Đã ba mùa thu trôi qua và cũng là mùa thu cuối ở Seoul…
Dọn lòng, dọn nhà, dọn hành lý trở về Saigon…
Đó là những ngày trống trãi, lang thang các ngõ ngách của Seoul, gom lại kỉ niệm và hẹn Seoul ngày trở lại…
Seoul- những ngày mưa trong trẻo của mùa hè
Đó là những ngày mưa rất buồn. Tôi thường ngồi nơi góc bàn làm việc nhìn qua cánh cửa sổ mờ sương trắng xóa bên kia bờ sông Hàn đếm thời gian trôi lặng lẽ
Đó là những ngày dài tôi ước mình không phải thức dậy đi làm và cứ cuộn tròn trong chăn ấm, mơ màng trong tiếng nhạc diu êm và đắm chìm trong những kí ức của riêng mình. Tôi sẽ không phải gượng ép mình làm những điều mà mình không thích, ngồi ăn những bữa trưa trong ngột ngạt và gượng cười với những câu chuyện nhạt nhẽo của đồng nghiệp về bạn trai bạn gái, về hẹn hò và cuộc sống riêng tư hay quan tấm thái quá về cuộc sống của người khác.
Đó là những ngày mà tôi cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều chống lại mình và mọi nước biển đều gom hết vào trong đôi mắt và chỉ chờ ai đó chạm khẽ là nước mắt rơi không ngừng được. Mọi ấm ức và những tổn thương trong lòng sao nhiều năm cứ thế mà tan vụn vỡ.
Đó là những ngày mà tôi sống trong lặng thinh, chẳng buồn nói với ai lời nào. Tôi thích co hẹp trong thế giới của riêng mình và mân mê với những kí ức, thế giới nội tâm và hiểu mình nhiều hơn, hiểu về nỗi buồn nó đến từ đâu và nhận thức rõ nước mắt không tự nhiên rơi xuống từ đôi mắt sâu. Ai trong cuộc đời rồi cũng đi qua nỗi đau và bước lên những nấc thang dốc của cuộc đời, khó khăn đến mức không thở nổi. Tôi đang đứng trước sự lựa chọn giữa bơ đi mà sống, bước hiên ngang mà đi qua nỗi đau hay tự buông bỏ và bước sang con đường khác.. Mọi sự lựa chon đều có những rủi ro và hạnh phúc riêng. Dũng cảm bước qua hay dũng cảm buông bỏ cũng đều là những quyết định khó khăn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình và nhiều người khác.
Đó là những ngày tôi đi qua trầm cảm. Tôi không muốn trở về vì thấy mình không hợp về nơi đó và sẽ dừng chân ở một nước khác xa hơn, không phải chỗ này cũng không phải nới kia. Những thứ mới lạ luôn là những thứ hấp dẫn mình nhất và mình luôn ao ước đi khám phá những vùng đất mới. Già rồi,nếu không phải là những người thấu hiểu đôi khi chỉ muốn im lặng bước qua thời gian và không quan tâm đến bất cứ ồn ào nào của cuộc sống ngoài kia cả.
Đó là những buổi sáng mùa hè mưa rơi rả rích, vơ vội cái dù và bước đi làm trong mưa… Đó là những buổi sáng tôi thấy mình thật khoan khoái và tràn ngập hạnh phúc lẫn năng lượng tích cực. Thời gian của một ngày cũng trôi qua rất nhanh và tôi còn có thời gian lang thang ở chùa hay bay vào phòng gym chạy vã mồ hôi hơn hai tiếng và về nhà với một giấc ngủ thật say…Biết ơn đời tôi vẫn đang rất hạnh phúc theo cách của mình vốn có.
Hôm này tôi đi ăn thịt nướng à há! ^^
Lại một mùa đông nữa tràn về… Thời gian như bóng câu trôi qua cửa, nhanh đến nỗi giáng sinh năm ngoái vẫn còn nhớ như in trong tâm trí mà giờ đã chuẩn bị đón giáng sinh rồi…Người ta hay nói giáng sinh trắng khi nào đêm giáng sinh có tuyết rơi mà giáng sinh ở đây chưa thấy tuyết rơi, chỉ thấy lạnh lẽo, ngoài trời âm độ.
Seoul giáng sinh thấy đìu hiu quá, không như Sài Gòn lúc nào cũng nhộn nhịp, trang trí đèn hoa rực rỡ. Người người nhà nhà đã xách ba lô lên đi du lịch hoặc về quê quây quần với gia đình, kí túc xá vắng tanh không bóng người qua lại ngoài đứa nước ngoài duy nhất ở đây. Trời lạnh giá cũng chẳng buồn muốn ra ngoài, lượn vòng vòng các trung tâm thương mại rồi vào nhà thờ xem cho biết với người ta.
Mùa đông ơi nhanh nhanh qua mau qua mau…





Một chiều xuân tháng tư đầy nắng êm trôi…
Tôi ngồi đây-nơi góc nhỏ thân quen lầu 9 nhìn ra mênh mông nhà cao tầng phía bên kia bờ bắc sông Hàn-thủ đô Seoul…Từng đoàn xe chậm chạp nối đuôi nhau trong cái nắng vàng ươm của buổi chiều một ngày xuân gió nhẹ mà lòng tôi hân hoan một niềm vui khó tả… Hôm nay tôi nghe tiếng buổi chiều thật đẹp và tôi nhận ra nếu mình có thể rời văn phòng khi hoàng hôn vừa chợt tắt như chiều hôm qua… tất cả thanh âm của buổi chiều trong mắt tôi đều đẹp lạ…
Từ bao lâu rồi tôi đã không nhìn thấy hoàng hôn rực nắng…?
Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi nghĩ mình có khá nhiều việc để làm cho cuộc sống cá nhân chỉ gói gọn trong 4-5 tiếng đồng hồ bao gồm cả việc nấu một bữa ăn tối cầu kì với những món mình yêu thích và uống một chai rose hoegarden thơm ngát mùi hoa hồng, nghe tí tích mưa rơi và gió rích bên ngoài khe cửa, rồi vu vơ với những bài hát cổ điển phát ra từ chiếc điện thoại cũ kĩ…
Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi có thời gian để chạy bộ loanh quanh sân chùa gần nhà hay có thể làm chuyện điên rồ đầy ngẫu hứng như là chỉ một tin nhắn giữa đêm ” 드라이브 갈래?” ( do we drive to somewhere?) là bay ra khỏi nhà khi trời mưa và hai đứa lái xe dọc sông Hàn giữa đêm mưa 🙂 chẳng để làm gì… Tình huống xẩy ra như cảnh trong phim đang hot hòn họt “Chị đẹp mua cơm ngon cho tôi” nhưng rất tiếc…
Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi có thể chạy bộ dọc sông Hàn khi trời 8g mà hoàng hôn chưa tắt nắng, tôi có thể xem một bộ phim thật hay, dọn dẹp nhà cửa, đọc một cuốn sách và 10g lao ngay ra ngoài uống một cốc bia mát lạnh và gà rán…thiệt cuộc sống vui biết bao nhiêu.
Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi sẽ có dịp hẹn hò với đám bạn người nước ngoài, sẽ lang thang Hongdae hoặc Itaewon, ăn đồ ăn của các nước, sau đó tăng 1 là Beer Pong nhẹ nhàng thụt banh bàn, tăng 2 chuyển sang mine cabin bar nhẹ nhàng, tăng tăng, lâng lâng và tăng 3 sẽ là một bar khác sôi động hơn người nhiều hơn, mùi khói thuốc cũng nhiều hơn, nhạt nhòe chớp chóe chóe không ai nhận ra mặt nhau…rồi khóc rồi cười rồi tha hồ giải tỏa ức chế…Từ bia tươi, bia chai, cocktail đủ chủng loại, sau đó là whisky rồi sau đó là 1 shot, 2 shots… Cuối cùng tăng 4 sẽ là cửa hàng tiện lợi để ăn mì gói hoặc là quán lề đường ăn chả cá, húp miếng nước chả cá giải rượu, có khi là bọn bạn không lết nổi đến cửa hàng và nằm gục luôn trước thềm nhà của ai đó trong khi chờ taxi tới….Đó là những bữa tối thứ sáu cuối tuần về nhà khi bình minh của ngày hôm sau chuẩn bị ló dạng…
Và tôi biết là…tôi nên rời văn phòng sớm….
Và tôi biết là hơn 1 tháng qua tôi chưa rời văn phòng sớm….
That’s my life in Seoul!
Tôi mua vé máy bay đi Seoul bằng một phút ngẫu hứng khi ngồi ở sân bay đón khách. Kì lạ, mỗi lần đến sân bay là muốn đi đâu đó. Không biết sao nữa nhưng khi không biết đi đâu tôi lại nghĩ về Seoul. Hình như nơi này cho tôi cảm giác bình yên và thân thuộc nhất cùng nhiều nỗi buồn nhất của một thời trẻ tuổi. Mà hình như nơi này cũng cho tôi cảm giác tự do, được là chính mình, được làm những điều mình thích với cảm giác rất đã, không sợ ai quấy rầy. Hình như nơi này cũng cho tôi rớt đến tận sâu của nỗi cô đơn nhưng lại giải phóng tâm hồn tôi ra khỏi nhiều bế tắc để cuối cùng tôi được trở về với chính mình ” stay hungry, stay foolish”.Và một điều quan trọng là tôi cảm giác mình được an toàn và an yên tự tại nhất, không bị ràng buộc với bất cứ điều gì cả, có thể khóc cười miên man…
Đáp xuống phi trường đã 6g chiều nhưng mặt trời chưa buồn đi ngủ. Sợ không tìm được nhà trọ nên đã hỏi đường rất kĩ trước khi đi nhưng cuối cùng vẫn bị lạc. Bà chủ nhà trọ chỉ đường gì mà như đánh đố, kiểu như ” mày xuống xe buýt, nhìn trước mặt có cái 7-11 rồi đi qua đường quẹo vào con hẻm đi 50m rồi gọi tao ra đón”. Thế nhưng sau này mới phát hiện ra trong vòng bán kính 500m 4 phía đều có 4 cửa hàng 7-11 và bà ấy chỉ đường với điểm bắt đầu là trạm xe buýt đi trong khi mình lại tìm đường từ trạm xe buýt xuống ( trạm đi và trạm xuống nằm 2 mặt đường cách nhau cũng vài trăm mét và trong vòng vài trăm mét ấy là mấy cái cửa hàng 7-11 như thế). Ở seoul không biết người ta tìm nhà kiểu gì chứ cầm địa chỉ là không thể nào tìm ra ngoại trừ đi taxi nhập định vị GPRS, đa phần là tìm đặc điểm nhận dạng kiểu như ” đi line 8 ra cửa số 3 quẹo phải nhìn trước mặt có cái bệnh viện sau đó đi thẳng vài trăm mét sẽ thấy cái siêu thị rồi rẽ phải…” Tôi cũng loay hoay cầm địa chỉ và đi theo sự hướng dẫn trong mail nhưng lần mò mãi 7g tối chưa ra. Tôi đến mượn điện thoại của anh chàng bán trái cây dạo mà ảnh nhiệt tình nói ” để tao gọi cho mày luôn cho”. Và sau khi trao đổi với người theo số điện thoại tôi đưa, ảnh ấy hỏi một câu rất ” nghiêm trọng”: bạn của mày có đàng hoàng không? Có đáng tin không vậy? Tôi mới hỏi lại là ” sao anh lại hỏi như vậy?” thì ảnh mới trả lời là ” tại tao thấy mày lặn lội đường xa đến đây mà bạn mày k thèm ra đón”. Thế là tôi phải giải thích rằng chủ nhà trọ chứ k phải bạn tao đâu. Chài ơi, ảnh dễ thương và nhiệt tình hết sức khi hướng dẫn cặn kẽ đường đi. Tôi cám ơn rối rít, định mua một ít trái cây nhưng ảnh chỉ bán cà chua và dưa gang nên…( đúng là mình cũng dở hơi)- viết ra đây để lần sau quay lại tìm.
Bà chủ cho đứa con gái ra tận đầu ngõ đón vào. Căn guesthouse nhỏ nhắn, xinh xinh mà sạch sẽ ấm cúng ghê, yên tĩnh, giá rẻ, vị trí tuyệt vời, thích nhất có cái gác mái tối tối lên ngồi uống bia ngắm trăng thiệt là đúng chất.
Những ngày ở Seoul thật thích. Sáng sáng hăm hở đi chơi, tối tối háo hức về nhà. Điều đầu tiên là xác định ga tàu điện ngầm gần nhất và nạp ngay vào thẻ một ít tiền. Cứ nhảy một phát lên ga tàu điện và rồi muốn xuống đâu thì xuống, ngày nhàn nhã cứ thế trôi qua… Lang thang mãi qua ga tàu điện rồi “ngoi lên bờ” thăm thú công viên, đi rừng, shopping, ăn uống, hoặc cứ đơn giản là ra bờ sông Hàn nghe gió ngắm người qua. Ớ Seoul có thể đi lang thang đến 2-3 giờ sáng mà chẳng sợ gì, phố xá vẫn náo nhiệt và phục vụ sẽ vẫn nhiệt tình nhẫn nại ngồi đợi bạn đến khi ra về. Nhà trọ chẳng buồn khoá cửa muốn về lúc nào về. Sáng sáng còn hào phóng cho bữa ăn sáng với trứng, sữa, bánh mì, mứt… Mọi thứ thật đầy đủ, thoải mái, thế nên cuộc sống thật mến thương.
Ở Seoul-thành phố không ngủ, sôi động nhộn nhịp, đêm cũng như ngày mà ngày cũng như đêm- cứ bước ra khỏi nhà là có quán xá, cà phê, shopping. Hệ thống giao thông công cộng quá phát triển nên mọi thứ thật thuận tiện, thoái mái và phía dưới ga tàu điện là một thế giới nhộn nhịp không kém. Sợ nhất là đi line 2 ( line này đông đúc kinh khủng, người ta cứ đẩy nhau, chen lấn…không thở nỗi) nhưng khổ cái là line này lại kết nối hết tất cả các điểm vui chơi, giải trí, tham quan của thủ đô nhỏ bé này. Nếu không có việc gì quá gấp, tôi ghét phải đi trên cái line này, kiếm line khác đi cho nhẹ người, dễ thở.
Những ngày ở Seoul mưa rả rích nhưng vì cứ lang thang dươi đất nên đâu biết bên ngoài nắng hay mưa. Có hôm ngồi mãi miết đợi ở ga tàu điện xó xỉnh nào đó nhưng đợi hoài…mưa chẳng vội tan. Bà chủ nhà trọ cho mượn cái ô xinh xinh và dặn dò cẫn thận đi đường nếu mưa và gió to quá thì đừng có đi bên ngoài… nhưng mình thì cứ đầu trần lao ra khỏi ga tàu điện và vụt một mạch về nhà.
Những ngày mưa rả rích…
Lục lọi trong những chồng sách cũ, tình cờ tìm thấy cuống vé máy bay mà tôi còn giữ lại cho chuyến hành trình đầu tiên của mình đến Hàn Quốc vào năm 2006, nơi bắt đầu của tình yêu, sự lãng mạn và say mê lạc lối một thời tuổi trẻ
NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU: ĐẢO NAMI
Nằm cách thủ đô Seoul 63km về phía đông, đảo Nami được đặt theo tên của một vị tướng nổi tiếng có công dẹp loạn vào thế kỷ thứ 13 và được biết đến gắn liền với bộ phim “ Bản Tình Ca Mùa Đông”. Thú thật tôi biết và nghe nhiều về Nami hơn cả cái tên thủ đô Seoul và khát khao một lần được đặt chân đến nơi đây. Tôi luôn tưởng tượng rằng mình được đi giữa hai hàng cây rợp lá vàng rồi thốc tung đám lá bay giữa chiều thu hiu hắt nắng hay đứng co ro giữa trời đông nghịch tuyết xô nghiêng những tán cây mặc cho tuyết rơi trắng xóa dưới chân mình. Đó là giấc mơ từ “Bản tình ca mùa đông” mang đến cho những người trẻ như tôi niềm ước ao chạm đến chân trời của mình và mơ về tình yêu trong sáng, thánh thiện.
Ngày đặt chân đến Nami đã là cuối tháng 10, thời tiết đã dần chuyển sang đông.Tôi mua một chiếc vé và đi phà mất khoảng 15 phút để qua đảo. Nơi đây không khí thật trong lành nhờ nhiều cây xanh, không xe hơi, khói bụi ồn ào…chỉ có thể tản bộ trên những con đường hai hàng cây thẳng tắp hay ngồi đếm lá vàng rơi và chụp cho mình những tấm hình đẹp nhất. Có rất nhiều các đôi yêu nhau chở nhau trên những chiếc xe đạp đôi dạo vòng quanh đảo. Cảnh tượng cứ y như phim làm tôi ngẩn ngơ và “đứng hình” trong nhiều phút liền chỉ để kịp chắc chắn rằng “à, ừ… mình thật sự đang đứng ở đảo Nami và đây không phải là giấc mơ của phim truyền hình”.
Ở đây có rất nhiều căn khu phòng nhỏ, xinh xắn nằm sát mé sông dành cho các đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật. Tôi thấy cũng có rất nhiều nhóm bạn bè và gia đình đến đây cắm trại hay nghỉ mát cuối tuần, trông họ thật hạnh phúc và an nhiên. Và nơi đây, vào lúc cuối thu như thế này, có rất nhiều tay máy “chuyên nghiệp” cũng như ‘ nghiệp dư” đến để lưu lại những khoảnh khắc đẹp cuối cùng trước khi mùa đông gõ cửa đưa thu vàng lá úa ra đi…
Tôi biết Nami mỗi mùa đều mang những vẻ đẹp và sắc thái riêng, không bao giờ giống nhau cho nên dù có trở lại Nami vào những lần sau đó nhưng cảm giác đó chưa bao giờ “nhàm chán” như tình yêu đầu bạn dành cho ai đó mãi mãi luôn là tình yêu đẹp.
LÃNG MẠN CÙNG THIÊN ĐƯỜNG NẮNG GIÓ: ĐẢO JEJU
Rời “tình yêu đầu” Nami, tôi xuôi về phương Nam và hướng ra thiên đường của nắng của gió biển. Khác xa với Seoul, đảo Jeju với khí hậu vô cùng ấm áp dù rằng ở Nami rất lạnh và đã chuẩn bị bắt đầu mùa đông. Jeju được biết đến như là một hòn đảo lớn nhất Hàn Quốc và là một tỉnh tự trị nhỏ nhất Hàn Quốc. Được hình thành từ những đợt phun trào núi lửa nên ở Jeju đâu đâu cũng thấy đá, một loại đá có màu đen, rất nhẹ.
Giấc mơ cực kỳ lãng mạn của tôi về đảo Jeju là được nắm tay một ai đó đi dạo dưới những cánh đồng hoa cải vàng rực rồi chơi trò trốn tìm nhau giữa điệu valse mùa xuân dìu dặt, hay lướt gió trên những con đường ven biển mọc đầy phi lao hoang sơ vắng bóng người và hít thở khí trời, nghe gió biển mặn mặn lướt trên mặt miên man.
Ngày tôi đến, Jeju có những trận mưa rào dịu mát, lá phong vẫn còn nở đỏ rực trên những lối chân qua và quýt thì chín rộ vàng ươm ở trong vườn. Đặc sản ở đây là quýt, người ta nói quýt của đảo Jeju rất ngon và ngọt, tôi thử một miếng mà thấy vị ngọt tan nơi đầu lưỡi và mua thêm vài túi mang về. Tôi cũng đã đi tìm giấc mơ của mình bằng việc phải cố đi được trên những con đường quanh co uốn lượn men theo biển có nhiều hàng cỏ lao dại mọc đầy vì tôi biết rằng việc đi tìm đồng hoa cải vàng vào tháng 10 là không tưởng.
Cũng giống như Nami, Jeju mỗi mùa đều mang vẻ đẹp riêng nhưng tiếc là Jeju không có mùa đông như Nami nên người dân nơi đây rất khó để tìm được cảm giác co ro của cái lạnh -10 độ với những lớp tuyết dầy phủ trắng xóa, vì nằm đảo xuôi về phương Nam và tách biệt với đất liền nên nhiệt độ ở đây vào mùa hè không quá nóng và mùa đông cũng không quá lạnh. Thế nên Jeju trở thành điểm đến lý tưởng cho những ai muốn tránh nắng nóng ngày hè và tránh rét mùa đông.

LẠC LỐI Ở INSADONG
Vốn là một người hoài cổ nên tôi thường thích tìm về những nơi xưa cũ, nơi còn lưu dấu bụi thời gian, cất giữ những giá trị và nét đẹp văn hóa truyền thống như con phố đi bộ Insadong dài chưa đầy 1km nằm lọt thỏm giữa lòng thủ đô Seoul. Đó là một con phố dài và rộng” thênh thang” ( theo cảm giác của tôi) với nhiều ngõ sâu hun hút .
Trước đây khi văn học Hàn Quốc phát triển hưng thinh Insadong là nơi tập trung của các văn hào, thi sĩ vào chiều tối đến đàm đạo văn chương và uống rượu makkoly ( một loại rượu gạo truyền thống). Sau này người ta khôi phục lại Insadong bằng các phòng tranh, ảnh, vô số bảo tàng, các hàng quán bán các vật phẩm cổ, cũ, các quán trà đạo, các cửa hàng ăn cung cấp nhiều loại thức ăn truyền thống, các trò chơi dân gian cũng như các màn biểu diễn âm nhạc, công diễn của các nghệ sĩ đường phố…
Chỉ cần một buổi chiều lang thang nơi đây, bạn sẽ cảm giác như mình được trở về với không gian êm đềm, nơi thời gian dừng lại dù ngoài kia cuộc sống đang hối hả biết bao nhiêu. Bạn sẽ gặp rất nhiều người thân thiện, bạn có thể lân la trò chuyện làm quen , bạn cũng có thể say mê ngắm nhìn những nghệ sĩ đường phố đang biễu diễn say sưa và dành cho họ những tràn pháo tay ngưỡng mộ. Có đôi lúc bạn cũng sẽ bật cười khanh khách theo tiếng nô đùa của những đứa trẻ được được bố mẹ dắt đi chơi cuối tuần. Và có đôi khi bạn sẽ nhìn thấy vô số người đứng trầm ngâm trước một bức tranh đẹp đang bày trên phố, hay là những đôi bạn trẻ dắt tay nhau tần ngần trước cửa hàng bán chuông gió… Những âm thanh trong trẻo, những hình ảnh dễ thương, những ngõ ngách buồn vương dấu cũ mà bạn không thể tìm thấy ở đâu ngoài Insadong nếu một lần đặt chân đến Seoul.
Còn tôi, vì mãi mê lang thang trong những cửa hàng bán tranh và đi tìm căn gác cũ kỹ có quán trà dễ thương để rồi quên bẳng thời gian đang trôi ngoài kia. Bạn tôi đã phải đi tìm vì ngỡ rằng tôi đã lạc ở đâu đó trên con phố này. Vâng, tôi đã “ lạc lối” và để quên trái tim mình trên phố hát tình ca vì “ lỡ dại” đặt chân đến Insadong.

THAY CHO LỜI KẾT
Tôi đã để một thời tuổi trẻ đầy những hăng say ,nhiệt huyết, khát khao thể hiện cùng những bồng bột, nông nỗi, ngay thơ; những dại khờ được mất;cả những nhớ thương dang dỡ và những đợi chờ người dưng lạc lối qua những thăng trầm của đời mình cùng những buồn vui mười năm có lẽ. Tôi đã trở lại đất nước này nhiều lần sau đó và rất rất nhiều lần nữa nhưng hiển nhiên lần đầu lúc nào cũng để lại những ký ức đẹp vấn vương….Thỉnh thoảng đưa tay chạm vào nỗi nhớ rồi mơ hồ nhận ra ” Có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau”.
” Có một ngày nào đó
một người hỏi một người thế nào là yêu thương
một người kề sát tim một người và trả lời-không biết
Có một ngày nào đó
một người hỏi một người thế nào là hối tiếc
một người nắm lấy tay một người và trả lời- Đừng bước đi
Có một ngày nào đó
một người hỏi một người thế nào là chia ly…
Và mùa đông ấy trở thành mùa đông ấm nhất” ( NPV)
Ngày 1/1/2015 CƠN MƠ HOANG ĐƯỜNG
Một ngày đầu năm mới trên một chuyến bay dài không ngủ, tôi bước xuống phi trường trong cơn lạnh mùa đông rét buốt. Cái lạnh bên ngoài không tê tái bằng những giá băng trong lòng và những nỗi buồn đan kín ủ ê qua bao năm rộng tháng dài…Khi không biết đi đâu bởi lý trí thì cuối cùng con tim vẫn luôn dẫn lối về nơi mà mình thật sự muốn. Trốn chạy giữa cô đơn cũng được, loay hoay giữa những trăn trở của cuộc đời cũng được, hoang tưởng mơ mộng nhiều thứ trong tiểu thuyết ngôn tình cũng được…bởi tôi biết rằng mình vẫn còn tin và sống hết sức như mình có thể. Tôi chỉ đi tìm cái mà tôi đánh mất…nhưng kì lạ thay vẫn không biết mình đã mất cái gì! Mơ hồ như một giấc chiêm bao…
Chàng trai tặng bó hoa hồng cho cô gái với cái ôm siết chặt và niềm vui rạng rỡ của ngày gặp lại. Họ nói cười và cùng bước lên xe buýt. Chuyến xe đầu năm mới từ phi trường về khu trung tâm hôm ấy chỉ có chàng trai-cô gái, một bác lớn tuổi và tôi. CHỗ ngồi vì thế mà rộng thênh thang và trống trải. Tôi ngủ vùi một giấc khi ngoài kia-qua lớp kính xe mờ ảo tuyết rơi lất phất………….
Quãng đường không quá xa từ bến xe đi về khu nhà ở qua 3 con phố nhưng giữa thời tiết lạnh cong và những cơn gió bần bật thổi rét qua mặt làm chân mình tê cứng. Kéo lê lết cái vali lang thang trên những con phố dài vắng tanh khi người ta còn ngái ngủ trong chăn êm nệm ấm mà mình thì bước đi không nổi. Lạnh quá mùa đông ơi….!
Ngày 26/11/2015 THÔI ĐỪNG CHIÊM BAO
Đi tìm mùa thu cuối nhưng cuối cùng lại đón mùa đông tuyết rơi đầu mùa. Cảnh tượng thường thấy trong các bộ phim ngôn tình lãng mạn : chàng trai đứng cầm cây dù che tuyết rơi bên cô gái trên đường phố tấp nập người qua. Nhiều người xuýt xoa vì quá lạnh nhưng mình thì hồ hởi, phấn khích giang tay ngửa mặt đón những bông tuyết đầu tiên. Ngày lạnh nhưng chẳng có nỗi buồn nào ở lại….
Những ngày không có mặt trời gió lạnh-mưa rét-tuyết rơi và cứ ngủ vùi chẳng biết ngày hay đêm…
Những ngày trống trãi lang thang qua rất nhiều ga tàu và đi mãi ra đến ngoại ô, dừng xuống tại một ga tàu nào đó để đếm bước chân mình trên những con phố dài nghe mùa đông rét mướt…
Giấc mơ đã thức, lòng sao còn buồn khi bước qua thành phố quen…
” Bình yêu quá- trong một ngày gặp lại
Thấy lòng quên…như chưa nhớ bao giờ”