U.S VISA- TÔI ĐÃ XIN VISA ĐI MỸ NHƯ THẾ NÀO?

” Xin visa đi Mỹ có khó không?” Trước khi đặt ra câu hỏi này, tôi đã từng trăn trở và cũng hoang mang rất nhiều khi mà những thông tin trên mạng, rồi những lời đồn thổi, rồi cả những trường hợp rớt visa không rõ nguyên nhân mà tôi biết được.Tôi không tìm hiểu mà cũng chưa từng tìm hiểu nên kết luận mặc định trong đầu của tôi khi đó là ” thôi, xin visa đi Mỹ khó lắm, nhất là trường hợp độc thân, vô sản giống mình”

Tháng 9/2015, tình cờ đọc một quyển sách và tự nhiên “nổi hứng” muốn đi Mỹ. Điều đầu tiên, tôi nghĩ là mình sẽ xin visa đi du lịch và tìm người bảo lãnh với thư mời. Nhưng sau khi biết Nam River ( một bạn trên facebook đã có chuyến du lịch tự túc vòng quanh nước Mỹ cùng nhóm bạn) đã từng xin visa du lịch mà không cần thư mời, thư bảo lãnh nên tôi quyết định làm hồ sơ thử. Tôi bắt đầu lên mạng tìm thông tin về hồ sơ cần phải nộp, tờ khai phải điền, cách thức xin visa và chi phí..

Nản quá! Tôi bỏ cuộc chỉ sau vài tuần vì để làm một cái travel plan tôi cần nhiều thời gian tìm hiểu về nước Mỹ ( ở đâu, làm gì, đi đâu, bao nhiêu tiền, bằng phương tiện gì, đi như thế nào là hợp lí) thì mới ra được lịch trình chi tiết mà thông tin thì bao la, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Vì đã xác định ngay từ đầu là đi du lịch một mình và mục đích nộp visa du lịch nên những thông tin này cực kỳ quan trọng để thuyết phục lãnh sự quán cấp visa du lịch mà nó cũng cần thiết cho chuyến đi của tôi sau này. Cái travel plan này tôi không thể copy được từ ai khác mà phải tự mình lên lịch trình.

Nản quá! Thôi không đi Mỹ nữa. Cái travel plan làm dang dở và những hồ sơ linh tinh gom lại vào một phong bì cất vào tủ.

Cách đây 4 tuần… Những ngày “u ám” của cuộc đời đi làm nó khiến tôi muốn ngã gục. Tôi lại nghĩ về những miền nắng gió, nơi mình muốn đi để lên dây cót tinh thần: 1,2,3,4… sắp xếp theo thứ tự và bắt đầu ngồi cân nhắc. Muốn đi Nhật nhưng làm visa đi Nhật còn mất thời gian và linh tinh hơn đi Mỹ nên thôi làm thử cái visa đi Mỹ, vậy là lôi hồ sơ đã làm dang dở trước đây ra bắt đầu lại.

Nói chung bây giờ quyết tâm hơn lúc trước nên tự nhiên có động lực và hoàn cảnh hiện tại nó buộc mình phải đi nên hồ sơ và travel plan làm xong nhanh hơn dự tính.Trong vòng 10 ngày kể từ lúc submit hồ sơ, phỏng vấn và chính thức sau hai ngày phỏng vấn, hôm nay tôi đã có visa đi Mỹ từ bưu điện giao đến tận văn phòng. Sáng giờ cũng ngồi ngó nghiêng, ngắm nghía cái visa thần thánh mà nhiều người bảo là khó có thể có với niềm vui khó tả vì những cố gắng và nỗ lực, vì hiểu rằng ” khi một cánh cửa đóng lại, chắc chắn một cánh cửa khác sẽ mở ra”, vì hiểu rằng không nên bỏ cuộc nếu chưa đi đến bước cuối cùng, vì hiểu rằng ” H, mày xứng đáng được như thế”,vì hiểu rằng ” you can do it”.

Vậy thì tôi đã xin visa đi Mỹ thế nào??

Tôi nói qua luôn là tôi độc thân, không tài sản đảm bảo, xin visa dạng du lịch tự túc, không có thư mời, không có thư bảo lãnh, đi một mình, thu nhập tạm được, đã từng đi vài nước Châu Á và Hàn Quốc.. Trường hợp của tôi 90% rớt visa và ai cũng bảo là rớt chắc và tôi cũng nghĩ là mình khó có thể đậu visa, tôi chỉ có 10% hy vọng thôi nhưng chính vì lẽ đó tâm lý tôi cực kỳ thoải mái, có visa thì tôi đi, không thì năm sau tôi xin lại hoặc tôi đi nước khác vì thật sự tôi không thích nước Mỹ lắm, tôi chỉ tò mò về nó thôi. Với lại tôi biết visa đi Mỹ cấp đến 1 năm nên khi nào buồn có sẵn visa cứ thế mà đi thôi nhưng visa đi Nhật chỉ có hạn 3 tháng à.

Tôi đã chuẩn bị những gì??

Lãnh sự quán Mỹ không yêu cầu bạn mang theo bất cứ thứ gì khi đi phỏng vấn ngoại trừ thư xác nhận đã đặc lịch hẹn phỏng vấn, tờ xác nhận đã nộp tờ khai DS 160, hộ chiếu gốc. Nhưng bạn phải biết rằng tùy theo mục đích visa của bạn là gì mà bạn phải mang theo những giấy tờ cần thiết để chứng minh cho những gì bạn đã kê khai. Lần đầu tiên tôi thấy việc chuẩn bị hồ sơ visa mà không cần phải dịch hay công chứng gì hết, chỉ cần mang bản gốc thôi, không cần booking vé máy bay, khách sạn lôi thôi. Mọi việc dễ quá chừng khiến tôi cũng hoang mang. Tôi chưa bao giờ thấy xin visa đi nước nào mà dễ như thế cả!

Hồ sơ tôi mang theo khi đi phỏng vấn gồm:

  • Hộ chiếu ( lột tất cả cover ra nhe)
  • DS-160 confirmation
  • Confirm đặt lịch hẹn phỏng vấn
  • Xác nhận đã đóng phí visa 160 USD
  • Hộ khẩu
  • CMND
  • Travel plan
  • Hợp đồng lao động + quyết định tăng lương
  • Xác nhận chức vụ + xác nhận lương+ sao kê lương 3 tháng
  • Quyết định cho nghỉ phép
  • Sổ tiết kiệm
  • 2 ảnh hộ chiếu 5 x 5

Tôi đã phỏng vấn như thế nào?

Tôi đã không nộp cho lãnh sự bất cứ hồ sơ nào ngoại trừ cái hộ chiếu bên trong có kẹp 2 tấm hình và lãnh sự cũng không xem bất cứ hồ sơ nào tôi mang theo ngoại trừ cái hợp đồng lao động. Đây là những câu hỏi mà họ đã hỏi tôi:

  • Chị đi Mỹ để làm gì?–> Em đi shopping và du lịch
  • Chị dự định đi đâu?–> Em đi LA-SF
  • Chị có bà con bên Mỹ không?–> Em có bà con xa, không có bà con gần
  • Bà con có mối quan hệ như thế nào với Chị?–> Chị em bạn dì
  • Chị có bạn bè ở Mỹ không?—> Em có
  • Bạn của Chị ở đâu?—> San Jose
  • Chị có mang theo hợp đồng lao động không, cho tôi xem–> Dạ có
  • Chị lập gia đình chưa?—> Dạ chưa ( và nở nụ cười tỏa nắng vì nghe tới đây là thấy thôi rồi rớt visa)
  • Bạn của Chị là bạn trai hay bạn gái?–> Bạn gái, đồng nghiệp cũ đã từng làm chung công ty theo gia đình định cư.

Vậy tại sao tôi xin được visa??

Chắc chắn những người nghe tôi nói rằng mình có visa thì mọi người sẽ nghĩ rằng hoặc là tôi may mắn, hoặc là tôi có visa multi của Hàn Quốc và một công việc với mức lương đủ để đi du lịch thì đậu là chắc rồi. Nhưng tôi lại nghĩ như thế này. Trước khi nộp visa đi Mỹ tôi cũng nghĩ là ” hên xui” nhưng thực tế không phải vậy. Khi vào phỏng vấn rồi mới biết, visa đi Mỹ không hề có chuyện “ăn may” và bạn cũng đừng trông chờ gì vào điều đó. May mắn chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc phỏng vấn này. Lúc đúng xếp hàng đợi đến lượt mình vào phỏng vấn, tôi thấy và nghe những câu hỏi của lãnh sự, những câu trả lời của các bạn xin visa và tôi thấy họ cầm hồ sơ lũ lượt ra về. Tôi đếm trước tôi có 10 người rớt visa từ khi tôi ý thức được rằng “lãnh sự trả hộ chiếu cầm về là rớt đó em” ( cái anh đứng trước tôi bảo vậy).Tôi thấy có bạn xin đi du học nói tiếng Anh như gió ( nhưng bạn ấy căng thẳng quá nói như let me introduce myself…) nên rớt. Tôi thấy có bác lớn tuổi đi thăm con, cũng rớt. Rồi tôi thấy bác chủ cửa hàng veston lãnh sự hỏi có một câu à ” anh dự đinh đi Mỹ bao lâu” thì bác ấy trả lời ấp úng như học bài “định đi 1 tháng nhưng chắc đi 2 tuần thôi vì cửa hàng đông khách không đi lâu được”. Bác ấy cầm hộ chiếu đi về ngay chỉ với 1 câu hỏi. Tôi thấy rất nhiều bạn trẻ giống mình ( xin lỗi vì tôi nghĩ mình vẫn còn trẻ), mặc đồ chỉnh chu, phỏng vấn và rớt.Tôi hoang mang tột cùng thấy thôi rồi, đến mình sẽ ra sao…

Bạn biết đấy, lãnh sự không hề xem bất cứ hồ sơ nào tôi mang theo ngoài cái hợp đồng lao động. Nghĩa là, việc tôi có bao nhiêu tiền trong tài khoản không quyết định họ có cấp visa cho tôi hay không mặc dù tôi đi Mỹ shopping và du lịch. Họ cũng không hề nhìn qua hộ chiếu xem tôi có cái visa Hàn Quốc thế nào mà trong tờ khai cũng không có bất cứ nội dung nào đề cập bạn đã từng đi những nước nào nên việc tôi đi đâu, đi nhiều hay ít cũng không quyết định cho việc họ cấp visa cho tôi.Cho nên, tôi nghĩ rằng tờ khai DS 160 là đầu mối quan trọng quyết định tất cả nội dung liên quan đến phỏng vấn và cách trả lời của bạn có thuyết phục viên chức lãnh sự tin tưởng để họ cấp visa cho bạn  hay không. Lần đầu tiên tôi thấy rằng xin visa đi Mỹ dễ mà khó, khó mà dễ là vậy.

Để điền được cái form DS 160 là cả một quá trình chuẩn bị trước đó vì điền online. Tôi điền cái này hơn 2 tiếng đồng hồ và sau khi nhấn nút submit thì thấy mụ mị cả người. Nhưng kể từ sau giây phút submit thì tôi chẳng làm gì cả ngoài việc đóng tiền rồi lênh lịch hẹn phỏng vấn. Việc hoàn thành form DS 160 coi như quyết định thành công hơn nửa chặng đường nên những ai mà nhờ điền hộ hoặc được các nơi tư vấn chỉ học tủ các câu trả lời thì xác suất rớt rất cao. Khi bạn điền cái form này bạn sẽ biết được câu trả lời của chính mình cho từng nội dung đã khai và tự tin trả lời bất cứ câu hỏi nào của lãnh sự.Nghĩa là hồ sơ của bạn ( form DS 160) có đủ sức thuyết phục hay không?

Tôi nói thật là tôi rất run khi đến giai đoạn lấy dấu vân tay và hoang man cực độ khi đợi chờ đến lượt mình phỏng vấn nhưng lại cực kỳ thoải mái và tự tin khi đứng trước anh lãnh sự viên ( “có gương mặt thanh tú và đôi mắt sáng ngời’- nói như Tony Buổi sáng). Nghĩ là phỏng vấn tiếng Anh nên cũng chuẩn bị ý tứ sẵn trong đầu nhưng tự nhiên Anh ấy nói tiếng Việt nên thế là chẳng có gì lo cả. Với lại tâm lý chuẩn bị sẵn rồi (lúc thấy người ta rớt nhiều quá), rớt thì thôi mà.

Khi Anh ấy hỏi đến câu ” Chị lập gia đình chưa?” là tôi bật cười vì tự nhiên tôi biết chắc đây là câu hỏi sẽ hỏi và cũng là câu hỏi quan trọng quyết định đến việc cấp visa cho tôi. Nhưng xin lỗi chứ, thực tế điều này không thay đổi được. Đôi khi nghĩ nếu bị đánh rớt vì lý do này, năm sau tôi sẽ lấy chồng, nộp hồ sơ xin visa lại cho bỏ ghét ( hehe). Mà đôi khi nghĩ, ứ thèm đi nước Mỹ còn khối nước để đi. Tôi nở một nụ cười thật tươi và trả lời một cách tự tin rằng ” em chưa ạ”. Nhưng câu hỏi tiếp theo mới làm mình ngạc nhiên vì chắc bạn này bản nghĩ mình đi qua Mỹ thăm người yêu và trốn ở lại nè. Mà chắc một phần mình khai tên chị bạn mà tên không dấu , tên giống con trai, trong tờ khai lại không có phần giới tính nên bạn ấy nghĩ mình có trai bên Mỹ. Mình mắc cười quá với câu hỏi ” bạn chị là bạn trai hay bạn gái” nên cũng cố nở nụ cười thật tươi hết cỡ.

Rồi bạn ấy với tay đưa cho mình tờ giấy màu xanh và nói ” chúc mừng chị đã được cấp thị thực” , trả lại hợp đồng lao động cho mình và mình ra về trong niềm lâng lâng sung sướng. Tờ giấy màu xanh thần thánh ấy có nội dung” Quý khách đã được cấp thị thực. Quý khách vui lòng ra về. Hộ chiếu sẽ gửi về địa chỉ của quý khách sau khi chúng tôi in visa xong” Và 2 ngày sau ( thứ 6 phỏng vấn thứ 3 nhận được visa) visa và hộ chiếu được gửi đến văn phòng. Thắc mắc một điều là 2 tấm hình kèm trong hộ chiếu thấy trả về, không sử dụng.

visa My

Vậy nên, tự tin là điều cần thiết. Hồ sơ đủ sức thuyết phục ( chẳng phải là hồ sơ gì mà là những nội dung đã khai trong tờ form DS 160).Trả lời chân thật, không gian dối và đúng với những gì mình đã kê khai phù hợp với mục đích chuyến đi.Nếu biết tiếng Anh nên tự mình điền form DS 160 nhe. ( quan trọng quan trọng lắm đấy). Phần còn lại, tùy thuộc vào lãnh sự viên vì ” em đã cố gắng hết sức”. Thế nên trong trường hợp đã làm vậy rồi mà không được cấp visa thì không có gì phải buồn, chuẩn bị lại kỹ hơn, thuyết phục hơn và lần sau xin lại àh.

 

Mình đã xin được visa, vậy thì giờ đến lượt các bạn nhe.~~~~~~

Còn mình, giờ chuẩn bị xin tiếp một cái visa khác và tìm thời gian thích hợp go go go go thôi~~~~~~

Nước Mỹ, nước Mỹ…Tôi nghĩ mình sẽ thích nước Mỹ!