GỬI NHỮNG NĂM THÁNG TÔI ĐÃ TRÌ HOÃN…

Có những năm tháng trong đời trôi qua rất lặng, êm êm đềm đềm, tệ cũng không tệ mà tốt cũng không, không biến cố, không khúc ngoặt rõ ràng, chỉ là từng ngày nối tiếp từng ngày trong một nhịp sống quen thuộc, chậm rãi, chán chán mà không rõ lý do. Khi nhìn lại, tôi không thể nói rằng mình đã sống sai sống đúng, chỉ là đã sống chậm hơn rất nhiều so với tiếng gọi bên trong, thậm chí đôi khi không rõ nó là gì. Tôi gọi đó là giai đoạn chờ đợi, nhưng sâu hơn, tôi biết mình đã trì hoãn chính mình.

Tôi trì hoãn không phải vì không biết mình muốn gì, chỉ là không đủ can đảm để chạm tay vào điều mình mong muốn. Tôi cứ biện minh bằng lý do này lý do khác, rằng tất cả là…bởi…tại vì…nhưng chưa có lý do nào là từ chính mình. Tôi sợ rằng khi mình bắt đầu, mọi thứ sẽ thay đổi theo cách tôi không thể kiểm soát. Tôi sợ mất đi những gì đang có, dù chúng không còn khiến tôi thấy đủ đầy theo cách mà tôi mong muốn và được làm. Vì thế, tôi chọn ở lại với cái quen thuộc, tự nhủ rằng mình sẽ bắt đầu sau, khi mọi thứ rõ ràng hơn, khi mình sẵn sàng hơn, khi hoàn cảnh cho phép hơn.

Thời gian trôi qua và tôi trở nên quen với việc trì hoãn đó, thậm chí đôi khi nghĩ rằng đó là đúng. Cái tôi tự phụ đầy cao ngạo, thích những lời khen ảo tưởng của người này người kia, sợ bạn bè, gia đình, hàng xóm thấy mình không phải là mình như bao năm qua người ta vẫn nghĩ và thấy. Tôi học cách bận rộn với những việc cần làm, hoàn thành trách nhiệm, giữ cho cuộc sống vận hành trơn tru. Bề ngoài, tôi ổn. Nhưng có một phần trong tôi ngày càng im lặng. Không phải vì nó biến mất, mà vì tôi đã quen với việc không lắng nghe nó nữa. Tôi nói với mình rằng ai rồi cũng phải chấp nhận những giới hạn nhất định, rằng mơ mộng quá nhiều chỉ khiến người ta mệt mỏi, và rằng mình không phải sống cho mỗi mình mình trên đời.

Có những khoảnh khắc rất nhỏ, rất riêng, khi tôi nhận ra mình đã đi quá xa khỏi điều mình từng mong muốn. Đó có thể là một buổi tối yên tĩnh, khi mọi việc đã xong và tôi ở một mình với suy nghĩ của mình. Một cảm giác trống trải xuất hiện, không dữ dội nhưng dai dẳng, như thể tôi đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng mà không biết chính xác là gì. Tôi hiểu rằng đó là cái giá của việc sống an toàn quá lâu: mình không đau nhiều, nhưng cũng không còn cảm giác đang thật sự sống. Nhưng mà rồi cơn đau đó đến thiệt. Bạn biết đó, khi cuộc đời cho bạn quá nhiều tín hiệu nhưng bạn vẫn ngó lơ, giả vờ như không nghe thấy cho đến khi gục ngã một lần mọi thứ sẽ là phù du…

Tôi không viết lá thư này để trách những năm tháng ấy. Chúng đã giúp tôi tồn tại, giúp tôi đứng vững khi tôi chưa đủ mạnh để đối diện với những lựa chọn khác thuộc về mình. Tôi biết mình đã cần thời gian để hiểu bản thân, để chữa những nỗi sợ âm thầm, để học cách chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng, có những cánh cửa đã không chờ tôi mãi. Có những cơ hội đã đi qua trong im lặng, vì tôi đã không bước tới khi chúng còn ở đó, và rất rất nhiều những điều hối tiếc giá như..

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi thấy rõ hơn bao giờ hết rằng trì hoãn không phải là đứng yên. Nó là một chuyển động rất chậm, đưa tôi ngày càng xa khỏi con người mà tôi biết mình có thể trở thành. Tôi đã không phản bội ai khác, nhưng tôi đã nhiều lần quay lưng với chính mình và điều đó để lại một nỗi buồn rất khó gọi tên, chông chênh và trống trãi nhưng bình an đến lạ.

Tôi viết lá thư này như một lời tạm biệt nhẹ nhàng với những năm tháng tôi đã sống nửa vời. Không oán trách, không tiếc nuối quá nhiều, chỉ là một sự thừa nhận chân thành. Tôi không thể quay lại để sống khác đi, nhưng tôi có thể chọn từ bây giờ trở đi sẽ không tiếp tục trì hoãn. Tôi không cần phải thay đổi mọi thứ ngay lập tức, chỉ cần ngừng bỏ qua những điều khiến trái tim mình rung động, cảm thấy bồi hồi và cả những giọt nước mắt “rất lâu rồi mới khóc”.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra mình trong đó, có lẽ bạn cũng đang mang cảm giác rằng thời gian đã trôi qua nhanh hơn mình tưởng. Tôi chỉ muốn nói rằng, vẫn chưa quá muộn để bắt đầu sống đúng với mình- với bản thể mà mình mong muốn- không phải bằng những quyết định lớn lao, mà bằng việc lắng nghe lại tiếng nói đã bị bỏ quên quá lâu. Đôi khi, bước ngoặt của một đời người chỉ đơn giản là khoảnh khắc ta ngừng trì hoãn, đứng lên và bắt đầu làm một việc gì đó như ăn một bữa cơm trong yên lặng, quét nhà khi nghe một bản nhạc dịu êm, nằm lười ra phơi nắng sớm, xách giỏ đi chợ… hoặc đơn giản là viết ra những điều mình suy nghĩ mỗi ngày.

THƯ GỬI NỖI SỢ BỊ NHÌN THẤY

Tôi từng nghĩ rằng mình sợ ánh nhìn của người khác, mình run rẩy, hồi hợp che dấu ánh mắt ấy bằng cách nhìn đi chỗ khác… nhưng sau này mới hiểu, điều tôi thật sự sợ là khoảnh khắc ai đó nhìn thấy tôi một cách rõ ràng, một cách trần trụi, không phải vẻ ngoài, cũng không phải những điều tôi dễ dàng chia sẻ, mà là phần bên trong – nơi tôi đã giấu rất kỹ những hoang mang, những câu hỏi chưa có lời đáp, và cả những ước muốn mà tôi chưa từng cho phép mình nói ra thành tiếng…Tôi đã học cách xuất hiện vừa đủ- đủ để không bị chú ý quá nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất. Tôi biết cách nói những điều an toàn, thể hiện những mặt dễ chấp nhận, giữ lại những suy nghĩ sâu hơn cho riêng mình không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi không chắc thế giới có sẵn sàng đón nhận con người thật của tôi hay không. Tôi sợ nếu mình được nhìn thấy quá rõ, tôi sẽ trở nên mong manh, yếu đuối hơn mức mình có thể tự bảo vệ…

Có những trải nghiệm trong đời đã dạy rằng, việc bộc lộ bản thân không phải lúc nào cũng là cách hay. Khi còn trẻ hơn, tôi đã từng chia sẻ bằng tất cả sự chân thành, để rồi nhận lại sự im lặng, hiểu lầm, hoặc những ánh nhìn không biết đặt tôi ở đâu. Tôi không trách ai, nhưng từ đó, tôi bắt đầu học cách che đi những phần sâu nhất thuộc về bản thể của mình. Tôi trở nên kín đáo hơn, thận trọng hơn, và dần quen với việc sống trong một phiên bản được chỉnh sửa vừa đủ để không làm ai bối rối, ngại ngần.

Nỗi sợ bị nhìn thấy không đến từ sự thiếu tự tin, mà từ việc đã từng bị nhìn sai. Đã từng bị đặt vào những khuôn mẫu không thuộc về mình, đã từng bị yêu cầu phải giải thích vì sao mình lại khác. Tôi mang trong mình cảm giác rằng nếu tôi bước ra với tất cả những gì mình từng là thì tôi sẽ lại phải đối mặt với những câu hỏi mà bản thân không muốn trả lời, những phán xét mà tôi không có nghĩa vụ phải gánh. Vì vậy, tôi chọn cách ở sau một bước, quan sát nhiều hơn, nói ít hơn, và giữ cho mình một khoảng an toàn, chỉ thuộc về tôi là đủ.Nhưng sống lâu trong sự an toàn đó cũng có cái giá của nó. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như đang đứng bên lề chính cuộc đời mình và chứng kiến những cơ hội lần lượt đi qua, những kết nối có thể sâu hơn, những khoảnh khắc mà mình hoàn toàn có thể hiện diện trọn vẹn, nếu tôi cho phép mình được nhìn thấy. Tôi nhận ra rằng, khi mình không cho người khác cơ hội thấy mình là ai, mình cũng không cho bản thân cơ hội được đón nhận bất cứ điều tốt đẹp nào.

Tôi viết lá thư này không phải để ép mình phải dũng cảm hơn ngay lập tức nhưng hiểu vì sao nỗi sợ này tồn tại. Nó được hình thành từ những lần tôi đã mở lòng quá sớm, hoặc với những người chưa đủ tinh tế để hiểu. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, nếu tiếp tục ẩn mình thì tôi sẽ không bao giờ chạm tới phiên bản cuộc đời mà tôi biết là mình có thể sống. Tôi không sinh ra để chỉ quan sát và thấu hiểu người khác, mà còn để được hiện diện, được công nhận, và được kết nối một cách thật sự với những người thật sự thấu hiểu, đồng cảm và rung động. Có lẽ, việc được nhìn thấy không có nghĩa là phơi bày tất cả. Nó chỉ đơn giản là cho phép mình xuất hiện đúng như mình đang là, không chỉnh sửa quá nhiều, không xin lỗi vì sự khác biệt của mình. Được nhìn thấy cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận rằng sẽ có người không hiểu, không đồng cảm, và rời đi. Nhưng cũng sẽ có những người nhận ra mình ngay từ lần đầu tiên, bởi vì họ đã chờ đúng tần số ấy.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và thấy tim mình chậm lại ở đâu đó, có thể bạn cũng mang trong mình nỗi sợ tương tự. Sợ bị hiểu lầm, sợ bị đánh giá, sợ nếu mình bước ra ánh sáng thì mọi vết xước, những tổn thương sẽ lộ ra. Tôi chỉ muốn nói rằng, không phải ai nhìn thấy bạn cũng có quyền ở lại. Và bạn không cần phải làm mình nhỏ đi để tránh những ánh nhìn không dành cho mình.

Tôi để lại ở đây một suy nghĩ mà tôi vẫn đang học cách chấp nhận: được nhìn thấy không lấy đi sự an toàn của tôi, nó chỉ đưa tôi đến gần hơn với sự thật. Và có lẽ, sống đúng với cuộc đời của mình bắt đầu từ khoảnh khắc tôi cho phép mình xuất hiện, dù còn run, dù chưa hoàn hảo và nhiều sai sót, dù bản thân còn những vết xước chưa lành. Nhưng không sao, mọi thứ có thể được bắt đầu từng bước một…

THƯ GỬI NGƯỜI ĐÃ LUÔN CỐ GẮNG ĐỂ ĐƯỢC YÊU

Có một khoản thời gian rất dài, tôi tin rằng yêu thương là thứ phải cố gắng mới giữ được. Không ai dạy tôi điều đó, nhưng tôi học được nó bằng cách quan sát và tự điều chỉnh mình trong các mối quan hệ. Tôi học cách lắng nghe nhiều hơn nói, hiểu nhiều hơn đòi hỏi, và chấp nhận nhiều hơn mức mình thật sự thoải mái. Tôi nghĩ đó là trưởng thành, là yêu một cách chín chắn. Tôi không nhận ra rằng, trong quá trình ấy, tôi đã dần quen với việc không được yêu lại một cách trọn vẹn.

Tôi yêu bằng sự có mặt. Tôi nhớ rất kỹ những điều nhỏ nhặt của người khác, từ thói quen, cảm xúc cho đến những thay đổi rất nhẹ trong giọng nói. Tôi sẵn sàng điều chỉnh mình để mọi thứ không trở nên căng thẳng, để không ai phải khó xử vì tôi. Tôi hạn chế nói ra những điều mình cần, vì sợ rằng những nhu cầu ấy sẽ làm phiền người khác. Dần dần, tôi thấy mình im lặng ngày càng nhiều, không phải vì không có gì để nói, mà vì tôi không chắc liệu có ai thật sự muốn nghe không…

Có những mối quan hệ kéo dài không phải vì hai người hiểu nhau, mà vì một người giỏi chịu đựng hơn người còn lại. Tôi đã ở trong những mối quan hệ như thế. Không có cãi vã lớn, không có chia tay ồn ào, chỉ là một cảm giác buồn rất đều, rất âm thầm. Tôi thường xuyên tự hỏi liệu mình có đang đòi hỏi quá nhiều hay không, liệu mình có cần phải cố gắng thêm nữa để mọi thứ tốt hơn. Tôi không nhận ra rằng, khi phải liên tục tự vấn giá trị của mình trong một mối quan hệ, thì có lẽ vấn đề không nằm ở việc mình chưa đủ…

Tôi sợ mất, sợ bị phản bội. Tôi sợ nếu mình nói ra điều mình thật sự cần, mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng không thể kiểm soát. Tôi sợ nếu mình ngừng cố gắng, tôi sẽ không còn chỗ đứng trong cuộc sống của ai đó. Vì vậy, tôi chọn cách yêu bằng sự hy sinh âm thầm, ngay cả khi người ta rời đi trong im lặng không lời giải thích, tôi vẫn nghĩ rằng mình không đủ tốt, vẫn dằn vặt đau khổ, vẫn ngộ nhận rằng đó là yêu. Tôi níu kéo những kí ức mơ hồ viễn vông, hành hạ bản thân trong cơn say, bỏ rơi bản thân mình không lối thoát. Không ai bắt tôi làm vậy, nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng đó là cái giá phải trả để được ở lại-trong những cảm xúc còn vương. Chỉ đến sau này, khi sự mệt mỏi tích tụ đủ lâu, tôi mới hiểu rằng yêu thương thật sự không khiến người ta phải thu nhỏ lại để vừa với người khác…

Tôi viết lá thư này cho người tôi đã từng là, người luôn cố gắng để được yêu và tin rằng nếu mình cho đủ nhiều thì một ngày nào đó sẽ được chọn. Tôi không trách ai, vì tôi hiểu nỗi sợ bị bỏ lại đã khiến ai đó yêu theo cách đó. Nhưng nếu có thể nói một điều với chính mình của những năm tháng ấy, tôi muốn nói rằng: mình không cần phải chịu đựng giỏi để xứng đáng với tình yêu. Một mối quan hệ đúng sẽ không đòi hỏi mình phải quên đi cảm xúc của chính mình để tồn tại…

Nếu ai đó đang đọc những dòng này và thấy mình ở trong đó, có lẽ bạn cũng đã từng yêu theo cách như tôi. Yêu nhiều, yêu sâu, nhưng luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn. Tôi chỉ muốn nhắc một điều rất giản dị: yêu thương không phải là một cuộc chứng minh, và người phù hợp sẽ không để bạn phải hy sinh chính mình chỉ để được ở lại.

GỬI TÔI CỦA NHỮNG NGÀY CHƯA DÁM “BƯỚC RA”

Có những buổi sáng tôi thức dậy mọi thứ đều ổn nhưng được một chốc lại cảm giác bên trong như đang đứng nhầm chỗ. Không phải vì nơi ấy tệ, không có biến cố nào buộc tôi phải rời đi. Chỉ là giữa những nhịp sinh hoạt quen thuộc, tôi nghe thấy một tiếng rất khẽ khàng ” mình không thuộc về nơi đây”. Tiếng nói ấy không ồn ào, nó đến như một làn gió mỏng nhẹ đến mức tôi đã học cách bỏ qua.Tôi gọi nó là “mệt”, là suy nghĩ nhất thời, là cảm xúc của nhiều ngày “lơ lửng”.

Tôi tự trấn an mình bằng những câu rất quen thuộc:

  • Ai rồi cũng phải thỏa hiệp
  • Không phải ai cũng được sống đúng với điều mình muốn.
  • Ít ra mình vẫn “ổn”, vẫn an toàn.

Nhưng sự “an toàn” đó theo thời gian bắt đầu có hình dạng của một chiếc lồng đẹp, không khóa cửa chỉ khiến tôi quên mất cảm giác “tự do”. Tôi đã sống khá lâu trong trạng thái lơ lửng ở lưng chừng cảm xúc: không đủ can đảm để bước ra cũng không đủ thờ ơ vô tâm để ở lại 1 cách trọn vẹn.Tôi vẫn làm những điều mình cần làm, vẫn hiện diện đúng lúc, vẫn giữ mọi thứ ở mức vừa phải. Chỉ có một điều tôi dần đánh mất ” sự trọn vẹn khi là chính mình”.

Tôi bắt đầu chọn những câu nói an toàn hơn, những cảm xúc dễ chấp nhận hơn, thậm chí không khóc. Tôi thu nhỏ mình lại một chút, rồi thêm một chút nữa để vừa với những không gian không thiết kế để dành cho tôi. Không ai yêu cầu tôi làm vậy, nhưng tôi đã làm vì tôi sợ nếu tôi là chính mình, tôi sẽ trở nên quá khác.

Có một sự thật tôi phải mất rất lâu mới dám thừa nhận: tôi không sợ thất bại, tôi sợ khoảnh khắc đứng một mình trước lựa chọn của chính mình, không còn hoàn cảnh để đổ lỗi, không còn lý do để trì hoãn. Bởi vì khi bước ra, tôi sẽ phải sống với chính quyết định của mình, và điều đó đòi hỏi rất nhiều dũng khí và trung thực.

Tôi viết lá thư này không phải để trách cứ bản thân. Tôi hiểu vì sao mình đã ở lại. Tôi cần sự ổn định, tôi cần cảm giác thuộc về dù chỉ là tạm thời. Tôi đã sợ khoảng trống sẽ xuất hiện khi mọi thứ quen thuộc rời đi, tôi sợ một vài tin nhắn không hồi đáp rơi vào khoảng không thinh lặng…

Nhưng hôm nay tôi muốn nói với mình một điều dịu dàng hơn : ở lại quá lâu trong một nơi không thuộc về mình cũng là một cách tự làm trái tim mệt mỏi. Tôi không chắc con đường phía trước sẽ rõ ràng ngay, tôi cũng không biết mình sẽ đi xa đến đâu. Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục giả vờ rằng mình không nghe thấy tiếng gọi ấy nữa.

Nếu bạn đang đọc những dòng này và nhận ra một phần của mình trong đó, có lẽ bạn cũng đang ở giữa những ngày giống tôi: không đau đớn chỉ là một nỗi mệt âm thầm và cảm giác mình đang trì hoãn chính cuộc đời mình. Tôi chỉ muốn để lại ở đây 1 câu cho mình và cho bạn : không sai khi sợ, chỉ là đừng ở lại quá lâu.

LÁ THƯ GỬI CHO CHÍNH MÌNH!

Chào bạn,

Mình đang viết lá thư này từ một nơi rất yên không phải vì cuộc đời không còn sóng gió,mà vì mình không còn chạy trốn chính mình nữa.

Mình nhớ bạn của những ngày này.Bạn mệt, nhưng không cho phép mình mệt. Bạn biết mình khác,nhưng cứ giả vờ như không. Bạn cảm rất sâu, nhưng luôn hỏi:“Liệu như vậy có quá không?”Mình muốn nói thẳng với bạn một điều: bạn không hề yếu mà chỉ là đã quá quen với việc không được chọn.

Có một khoảnh khắc bạn rất sợ mà mình nhớ rất rõ. Khoảnh khắc bạn biết “nếu mình bước ra, mình sẽ không quay lại được nữa..” Và đúng, bạn đã rất đúng khi sợ, bởi khi bạn bước ra:

  • Bạn không còn giả vờ ổn
  • Bạn không còn ở những nơi làm bạn nhỏ lại.
  • Bạn không còn giữ những mối quan hệ chỉ tồn tại nhờ sự hy sinh của bạn.
  • Và có những người… không đi tiếp cùng bạn nữa…

Mình biết điều đó làm bạn đau nhưng mình cũng cần nói cho bạn biết ” không ai rời đi vì bạn sống đúng, họ chỉ rời đi vì họ và bạn không còn cùng tần số năng lượng”.

Mình biết bạn sợ điều này nhất ” nếu tôi sống đúng, tôi sẽ cô đơn”… nhưng sự thật là bạn có cô đơn một đoạn nhưng đó là khoảng trống cần thiết để bạn nghe thấy chính mình. Và rồi từ những khoảng trống đó:

  • những người đúng tìm đến
  • công việc đúng xuất hiện
  • lời nói của bạn chạm được người khác
  • tiền đến không còn nặng nề
  • tình yêu không còn van xin

Bạn từng lo lắng ” tôi chưa đủ giỏi, tôi chưa đủ sẵn sàng , tôi còn nhiều vết thương” nhưng mình muốn bạn biết chính những vết thương đó đã trở thành nơi ánh sáng đi ra… Bạn không chữa lành bằng lời khuyên, bạn không chữa lành bằng sự hiện diện mà bằng việc bạn dám nói “tôi đã từng như bạn”. Có một điều rất quan trọng mình cần bạn làm ngay: đừng đợi tự tin rồi mới bước vì tự tin đến sau hành động, không bao giờ đến trước. Ngày bạn viết bài đầu tiên tay bạn run,ngày bạn đọc bức thư này bạn khóc, ngày bạn nói ra tiếng tôi làm việc với cảm xúc-giọng bạn nhỏ lại. Ngày bạn nhận tiền đầu tiên – bạn thấy ngại nhưng bạn không quay đầu và đó là ngày mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Mình muốn bạn nhớ kỹ điều này ” bạn không đánh mất ai khi sống đúng, bạn chỉ ngừng đánh mất chính mình”. Bạn đã sống quá lâu để được chấp nhận, giờ là lúc sống để được là chính bạn.

Mình đang đợi bạn ở đây, không phải một nơi xa xôi mà là ở ngay bước đầu tiên bạn chưa dám bước. Chỉ cần bạn nói “sẵn sàng” là mình đã nghe thấy rồi.

Thương bạn- phiên bản đã bước ra của bạn!

RỐT CUỘC ĐỜI NGƯỜI ĐANG THEO ĐUỔI ĐIỀU GÌ?

Một góc phòng ngủ với giường và một chiếc ghế, bên ngoài có khung cửa kính lớn nhìn ra rừng cây xanh mát, trời đang mưa.

Vô tình tìm thấy được một bài viết hay của một chị nào đó viết lại từ một bài viết trên mạng xã hội Trung Quốc của một nhà văn trên 70 tuổi.

Đã trải qua ít thăng trầm, bài viết vô tình khiến mình đồng cảm ít nhiều. Share lại cho mọi người cùng đọc nhe!

“Đã ngoài 70 tuổi rồi gần đây tôi thường trăn trở một vấn đề: thống kê cho thấy chỉ 44% người được sống đến tuổi như tôi vậy thì tôi còn lo lắng phiền muộn điều gì nữa. Mỗi sáng ăn cơm lỡ tay làm rớt nước sốt ra áo, rơi xuống đất làm vợ vừa dọn vừa cằn nhằn. Bà ấy càm ràm như thế suốt 50 năm trời, nghe mà nhức cả đầu. Dù bị mắng như một đứa trẻ con khiến trong lòng bực tức nhưng nghĩ lại liệu còn được nghe cằn nhằn thêm mấy năm nữa. Ăn hạt lạc thôi mà còn giận dỗi làm vung vãi khắp nơi, bị dạy bảo cũng đâu có sai, bằng tuổi tôi còn mấy ai nhai được lạc, gặm nổi mía nữa.. Nghĩ đến đây thôi lại bất giác cười. 75 năm trên đời được mất nhiều vô kể, đâu thể cái gì cũng viên mãn nhưng có một điều khiến tôi mãn nguyện: vừa được vợ chăm sóc vừa được nghe tiếng càm ràm thực chất là phúc phần. Tuổi tác con người 70 với 60, 60 so với 50 không lúc nào là giống nhau cả, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa. Lương Thực Thu tiên sinh đã nói: qua 50 tuổi cảm thấy mỗi năm sức khỏe mỗi khác, qua 60 tháng này kém hơn tháng trước, đến 70 là đi xuống từng ngày, còn qua 80 thì sinh mệnh tính theo từng giờ từng phút… Haizzzz sao mà nghe phũ phàng quá!. Đợi qua 90 tuổi ngồi luận đạo cùng mọi người thì sao nhỉ? Lúc ấy vợ còn cằn nhằn nữa không?

Uhmmm… cả đời rốt cuộc theo đuổi là vì điều gì?

Kì thực, vô số người đã bỏ qua một chân lý: NHIỀU VIỆC VỐN DĨ CHẲNG CẦN CÓ Ý NGHĨA, CUỘC SỐNG VỐN LÀ MỘT HÀNH TRÌNH. Ăn chơi hưởng lạc chưa chắc đã là phung phí thời gian, khổ cực lam lũ cũng chẳng phải đã đáng được tán dương. Đời người vốn là một chuỗi trải nghiệm và cảm nhận không ngừng, cuộc sống là sự chồng chất của vô vàn ý nghĩa lớn nhỏ, miễn là bạn muốn bạn hoàn toàn có thể làm những việc tưởng chừng như vô nghĩa như : thả hồn mơ màng, ngắm sao chờ bình minh… Trải nghiệm của bạn chính là ý nghĩa lớn nhất. Đời người không nhất thiết phải làm những việc thế tục cho là có ý nghĩa. Ý nghĩa là do ta tự ban tặng, cuộc đời là thảo nguyên mênh mông chứ không phải là đường ray tàu hỏa, chỉ cần hiện tại bạn đang tận hưởng đó mới là có ý nghĩa, kiếp người ngắn ngủi, trăm năm sau chẳng còn bạn, cũng chẳng còn tôi. Vật lộn cả đời chẳng mang theo được một hạt cát, chấp niệm cả kiếp cũng chẵng giữ lại được đôi chút hận-thương. Vậy nên ta đâu có thời gian để cãi vã, để sầu muộn, để so đo tính toán, ta chỉ có thời gian để yêu thương và tận hưởng. Tất cả đều là phù du, chỉ sống trọn khoảnh khắc hiện tại mới là quan trọng hơn cả.

Thuở nhỏ quên mang vở bài tập coi như là trời sập, thời đi học trượt vào trường mong ước cảm giác như là ngày tận thế, khi yêu xa cách người yêu thương tưởng chừng như không thể sống nổi… Giờ nhìn lại những khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua… đều đã qua; những điều tưởng không chấp nhận được cũng đã trở thành quá khứ. Cuộc sống là chuỗi lựa chọn, nối tiếc chỉ là thường tình. Thực tế thì dù chọn lối đi nào con người ta cũng sẽ hối tiếc mà thôi. Người ta thường tô hồng con đường mình đã không chọn nhưng ai nấy cũng đều biết, dù thời gian có quay trở lại với tâm trí và trải nghiệm ngày ấy bạn vẫn sẽ lựa chọn như thế thôi. Ngoảnh đầu nhìn lại thuyền nhẹ vượt muôn trùng núi, hướng về phía trước, con đường thì rực rỡ ánh dương.

Con người chẳng ai giống ai cả, người 20 tuổi đã mất mạng, người 90 xuân vẫn sống vui. Có người ra đi trong chớp mắt, kẻ nằm liệt giường 10 năm mới có thể nhắm mắt xuôi tay. Người học cao vẫn đi chạy ship hàng, kẻ ít chữ lại làm chủ; người xinh đẹp tứ tuần vẫn độc thân; người xấu xí lại sớm con đàng cháu đống; người tài giỏi cả năm chẳng về thăm cha mẹ được đôi lần; kẻ bình thường trọn đời hưởng niềm vui sum vầy; kẻ hút thuốc uống rượu đánh bài lại sống thọ; người làm việc cật lực lại đột tử tuổi thanh xuân… Đâu là đúng- đâu là sai, làm gì có chuẩn mực! Lòng bạn chính là thước đo.

Những con số hiện ra trước mắt chợt khiến ta giật mình. Đời người sao ngắn ngủi đến thế! Cuộc sống không thể tua lại, hãy tranh thủ yêu thương điều đáng yêu; theo đuổi điều đáng quý, tận hưởng từng phút, từng giây.

Nếu hỏi tôi ý nghĩa cuộc đời là gì, xin thưa: đời người vốn là vô nghĩa. 99% người ra đi sau 3 đời thời gian sẽ xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của bạn. Vậy nên ý nghĩa cuộc đời chính là trải nghiệm mấy chục năm ngắn ngủi bạn đang được sống, đó là toàn bộ ý nghĩa của sinh mệnh.. Đừng vì chút lợi ít nhỏ nhen mà toan tính phiền não, càng không nên dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình. Ngày mai và tai ương ai biết cái nào đến trước. Đời người là vô thường; tỉnh giấc là một ngày- không tỉnh lại được nữa lại là một kiếp người! Việc ta có thể làm là dùng tâm mình nếm từng miếng cơm, ngắm từng đóa hoa, thưởng thức từng cảnh sắc, hoàn thành từng trách nhiệm, cảm nhận từng khoảnh khắc hạnh phúc hiện tại.

Hạnh phúc là gì? Thật ra rất đơn giản, chỉ 9 chữ thôi: CÓ NHÀ VỀ, CÓ NGƯỜI ĐỢI, CÓ CƠM ĂN. Cái gọi là năm tháng bình yên kia kì thực chỉ là bát cơm nóng trên bàn, ngọn đèn luôn thắp sáng đợi bạn về. Đời người có quá nhiều thứ không kịp, chớp mắt là một ngày, ngoảnh đầu là hết năm, quay lưng…có khi là cả một kiếp người. Hạnh phúc mà ta theo đuổi suốt đời không nằm ở quá khứ hay tương lai mà là ở giây phút hiện tại: cảnh vật trước mắt, bữa tối trên bàn, người thân bên cạnh; ba bữa cơm, bốn mùa xuân hạ; người người quây quần, mạnh khỏe bình an; đèn nhà ấm áp... Đấy chính là phong cảnh tuyệt đẹp nhất nhân gian. Hãy sống thật tốt!!

Khám Phá Euljiro: Những Con Phố Đặc Biệt Ở Seoul

(Bài viết được đăng trên web của tạp chí Koreana tiếng Việt 7/2024)

https://www.koreana.or.kr/koreana/na/ntt/selectNttInfo.do?nttSn=124965&bbsId=1590

Những ngày cảm thấy mệt mỏi mà không biết tâm sự cùng ai, tôi thường sẽ đi chuyến tàu điện ngầm số 2 vòng quanh Seoul và bước xuống ở một ga nào đó không định trước. Cũng giống như nhân vật Baek Huyn-woo trong phim “Nữ hoàng nước mắt” (Queen of Tears), tôi cũng đi chuyến số 2 nhưng không phải để ngắm hoàng hôn đẹp nhất trên sông Hán mà là đếm thời gian trôi trong vô định, nhìn người qua kẻ lại vô thức mơ hồ và chông chênh rồi dừng lại ở một nơi xa lạ nào đó. Trong những lần quanh quẩn với nhiều nỗi buồn ấy, tôi đã vô số lần xuống tàu ở Euljiro.

Đối với người nước ngoài, Euljiro có thể là một cái tên xa lạ so với Insadong, Kuyeongju hay Panmunjeom (Bàn Môn Điếm)… nhưng đối với với người Seoul, Euljiro là nơi lưu giữ kí ức phủ bụi thời gian, là nơi chứa đựng cả không gian lịch sử và là nơi…chất chứa nhiều hoài niệm, luyến tiếc về thời xưa cũ và là nơi…lưu dấu những thăng trầm qua các giai đoạn phát triển của nền kinh tế Hàn Quốc.

Euljiro của quá khứ

Euljiro là con phố trải dài từ tòa thị chính Seoul đến công viên văn hóa lịch sử Dongdaemun. Nếu đi trên chuyến tàu điện ngầm của tuyến số 2 vòng quanh Seoul, bạn sẽ dừng ở ga Tòa thị chính, đến Euljiro 1-ga qua Euljiro 3-ga, Euljiro 4-ga và cuối cùng là Dongdaemun.

Euljiro từng là trung tâm hành chính của triều đại Joseon (1392-1910) – vương quốc cuối cùng của Hàn Quốc, và nổi tiếng với nhiều cửa hàng thuốc đông y, dược liệu thời đó. Cái tên Euljiro ra đời vào năm 1946, được đặt theo tên của vị tướng đã có công lớn trong việc đánh bại nhà Tùy (Trung Quốc) là Eulji Mundeok (Ất Chi Văn Đức) dưới thời Goguryeo.

Trải qua quá trình thăng trầm thịnh suy từ thời Joseon, đến thời kỳ Nhật đô hộ rồi chiến tranh Triều Tiên, dù bị tàn phá nặng nề nhưng bằng một cách thần kỳ, Euljiro đã vực dậy phát triển mạnh mẽ cùng với sự phát triển của thủ đô Seoul.

Euljiro và những con phố “đặc biệt”

Cũng giống như ở Việt Nam có những con phố làng nghề chuyên sản xuất, tập trung một mảng kinh doanh duy nhất thì ở Euljiro cũng vậy. Nếu Hà Nội có gần chục phố phường – nơi lưu giữ dấu xưa nghề cũ như Hàng Bạc, Hàng Hòm, Hàng Thiếc, Hàng Mã… hay muốn mua máy tính phải ra phố Lý Nam Đế, muốn mua hàng điện tử phải ghé Hai Bà Trưng… thì Euljiro có những con phố, đoạn đường chỉ vài trăm mét hoặc hơn một cây số tập trung các cửa hàng bán chuyên biệt một ngành hàng duy nhất.

Thật không khó để tìm thấy nguyên dọc một con phố ở gần ga Euljiro 3-ga chuyên bán các thiết bị chiếu sáng, đèn đa chủng loại mẫu mã và giá thành hợp lý. Chỉ một con phố chưa đầy 300m mà có hơn 100 cửa hàng. Theo như nhiều người kể lại, có những cửa hàng hơn 30 năm truyền từ đời này sang đời khác, và cũng có những cửa hàng mới mở sau này. Dường như ở Euljiro có tất cả những thứ bạn cần về thiết bị ánh sáng.

Ngoài ra, còn có một đoạn đường gần Euljiro 4-ga chuyên bán rất nhiều máy may, có những dòng máy đời cũ cho đến các loại máy may hiện đại, đa dạng về chủng loại. Nếu có dịp đến đây, bạn sẽ được nghe rất nhiều câu chuyện hay về quá khứ của ngành dệt may Hàn Quốc, về việc họ đã duy trì cửa hàng qua nhiều thế hệ, tiếp nối giữ gìn truyền thống của gia đình. Nơi đây từng được xem là nơi khởi nguồn của ngành dệt may Hàn Quốc.

Một con phố đặc biệt khác ở gần ga Euljiro 3-ga từ lối ra số 1, chuyên bán các sản phẩm về gốm sứ, ngói, gạch. Nếu những người giàu có thường tìm đến Gangnam hay Nohyun-dong để mua vật liệu thì Euljiro lại dành cho giới bình dân. Ở Euljiro, bạn sẽ tìm được những mẫu gạch ngói với chất liệu, hoa văn đặc biệt tinh xảo, lạ mắt hoặc những họa tiết cổ xưa ghi dấu ấn thời gian qua năm tháng. Có vài cửa hàng nhỏ nhỏ, nhìn đơn sơ, cũ kĩ và người bán thường là một ông chú lớn tuổi. Nếu là một hôm ít khách, bạn sẽ dễ dàng bắt chuyện với họ và nghe những câu chuyện về Seoul rất hay.

Sắt, kim loại, điêu khắc, dụng cụ, da giày cũng được bán rất nhiều ở đây… Chỉ là những con phố nhỏ nhỏ, dài 200-300m nhưng dễ dàng tìm thấy sự đồng nhất trong kinh doanh. Hầu như những ngành công nghiệp quan trọng đều bắt nguồn từ Euljiro. Nói như lời của một bác lớn tuổi mà tôi có dịp nghe trong những lần quẩn quanh Euljiro, lên xuống từ chuyến tàu tuyến số 2 thì Euljiro trong thời chiến tranh Triều Tiên là nơi sản xuất, hậu cần, phân phối và là nơi tập trung bán buôn, bán lẻ đa chủng loại các mặt hàng. Sẽ là không quá lắm khi nói Euljiro dành cho mọi lứa tuổi và dễ dàng tìm thấy bất cứ hàng hóa nào mà mình muốn.

Có thể ngày nay, theo dòng chảy của thời gian và sự thay đổi trong cách sống của nhiều thế hệ mà một số ngành nghề hoặc các cửa hàng buôn bán đã không còn như ngày xưa. Mặc dù vậy, Euljiro vẫn là nơi dễ dàng tìm và mua được một thứ gì đó dù lúc đầu bạn không biết mình sẽ mua gì.

Euljiro của ngày nay

Nếu có một lần đến Euljiro, bạn sẽ thấy bên kia con phố là các tòa nhà cao tầng, khách sạn, ngân hàng, cục thuế, các cơ quan hành chính nhìn hiện đại khang trang, các trung tâm thương mại mua sắm đông nghẹt khách thì ở bên đây, lẩn khuất trong những con phố nhỏ, hẻm nhỏ đan xen vào nhau như mắc xích là các ngôi nhà xưa cũ, vết tường loang chi chít sơn, các cửa hàng bán đồ xưa xưa, các nhà hàng, quán cafe nhỏ xinh mà bạn phải nhìn rất kỹ mới tìm ra bản hiệu và lối vào.

Euljiro vẫn là Euljiro nếu như không phải gần đây con người bắt đầu tìm về những thứ hoài cổ, hoài niệm về quá khứ, đi tìm những thứ thuộc về văn hóa xưa cũ khi phong trào retro (hoài cổ) trở thành xu hướng trong giới trẻ. Và từ đó Euljiro được nhiều người tìm đến tham quan mua sắm, chụp hình và bao gồm cả người nước ngoài.

Người ta tìm gì ở Euljiro?

Đó là những con phố nhỏ đan xen ngang dọc nhuốm bụi thời gian và chỉ cần giơ máy ảnh lên là sẽ có những bức hình “phong cách, cá tính, sành điệu” lẩn trong màu sắc rất “vintage” (cổ điển) dịu dàng, ngọt ngào của bối cảnh. Và mỗi góc phố đi qua, mỗi chiếc ghế cũ bên vệ đường, một mảng tường loang lổ, những con hẻm nhỏ gập ghềnh bước cao bước thấp, một chút mùi của gió của đất hất lên sau cơn mưa ngang qua có thể làm bẩn đôi giày của bạn hay một cửa hàng bán đồ cũ… tất cả đều là dấu vết của quá khứ, nơi thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.

Đó là những nhà hàng, quán cà phê nhỏ xinh có tuổi đời gấp đôi khi hai ba lần số tuổi của bạn cộng lại được thiết kế theo phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại, ẩn mình trong những con phố nhỏ chật hẹp, trên những căn nhà 2-3 tầng cũ với những món ăn đặc trưng, không cầu kì nhưng lại rất ngon theo cái cách mà bạn phải rưng rưng nước mắt khi hồi tưởng lại “Ngày xưa… mình đã từng ăn món này”. Và có khi bạn cũng sẽ mất nhiều thời gian để tìm ra vị trí của nhà hàng hay quán cà phê ẩn đâu đó trong những ngôi nhà xưa cũ.

Đó có thể là những trung tâm thương mại khang trang được tô màu sắc mới như Daelim, thay đổi mang hơi hướng của thời đại xen lẫn giữa những khu chợ truyền thống như Bangsan mà bạn có thể tìm thấy cho mình những món quà nhỏ xinh hay thưởng thức những món ăn vặt đặc trưng của Hàn Quốc.

Và có khi bạn không cần tìm bất cứ thứ gì ở Euljiro… Chỉ là đến, đi quẩn quanh lang thang qua những con phố nhỏ để cảm nhận sự lắng đọng của thời gian, dòng chảy của cảm xúc trong một chiều hanh hao gió rồi dừng lại ở một quán cà phê nhỏ xinh bên đường đủ để có thể cảm nhận được hết những rung động, bồi hồi.

Euljiro với làn sóng phim Hàn

Khi bộ phim “Vincenzo” với sự góp mặt của tài tử Song Joong-ki nổi tiếng khắp châu Á vào năm 2021 thì không khó để nhận ra bối cảnh chính của phim – Geumga Plaza chính là trung tâm mua sắm Sewoon Cheonggye ở Euljiro. Nhờ hiệu ứng phim mà sau đó có rất nhiều người nước ngoài tìm đến Sewoon Cheonggye chỉ để chụp những bức hình theo các phân cảnh của bộ phim. Và cũng nhờ đó Euljiro dần được biết đến nhiều hơn trong mắt người nước ngoài.

Một bộ phim khác gắn liền với nam diễn viên Cha Eun-woo – “Vẻ đẹp đích thực” (True Beauty) cũng có nhiều cảnh được quay ở Euljiro. Đó là quán cà phê Hanyakbang nằm ở gần ga Euljiro 3-ga rất dễ thương được sử dụng làm cảnh quay của cặp đôi chính. Nhờ hiệu ứng của cảnh phim nên thơ, lãng mạn khi lên sóng, nhiều bạn trẻ Hàn Quốc và người nước ngoài tìm đến Euljiro để thưởng thức cà phê và để được “check-in”.

Nhưng nếu bạn là fan của phim “Nữ hoàng nước mắt” (Queen of Tears) đang làm mưa làm gió những ngày gần đây với sự góp mặt của Kim Soo-hyun và Kim Ji-won thì chắc sẽ không quên được khoảnh khắc hai người đi trên chuyến tàu điện ngầm tuyến số 2 từ ga Dangsan qua Hapcheong để có thể ngắm hoàng hôn trên sông Hán. Vậy thì sau khi ngắm hoàng hôn, bạn chỉ cần đi thêm vài ga tàu điện ngầm là có thể dừng chân ở Euljiro, xem phố xá lên đèn nhộn nhịp và thưởng thức cuộc sống về đêm, ghé vào các khu chợ sầm uất tấp nập buôn bán hay có thể dừng chân ở một nhà hàng gần đấy, thưởng thức món mì lạnh nổi tiếng kiểu xưa.

Thay lời kết

Khi Euljiro trở thành “Hipjiro”, theo giải nghĩa là “quận sành điệu” những năm gần đây thì nhiều người trẻ và người nước ngoài tìm đến Euljiro và Euljiro được biết đến nhiều hơn. Nhưng dù Euljiro có thay đổi kiểu nào đi nữa thì đâu đấy mỗi con đường, mỗi góc phố, mỗi quán cà phê nhỏ, mỗi con hẻm chật hẹp, một góc chợ đêm… đều ghi dấu ấn thời gian và đôi khi lẩn khuất đâu đấy là những nỗi niềm hoài niệm về quá khứ, là nỗi đau của ngày xưa mà thời gian vô tình đã che lấp.

Nếu có dịp ghé qua Seoul, hãy một lần lang thang Euljiro để cùng cảm nhận một Seoul rất khác… rất khác so với những gì bạn đã biết.

Saigon- Ngày ” bình thường mới”

Sớm mai thức dậy trở mình trong một ngày se se gió…Sài Gòn đã bắt đầu những ngày nhộn nhịp ” bình thường mới” sau 3 tháng phong tỏa. Người háo hức được đi làm, người nô nức được ra đường uống caphe, người hân hoan được đi tập thể dục, gặp bạn bè, người thân sau bao tháng ngày xa cách, người vô tư trong “bình thường mới” mà cứ ngỡ như Sài Gòn chưa hề có dịch, như chưa hề có chia ly…

Ở nhà lâu quá đôi khi mình quên bẵng những việc ngỡ là bình thường ngày xưa giờ cũng thật lạ lẫm: kiểu như cảm giác chật chội khi mang vớ, khó khăn khi xỏ đôi giày thể thao và ngỡ ngàng mặc một bộ đồ “chỉn chu” đi ra ngoài…Tóc đã dài ra nhiều nhưng bỗng dưng không muốn cắt ngắn đi, hay là mình lại để lại tóc dài như xưa vậy.

Sài Gòn tháng 10 với mình thật khác, ai hối hả nhưng với mình mọi thứ vẫn bình lặng, êm đềm, gió vẫn hiu hiu man mát như tiết trời mùa thu vậy mà Sài Gòn thì đâu có mùa thu nhỉ? Không biết nữa nhưng những ngày này tâm thức buộc mình thức dậy sớm để cảm nhận không khí ngày thu gió nhẹ… Cảm giác thật sảng khoái và hân hoan trong lòng. Ấy vậy mà hôm qua mình vẫn còn mơ hồ 2020 hay 2021: chài ơi mình có thể quên ngày tháng, quên năm nhưng cảm xúc giao mùa thì không hề thay đổi- đó là thứ cảm xúc trỗi dậy miên man khi cơn gió nhẹ thoảng qua có mùi hoa trong gió, mùi ngọt ngào, mùi kí ức, mùi hồi ức và kỉ niệm; rồi hoa nở, rồi lá rơi dù không hẳn là lá vàng… Như thói quen mình lại lấy passport ra xem, lật lên lật xuống và tưởng tượng mình đang đứng ở nơi nào đó trong bucket list : đang ở Montreal ngắm lá phong nhuộm đỏ con đường, hay qua Bled dạo chơi lake Bohinj, thăm thủ đô Ljubljana và lâu đài Predjama cổ kính; ghé qua thị trấn bên hồ Hallstatt thơ mộng, đến thăm Lunggern lake ở Obwalden, đi tàu qua Ulanbator giữa thảo nguyên mênh mông rồi lướt trên Silk Road đến Kazakhastan, Uzbekistan, Thổ…cuối cùng “tỉnh mộng” đang xem các series du lịch trên Netflix ^-^..

Hôm nay bỗng chốc giựt mình thảng thốt nhận ra…đã gần hết năm!

P.s: Không liên quan nhưng muốn sắp xếp lại trang blog này của mình mà không biết bắt đầu từ đâu… Nó là một mớ hỗn độn làm mình tuột mood mỗi khi muốn viết cái gì đó. Haizzz!

HELLO DECEMBER!

Chào tháng mười hai…

Chào những ngày cuối cùng rực rỡ

nắng ấm ban mai

Ta gom hết niềm vui

đong đầy trong nắng gió…

Chào tháng mười hai…

Ai đó dù mãi miết tìm kiếm một bờ vai

đã thuộc về một miền xưa..rất cũ

Dẫu biết rằng bao mùa nhớ thương qua đi

là không đủ…

xóa hết niềm đau…

Chào tháng mười hai…

Chào những đợi chờ, những nỗi đắng cay

Ta hong khô kí ức xưa bằng những ngày gió ấm..

Khẽ đan chặt tay mình vào một ngày mưa lấm tấm…

rồi tự nhủ:

Ừ! thì tháng-mười-hai