôi.Cho nên, tôi nghĩ rằng tờ khai DS 160 là đầu mối quan trọng quyết định tất cả nội dung liên quan đến phỏng vấn và cách trả lời của bạn có thuyết phục viên chức lãnh sự tin tưởng để họ cấp visa cho bạn  hay không. Lần đầu tiên tôi thấy rằng xin visa đi Mỹ dễ mà khó, khó mà dễ là vậy.

Để điền được cái form DS 160 là cả một quá trình chuẩn bị trước đó vì điền online. Tôi điền cái này hơn 2 tiếng đồng hồ và sau khi nhấn nút submit thì thấy mụ mị cả người. Nhưng kể từ sau giây phút submit thì tôi chẳng làm gì cả ngoài việc đóng tiền rồi lênh lịch hẹn phỏng vấn. Việc hoàn thành form DS 160 coi như quyết định thành công hơn nửa chặng đường nên những ai mà nhờ điền hộ hoặc được các nơi tư vấn chỉ học tủ các câu trả lời thì xác suất rớt rất cao. Khi bạn điền cái form này bạn sẽ biết được câu trả lời của chính mình cho từng nội dung đã khai và tự tin trả lời bất cứ câu hỏi nào của lãnh sự.Nghĩa là hồ sơ của bạn ( form DS 160) có đủ sức thuyết phục hay không?

Tôi nói thật là tôi rất run khi đến giai đoạn lấy dấu vân tay và hoang man cực độ khi đợi chờ đến lượt mình phỏng vấn nhưng lại cực kỳ thoải mái và tự tin khi đứng trước anh lãnh sự viên ( “có gương mặt thanh tú và đôi mắt sáng ngời’- nói như Tony Buổi sáng). Nghĩ là phỏng vấn tiếng Anh nên cũng chuẩn bị ý tứ sẵn trong đầu nhưng tự nhiên Anh ấy nói tiếng Việt nên thế là chẳng có gì lo cả. Với lại tâm lý chuẩn bị sẵn rồi (lúc thấy người ta rớt nhiều quá), rớt thì thôi mà.

Khi Anh ấy hỏi đến câu ” Chị lập gia đình chưa?” là tôi bật cười vì tự nhiên tôi biết chắc đây là câu hỏi sẽ hỏi và cũng là câu hỏi quan trọng quyết định đến việc cấp visa cho tôi. Nhưng xin lỗi chứ, thực tế điều này không thay đổi được. Đôi khi nghĩ nếu bị đánh rớt vì lý do này, năm sau tôi sẽ lấy chồng, nộp hồ sơ xin visa lại cho bỏ ghét ( hehe). Mà đôi khi nghĩ, ứ thèm đi nước Mỹ còn khối nước để đi. Tôi nở một nụ cười thật tươi và trả lời một cách tự tin rằng ” em chưa ạ”. Nhưng câu hỏi tiếp theo mới làm mình ngạc nhiên vì chắc bạn này bản nghĩ mình đi qua Mỹ thăm người yêu và trốn ở lại nè. Mà chắc một phần mình khai tên chị bạn mà tên không dấu , tên giống con trai, trong tờ khai lại không có phần giới tính nên bạn ấy nghĩ mình có trai bên Mỹ. Mình mắc cười quá với câu hỏi ” bạn chị là bạn trai hay bạn gái” nên cũng cố nở nụ cười thật tươi hết cỡ.

Rồi bạn ấy với tay đưa cho mình tờ giấy màu xanh và nói ” chúc mừng chị đã được cấp thị thực” , trả lại hợp đồng lao động cho mình và mình ra về trong niềm lâng lâng sung sướng. Tờ giấy màu xanh thần thánh ấy có nội dung” Quý khách đã được cấp thị thực. Quý khách vui lòng ra về. Hộ chiếu sẽ gửi về địa chỉ của quý khách sau khi chúng tôi in visa xong” Và 2 ngày sau ( thứ 6 phỏng vấn thứ 3 nhận được visa) visa và hộ chiếu được gửi đến văn phòng. Thắc mắc một điều là 2 tấm hình kèm trong hộ chiếu thấy trả về, không sử dụng.

visa My

Vậy nên, tự tin là điều cần thiết. Hồ sơ đủ sức thuyết phục ( chẳng phải là hồ sơ gì mà là những nội dung đã khai trong tờ form DS 160).Trả lời chân thật, không gian dối và đúng với những gì mình đã kê khai phù hợp với mục đích chuyến đi.Nếu biết tiếng Anh nên tự mình điền form DS 160 nhe. ( quan trọng quan trọng lắm đấy). Phần còn lại, tùy thuộc vào lãnh sự viên vì ” em đã cố gắng hết sức”. Thế nên trong trường hợp đã làm vậy rồi mà không được cấp visa thì không có gì phải buồn, chuẩn bị lại kỹ hơn, thuyết phục hơn và lần sau xin lại àh.

 

Mình đã xin được visa, vậy thì giờ đến lượt các bạn nhe.~~~~~~

Còn mình, giờ chuẩn bị xin tiếp một cái visa khác và tìm thời gian thích hợp go go go go thôi~~~~~~

Nước Mỹ, nước Mỹ…Tôi nghĩ mình sẽ thích nước Mỹ!