GỬI NHỮNG NĂM THÁNG TÔI ĐÃ TRÌ HOÃN…

Có những năm tháng trong đời trôi qua rất lặng, êm êm đềm đềm, tệ cũng không tệ mà tốt cũng không, không biến cố, không khúc ngoặt rõ ràng, chỉ là từng ngày nối tiếp từng ngày trong một nhịp sống quen thuộc, chậm rãi, chán chán mà không rõ lý do. Khi nhìn lại, tôi không thể nói rằng mình đã sống sai sống đúng, chỉ là đã sống chậm hơn rất nhiều so với tiếng gọi bên trong, thậm chí đôi khi không rõ nó là gì. Tôi gọi đó là giai đoạn chờ đợi, nhưng sâu hơn, tôi biết mình đã trì hoãn chính mình.

Tôi trì hoãn không phải vì không biết mình muốn gì, chỉ là không đủ can đảm để chạm tay vào điều mình mong muốn. Tôi cứ biện minh bằng lý do này lý do khác, rằng tất cả là…bởi…tại vì…nhưng chưa có lý do nào là từ chính mình. Tôi sợ rằng khi mình bắt đầu, mọi thứ sẽ thay đổi theo cách tôi không thể kiểm soát. Tôi sợ mất đi những gì đang có, dù chúng không còn khiến tôi thấy đủ đầy theo cách mà tôi mong muốn và được làm. Vì thế, tôi chọn ở lại với cái quen thuộc, tự nhủ rằng mình sẽ bắt đầu sau, khi mọi thứ rõ ràng hơn, khi mình sẵn sàng hơn, khi hoàn cảnh cho phép hơn.

Thời gian trôi qua và tôi trở nên quen với việc trì hoãn đó, thậm chí đôi khi nghĩ rằng đó là đúng. Cái tôi tự phụ đầy cao ngạo, thích những lời khen ảo tưởng của người này người kia, sợ bạn bè, gia đình, hàng xóm thấy mình không phải là mình như bao năm qua người ta vẫn nghĩ và thấy. Tôi học cách bận rộn với những việc cần làm, hoàn thành trách nhiệm, giữ cho cuộc sống vận hành trơn tru. Bề ngoài, tôi ổn. Nhưng có một phần trong tôi ngày càng im lặng. Không phải vì nó biến mất, mà vì tôi đã quen với việc không lắng nghe nó nữa. Tôi nói với mình rằng ai rồi cũng phải chấp nhận những giới hạn nhất định, rằng mơ mộng quá nhiều chỉ khiến người ta mệt mỏi, và rằng mình không phải sống cho mỗi mình mình trên đời.

Có những khoảnh khắc rất nhỏ, rất riêng, khi tôi nhận ra mình đã đi quá xa khỏi điều mình từng mong muốn. Đó có thể là một buổi tối yên tĩnh, khi mọi việc đã xong và tôi ở một mình với suy nghĩ của mình. Một cảm giác trống trải xuất hiện, không dữ dội nhưng dai dẳng, như thể tôi đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng mà không biết chính xác là gì. Tôi hiểu rằng đó là cái giá của việc sống an toàn quá lâu: mình không đau nhiều, nhưng cũng không còn cảm giác đang thật sự sống. Nhưng mà rồi cơn đau đó đến thiệt. Bạn biết đó, khi cuộc đời cho bạn quá nhiều tín hiệu nhưng bạn vẫn ngó lơ, giả vờ như không nghe thấy cho đến khi gục ngã một lần mọi thứ sẽ là phù du…

Tôi không viết lá thư này để trách những năm tháng ấy. Chúng đã giúp tôi tồn tại, giúp tôi đứng vững khi tôi chưa đủ mạnh để đối diện với những lựa chọn khác thuộc về mình. Tôi biết mình đã cần thời gian để hiểu bản thân, để chữa những nỗi sợ âm thầm, để học cách chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, có những cánh cửa đã không chờ tôi mãi. Có những cơ hội đã đi qua trong im lặng, vì tôi đã không bước tới khi chúng còn ở đó, và rất rất nhiều những điều hối tiếc giá như..

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi thấy rõ hơn bao giờ hết rằng trì hoãn không phải là đứng yên. Nó là một chuyển động rất chậm, đưa tôi ngày càng xa khỏi con người mà tôi biết mình có thể trở thành. Tôi đã không phản bội ai khác, nhưng tôi đã nhiều lần quay lưng với chính mình và điều đó để lại một nỗi buồn rất khó gọi tên, chông chênh và trống trãi nhưng bình an đến lạ.

Tôi viết lá thư này như một lời tạm biệt nhẹ nhàng với những năm tháng tôi đã sống nửa vời. Không oán trách, không tiếc nuối quá nhiều, chỉ là một sự thừa nhận chân thành. Tôi không thể quay lại để sống khác đi, nhưng tôi có thể chọn từ bây giờ trở đi sẽ không tiếp tục trì hoãn. Tôi không cần phải thay đổi mọi thứ ngay lập tức, chỉ cần ngừng bỏ qua những điều khiến trái tim mình rung động, cảm thấy bồi hồi và cả những giọt nước mắt “rất lâu rồi mới khóc”.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra mình trong đó, có lẽ bạn cũng đang mang cảm giác rằng thời gian đã trôi qua nhanh hơn mình tưởng. Tôi chỉ muốn nói rằng, vẫn chưa quá muộn để bắt đầu sống đúng với mình- với bản thể mà mình mong muốn- không phải bằng những quyết định lớn lao, mà bằng việc lắng nghe lại tiếng nói đã bị bỏ quên quá lâu. Đôi khi, bước ngoặt của một đời người chỉ đơn giản là khoảnh khắc ta ngừng trì hoãn, đứng lên và bắt đầu làm một việc gì đó như ăn một bữa cơm trong yên lặng, quét nhà khi nghe một bản nhạc dịu êm, nằm lười ra phơi nắng sớm, xách giỏ đi chợ… hoặc đơn giản là viết ra những điều mình suy nghĩ mỗi ngày.

THƯ GỬI NGƯỜI ĐÃ LUÔN CỐ GẮNG ĐỂ ĐƯỢC YÊU

Có một khoản thời gian rất dài, tôi tin rằng yêu thương là thứ phải cố gắng mới giữ được. Không ai dạy tôi điều đó, nhưng tôi học được nó bằng cách quan sát và tự điều chỉnh mình trong các mối quan hệ. Tôi học cách lắng nghe nhiều hơn nói, hiểu nhiều hơn đòi hỏi, và chấp nhận nhiều hơn mức mình thật sự thoải mái. Tôi nghĩ đó là trưởng thành, là yêu một cách chín chắn. Tôi không nhận ra rằng, trong quá trình ấy, tôi đã dần quen với việc không được yêu lại một cách trọn vẹn.

Tôi yêu bằng sự có mặt. Tôi nhớ rất kỹ những điều nhỏ nhặt của người khác, từ thói quen, cảm xúc cho đến những thay đổi rất nhẹ trong giọng nói. Tôi sẵn sàng điều chỉnh mình để mọi thứ không trở nên căng thẳng, để không ai phải khó xử vì tôi. Tôi hạn chế nói ra những điều mình cần, vì sợ rằng những nhu cầu ấy sẽ làm phiền người khác. Dần dần, tôi thấy mình im lặng ngày càng nhiều, không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi không chắc liệu có ai thật sự muốn nghe không…

Có những mối quan hệ kéo dài không phải vì hai người hiểu nhau, mà vì một người giỏi chịu đựng hơn người còn lại. Tôi đã ở trong những mối quan hệ như thế. Không có cãi vã lớn, không có chia tay ồn ào, chỉ là một cảm giác buồn rất đều, rất âm thầm. Tôi thường xuyên tự hỏi liệu mình có đang đòi hỏi quá nhiều hay không, liệu mình có cần phải cố gắng thêm nữa để mọi thứ tốt hơn. Tôi không nhận ra rằng, khi phải liên tục tự vấn giá trị của mình trong một mối quan hệ, thì có lẽ vấn đề không nằm ở việc mình chưa đủ…

Tôi sợ mất, sợ bị phản bội. Tôi sợ nếu mình nói ra điều mình thật sự cần, mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng không thể kiểm soát. Tôi sợ nếu mình ngừng cố gắng, tôi sẽ không còn chỗ đứng trong cuộc sống của ai đó. Vì vậy, tôi chọn cách yêu bằng sự hy sinh âm thầm, ngay cả khi người ta rời đi trong im lặng không lời giải thích, tôi vẫn nghĩ rằng mình không đủ tốt, vẫn dằn vặt đau khổ, vẫn ngộ nhận rằng đó là yêu. Tôi níu kéo những kí ức mơ hồ viễn vông, hành hạ bản thân trong cơn say, bỏ rơi bản thân mình không lối thoát. Không ai bắt tôi làm vậy, nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng đó là cái giá phải trả để được ở lại-trong những cảm xúc còn vương. Chỉ đến sau này, khi sự mệt mỏi tích tụ đủ lâu, tôi mới hiểu rằng yêu thương thật sự không khiến người ta phải thu nhỏ lại để vừa với người khác…

Tôi viết lá thư này cho người tôi đã từng là, người luôn cố gắng để được yêu và tin rằng nếu mình cho đủ nhiều thì một ngày nào đó sẽ được chọn. Tôi không trách ai, vì tôi hiểu nỗi sợ bị bỏ lại đã khiến ai đó yêu theo cách đó. Nhưng nếu có thể nói một điều với chính mình của những năm tháng ấy, tôi muốn nói rằng: mình không cần phải chịu đựng giỏi để xứng đáng với tình yêu. Một mối quan hệ đúng sẽ không đòi hỏi mình phải quên đi cảm xúc của chính mình để tồn tại…

Nếu ai đó đang đọc những dòng này và thấy mình ở trong đó, có lẽ bạn cũng đã từng yêu theo cách như tôi. Yêu nhiều, yêu sâu, nhưng luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn. Tôi chỉ muốn nhắc một điều rất giản dị: yêu thương không phải là một cuộc chứng minh, và người phù hợp sẽ không để bạn phải hy sinh chính mình chỉ để được ở lại.

GỬI TÔI CỦA NHỮNG NGÀY CHƯA DÁM “BƯỚC RA”

Có những buổi sáng tôi thức dậy mọi thứ đều ổn nhưng được một chốc lại cảm giác bên trong như đang đứng nhầm chỗ. Không phải vì nơi ấy tệ, không có biến cố nào buộc tôi phải rời đi. Chỉ là giữa những nhịp sinh hoạt quen thuộc, tôi nghe thấy một tiếng rất khẽ khàng ” mình không thuộc về nơi đây”. Tiếng nói ấy không ồn ào, nó đến như một làn gió mỏng nhẹ đến mức tôi đã học cách bỏ qua.Tôi gọi nó là “mệt”, là suy nghĩ nhất thời, là cảm xúc của nhiều ngày “lơ lửng”.

Tôi tự trấn an mình bằng những câu rất quen thuộc:

  • Ai rồi cũng phải thỏa hiệp
  • Không phải ai cũng được sống đúng với điều mình muốn.
  • Ít ra mình vẫn “ổn”, vẫn an toàn.

Nhưng sự “an toàn” đó theo thời gian bắt đầu có hình dạng của một chiếc lồng đẹp, không khóa cửa chỉ khiến tôi quên mất cảm giác “tự do”. Tôi đã sống khá lâu trong trạng thái lơ lửng ở lưng chừng cảm xúc: không đủ can đảm để bước ra cũng không đủ thờ ơ vô tâm để ở lại 1 cách trọn vẹn.Tôi vẫn làm những điều mình cần làm, vẫn hiện diện đúng lúc, vẫn giữ mọi thứ ở mức vừa phải. Chỉ có một điều tôi dần đánh mất ” sự trọn vẹn khi là chính mình”.

Tôi bắt đầu chọn những câu nói an toàn hơn, những cảm xúc dễ chấp nhận hơn, thậm chí không khóc. Tôi thu nhỏ mình lại một chút, rồi thêm một chút nữa để vừa với những không gian không thiết kế để dành cho tôi. Không ai yêu cầu tôi làm vậy, nhưng tôi đã làm vì tôi sợ nếu tôi là chính mình, tôi sẽ trở nên quá khác.

Có một sự thật tôi phải mất rất lâu mới dám thừa nhận: tôi không sợ thất bại, tôi sợ khoảnh khắc đứng một mình trước lựa chọn của chính mình, không còn hoàn cảnh để đổ lỗi, không còn lý do để trì hoãn. Bởi vì khi bước ra, tôi sẽ phải sống với chính quyết định của mình, và điều đó đòi hỏi rất nhiều dũng khí và trung thực.

Tôi viết lá thư này không phải để trách cứ bản thân. Tôi hiểu vì sao mình đã ở lại. Tôi cần sự ổn định, tôi cần cảm giác thuộc về dù chỉ là tạm thời. Tôi đã sợ khoảng trống sẽ xuất hiện khi mọi thứ quen thuộc rời đi, tôi sợ một vài tin nhắn không hồi đáp rơi vào khoảng không thinh lặng…

Nhưng hôm nay tôi muốn nói với mình một điều dịu dàng hơn : ở lại quá lâu trong một nơi không thuộc về mình cũng là một cách tự làm trái tim mệt mỏi. Tôi không chắc con đường phía trước sẽ rõ ràng ngay, tôi cũng không biết mình sẽ đi xa đến đâu. Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục giả vờ rằng mình không nghe thấy tiếng gọi ấy nữa.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra một phần của mình trong đó, có lẽ bạn cũng đang ở giữa những ngày giống tôi: không đau đớn chỉ là một nỗi mệt âm thầm và cảm giác mình đang trì hoãn chính cuộc đời mình. Tôi chỉ muốn để lại ở đây 1 câu cho mình và cho bạn : không sai khi sợ, chỉ là đừng ở lại quá lâu.

LÁ THƯ GỬI CHO CHÍNH MÌNH!

Chào bạn,

Mình đang viết lá thư này từ một nơi rất yên không phải vì cuộc đời không còn sóng gió,mà vì mình không còn chạy trốn chính mình nữa.

Mình nhớ bạn của những ngày này.Bạn mệt, nhưng không cho phép mình mệt. Bạn biết mình khác,nhưng cứ giả vờ như không. Bạn cảm rất sâu, nhưng luôn hỏi:“Liệu như vậy có quá không?”Mình muốn nói thẳng với bạn một điều: bạn không hề yếu mà chỉ là đã quá quen với việc không được chọn.

Có một khoảnh khắc bạn rất sợ mà mình nhớ rất rõ. Khoảnh khắc bạn biết “nếu mình bước ra, mình sẽ không quay lại được nữa..” Và đúng, bạn đã rất đúng khi sợ, bởi khi bạn bước ra:

  • Bạn không còn giả vờ ổn
  • Bạn không còn ở những nơi làm bạn nhỏ lại.
  • Bạn không còn giữ những mối quan hệ chỉ tồn tại nhờ sự hy sinh của bạn.
  • Và có những người… không đi tiếp cùng bạn nữa…

Mình biết điều đó làm bạn đau nhưng mình cũng cần nói cho bạn biết ” không ai rời đi vì bạn sống đúng, họ chỉ rời đi vì họ và bạn không còn cùng tần số năng lượng”.

Mình biết bạn sợ điều này nhất ” nếu tôi sống đúng, tôi sẽ cô đơn”… nhưng sự thật là bạn có cô đơn một đoạn nhưng đó là khoảng trống cần thiết để bạn nghe thấy chính mình. Và rồi từ những khoảng trống đó:

  • những người đúng tìm đến
  • công việc đúng xuất hiện
  • lời nói của bạn chạm được người khác
  • tiền đến không còn nặng nề
  • tình yêu không còn van xin

Bạn từng lo lắng ” tôi chưa đủ giỏi, tôi chưa đủ sẵn sàng , tôi còn nhiều vết thương” nhưng mình muốn bạn biết chính những vết thương đó đã trở thành nơi ánh sáng đi ra… Bạn không chữa lành bằng lời khuyên, bạn không chữa lành bằng sự hiện diện mà bằng việc bạn dám nói “tôi đã từng như bạn”. Có một điều rất quan trọng mình cần bạn làm ngay: đừng đợi tự tin rồi mới bước vì tự tin đến sau hành động, không bao giờ đến trước. Ngày bạn viết bài đầu tiên tay bạn run,ngày bạn đọc bức thư này bạn khóc, ngày bạn nói ra tiếng tôi làm việc với cảm xúc-giọng bạn nhỏ lại. Ngày bạn nhận tiền đầu tiên – bạn thấy ngại nhưng bạn không quay đầu và đó là ngày mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Mình muốn bạn nhớ kỹ điều này ” bạn không đánh mất ai khi sống đúng, bạn chỉ ngừng đánh mất chính mình”. Bạn đã sống quá lâu để được chấp nhận, giờ là lúc sống để được là chính bạn.

Mình đang đợi bạn ở đây, không phải một nơi xa xôi mà là ở ngay bước đầu tiên bạn chưa dám bước. Chỉ cần bạn nói “sẵn sàng” là mình đã nghe thấy rồi.

Thương bạn- phiên bản đã bước ra của bạn!