Saigon- Ngày ” bình thường mới”

Sớm mai thức dậy trở mình trong một ngày se se gió…Sài Gòn đã bắt đầu những ngày nhộn nhịp ” bình thường mới” sau 3 tháng phong tỏa. Người háo hức được đi làm, người nô nức được ra đường uống caphe, người hân hoan được đi tập thể dục, gặp bạn bè, người thân sau bao tháng ngày xa cách, người vô tư trong “bình thường mới” mà cứ ngỡ như Sài Gòn chưa hề có dịch, như chưa hề có chia ly…

Ở nhà lâu quá đôi khi mình quên bẵng những việc ngỡ là bình thường ngày xưa giờ cũng thật lạ lẫm: kiểu như cảm giác chật chội khi mang vớ, khó khăn khi xỏ đôi giày thể thao và ngỡ ngàng mặc một bộ đồ “chỉn chu” đi ra ngoài…Tóc đã dài ra nhiều nhưng bỗng dưng không muốn cắt ngắn đi, hay là mình lại để lại tóc dài như xưa vậy.

Sài Gòn tháng 10 với mình thật khác, ai hối hả nhưng với mình mọi thứ vẫn bình lặng, êm đềm, gió vẫn hiu hiu man mát như tiết trời mùa thu vậy mà Sài Gòn thì đâu có mùa thu nhỉ? Không biết nữa nhưng những ngày này tâm thức buộc mình thức dậy sớm để cảm nhận không khí ngày thu gió nhẹ… Cảm giác thật sảng khoái và hân hoan trong lòng. Ấy vậy mà hôm qua mình vẫn còn mơ hồ 2020 hay 2021: chài ơi mình có thể quên ngày tháng, quên năm nhưng cảm xúc giao mùa thì không hề thay đổi- đó là thứ cảm xúc trỗi dậy miên man khi cơn gió nhẹ thoảng qua có mùi hoa trong gió, mùi ngọt ngào, mùi kí ức, mùi hồi ức và kỉ niệm; rồi hoa nở, rồi lá rơi dù không hẳn là lá vàng… Như thói quen mình lại lấy passport ra xem, lật lên lật xuống và tưởng tượng mình đang đứng ở nơi nào đó trong bucket list : đang ở Montreal ngắm lá phong nhuộm đỏ con đường, hay qua Bled dạo chơi lake Bohinj, thăm thủ đô Ljubljana và lâu đài Predjama cổ kính; ghé qua thị trấn bên hồ Hallstatt thơ mộng, đến thăm Lunggern lake ở Obwalden, đi tàu qua Ulanbator giữa thảo nguyên mênh mông rồi lướt trên Silk Road đến Kazakhastan, Uzbekistan, Thổ…cuối cùng “tỉnh mộng” đang xem các series du lịch trên Netflix ^-^..

Hôm nay bỗng chốc giựt mình thảng thốt nhận ra…đã gần hết năm!

P.s: Không liên quan nhưng muốn sắp xếp lại trang blog này của mình mà không biết bắt đầu từ đâu… Nó là một mớ hỗn độn làm mình tuột mood mỗi khi muốn viết cái gì đó. Haizzz!

SÀI GÒN ngày se lạnh…

Sài Gòn một buổi sớm đầu đông se se lạnh–chỉ là cảm nhận vậy thôi chứ Sài Gòn làm gì có mùa đông. Chỉ là một chút se se lạnh của thời tiết khi giao mùa, chỉ là một vài chiếc lá vàng khẽ khẽ rơi rất nhẹ trên những con đường vắng dấu chân xưa…cũng đủ khiến trái tim thổn thức, loạn nhịp với những kỉ niệm gọi là xưa-cũ đã phai dấu theo thời gian… Lần trở lại này, mình đã thôi không còn lang thang sau những giờ vào những buổi chiều se lạnh hiu hiu gió như một thói quen cố hữu, cũng không còn mãi miết ngược chiều dọc đường Đồng Khởi để ngước lên đã nhìn thấy nhà thờ Đức Bà, mình đã thôi gõ từng bước chân cọc cọc xuống vỉa hè đầy loang lỗ mà nghe rõ cả từng nhịp cô đơn rớt lại phía sau lưng của ngày xưa xa ngái với những nỗi buồn đầy hoang hoải…

“Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống trãi qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại” giống như ai đó bây giờ, nỗi buồn của hiện tại không thể là nỗi buồn của vài năm về trước, cảm giác hiện giờ cũng không phải là cảm giác xót xa của nhiều năm đã qua… Đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra một phần hồi ức là những khoảnh khắc có vui có buồn sẽ lặp lại nếu vô tình bạn nghe được một bài hát, một đoạn nhạc, một tiếng chuông điện thoại quen quen…và rồi bạn sẽ nhói đau một chút, những khoảnh khắc ngày xưa như thước phim quay chậm chậm nhưng…bạn sẽ đón nhận nó một cách rất bình thản và an yên. Bạn đã biết tha thứ và bao dung với bản thân mình sau những cuộc tình đã đi qua vì hóa ra thời gian đủ dài để khiến chúng ta nhận ra chúng ta đã từ bỏ người tình chứ những cuộc tình thì luôn ở lại…

Ai cũng nói cái giá của sự trưởng thành là cô đơn và đầy rẫy những vết thương trong lòng…nhưng mình thấy cái giá của sự trưởng thành chính làm “lặng im rời ra đám đông” …Bạn sẽ thôi không còn thích sự ồn ào huyên náo, bạn sẽ chọn lựa mình xuất hiện ở nơi nào và dù vây quanh giữa sự ồn ào , học cách mỉm cười giữa đám đông nhưng cuối cùng những gút mắc trong lòng chỉ mình mình biết, chỉ lòng mình nói với mình mà thôi…

Nhân sinh như mộng, hà tất quay đầu…

Cuộc sống đã sang trang, những nổi buồn xưa rồi cũng khép lại…nếu một ngày ta tìm thấy ai đó thì cũng mong là không tìm kỉ niệm của mình trong bóng dáng người ấy và đừng đòi hỏi những điều xưa cũ ” đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt”… Tất cả sẽ qua đi …và tất cả sẽ bắt đầu…