HELLO DECEMBER!

Chào tháng mười hai…

Chào những ngày cuối cùng rực rỡ

nắng ấm ban mai

Ta gom hết niềm vui

đong đầy trong nắng gió…

Chào tháng mười hai…

Ai đó dù mãi miết tìm kiếm một bờ vai

đã thuộc về một miền xưa..rất cũ

Dẫu biết rằng bao mùa nhớ thương qua đi

là không đủ…

xóa hết niềm đau…

Chào tháng mười hai…

Chào những đợi chờ, những nỗi đắng cay

Ta hong khô kí ức xưa bằng những ngày gió ấm..

Khẽ đan chặt tay mình vào một ngày mưa lấm tấm…

rồi tự nhủ:

Ừ! thì tháng-mười-hai

SÀI GÒN ngày se lạnh…

Sài Gòn một buổi sớm đầu đông se se lạnh–chỉ là cảm nhận vậy thôi chứ Sài Gòn làm gì có mùa đông. Chỉ là một chút se se lạnh của thời tiết khi giao mùa, chỉ là một vài chiếc lá vàng khẽ khẽ rơi rất nhẹ trên những con đường vắng dấu chân xưa…cũng đủ khiến trái tim thổn thức, loạn nhịp với những kỉ niệm gọi là xưa-cũ đã phai dấu theo thời gian… Lần trở lại này, mình đã thôi không còn lang thang sau những giờ vào những buổi chiều se lạnh hiu hiu gió như một thói quen cố hữu, cũng không còn mãi miết ngược chiều dọc đường Đồng Khởi để ngước lên đã nhìn thấy nhà thờ Đức Bà, mình đã thôi gõ từng bước chân cọc cọc xuống vỉa hè đầy loang lỗ mà nghe rõ cả từng nhịp cô đơn rớt lại phía sau lưng của ngày xưa xa ngái với những nỗi buồn đầy hoang hoải…

“Ở mỗi độ tuổi, mỗi giai đoạn của cuộc sống trãi qua, cảm giác của mỗi người đều không bao giờ lặp lại” giống như ai đó bây giờ, nỗi buồn của hiện tại không thể là nỗi buồn của vài năm về trước, cảm giác hiện giờ cũng không phải là cảm giác xót xa của nhiều năm đã qua… Đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra một phần hồi ức là những khoảnh khắc có vui có buồn sẽ lặp lại nếu vô tình bạn nghe được một bài hát, một đoạn nhạc, một tiếng chuông điện thoại quen quen…và rồi bạn sẽ nhói đau một chút, những khoảnh khắc ngày xưa như thước phim quay chậm chậm nhưng…bạn sẽ đón nhận nó một cách rất bình thản và an yên. Bạn đã biết tha thứ và bao dung với bản thân mình sau những cuộc tình đã đi qua vì hóa ra thời gian đủ dài để khiến chúng ta nhận ra chúng ta đã từ bỏ người tình chứ những cuộc tình thì luôn ở lại…

Ai cũng nói cái giá của sự trưởng thành là cô đơn và đầy rẫy những vết thương trong lòng…nhưng mình thấy cái giá của sự trưởng thành chính làm “lặng im rời ra đám đông” …Bạn sẽ thôi không còn thích sự ồn ào huyên náo, bạn sẽ chọn lựa mình xuất hiện ở nơi nào và dù vây quanh giữa sự ồn ào , học cách mỉm cười giữa đám đông nhưng cuối cùng những gút mắc trong lòng chỉ mình mình biết, chỉ lòng mình nói với mình mà thôi…

Nhân sinh như mộng, hà tất quay đầu…

Cuộc sống đã sang trang, những nổi buồn xưa rồi cũng khép lại…nếu một ngày ta tìm thấy ai đó thì cũng mong là không tìm kỉ niệm của mình trong bóng dáng người ấy và đừng đòi hỏi những điều xưa cũ ” đừng nắm tay người đến sau bằng hơi ấm của một chiều bình yên xưa nhợt nhạt”… Tất cả sẽ qua đi …và tất cả sẽ bắt đầu…

NHỮNG NGÀY HÈ

IMG_2778Seoul- những ngày mưa trong trẻo của mùa hè

Đó là những ngày mưa rất buồn. Tôi thường ngồi nơi góc bàn làm việc nhìn qua cánh cửa sổ mờ sương trắng xóa bên kia bờ sông Hàn đếm thời gian trôi lặng lẽ

Đó là những ngày dài tôi ước mình không phải thức dậy đi làm và cứ cuộn tròn trong chăn ấm, mơ màng trong tiếng nhạc diu êm và đắm chìm trong những kí ức của riêng mình. Tôi sẽ không phải gượng ép mình làm những điều mà mình không thích, ngồi ăn những bữa trưa trong ngột ngạt và gượng cười với những câu chuyện nhạt nhẽo của đồng nghiệp về bạn trai bạn gái, về hẹn hò và cuộc sống riêng tư hay quan tấm thái quá về cuộc sống của người khác.

Đó là những ngày mà tôi cảm thấy mọi thứ trên thế giới đều chống lại mình và mọi nước biển đều gom hết vào trong đôi mắt và chỉ chờ ai đó chạm khẽ là nước mắt rơi không ngừng được. Mọi ấm ức và những tổn thương trong lòng sao nhiều năm cứ thế mà tan vụn vỡ.

Đó là những ngày mà tôi sống trong lặng thinh, chẳng buồn nói với ai lời nào. Tôi thích co hẹp trong thế giới của riêng mình và mân mê với những kí ức, thế giới nội tâm và hiểu mình nhiều hơn, hiểu về nỗi buồn nó đến từ đâu và nhận thức rõ nước mắt không tự nhiên rơi xuống từ đôi mắt sâu. Ai trong cuộc đời rồi cũng đi qua nỗi đau và bước lên những nấc thang dốc của cuộc đời, khó khăn đến mức không thở nổi. Tôi đang đứng trước sự lựa chọn giữa bơ đi mà sống, bước hiên ngang mà đi qua nỗi đau hay tự buông bỏ và bước sang con đường khác.. Mọi sự lựa chon đều có những rủi ro và hạnh phúc riêng. Dũng cảm bước qua hay dũng cảm buông bỏ cũng đều là những quyết định khó khăn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình và nhiều người khác.

Đó là những ngày tôi đi qua trầm cảm. Tôi không muốn trở về vì thấy mình không hợp về nơi đó và sẽ dừng chân ở một nước khác xa hơn, không phải chỗ này cũng không phải nới kia. Những thứ mới lạ luôn là những thứ hấp dẫn mình nhất và mình luôn ao ước đi khám phá những vùng đất mới. Già rồi,nếu không phải là những người thấu hiểu đôi khi chỉ muốn im lặng bước qua thời gian và không quan tâm đến bất cứ ồn ào nào của cuộc sống ngoài kia cả.

Đó là những buổi sáng mùa hè mưa rơi rả rích, vơ vội cái dù và bước đi làm trong mưa… Đó là những buổi sáng tôi thấy mình thật khoan khoái và tràn ngập hạnh phúc lẫn năng lượng tích cực. Thời gian của một ngày cũng trôi qua rất nhanh và tôi còn có thời gian lang thang ở chùa hay bay vào phòng gym chạy vã mồ hôi hơn hai tiếng và về nhà với một giấc ngủ thật say…Biết ơn đời tôi vẫn đang rất hạnh phúc theo cách của mình vốn có.

Hôm này tôi đi ăn thịt nướng à há! ^^

Christmas is comming!

Lại một mùa đông nữa tràn về… Thời gian như bóng câu trôi qua cửa, nhanh đến nỗi giáng sinh năm ngoái vẫn còn nhớ như in trong tâm trí mà giờ đã chuẩn bị đón giáng sinh rồi…Người ta hay nói giáng sinh trắng khi nào đêm giáng sinh có tuyết rơi mà giáng sinh ở đây chưa thấy tuyết rơi, chỉ thấy lạnh lẽo, ngoài trời âm độ.

Seoul giáng sinh thấy đìu hiu quá, không như Sài Gòn lúc nào cũng nhộn nhịp, trang trí đèn hoa rực rỡ. Người người nhà nhà đã xách ba lô lên đi du lịch hoặc về quê quây quần với gia đình, kí túc xá vắng tanh không bóng người qua lại ngoài đứa nước ngoài duy nhất ở đây. Trời lạnh giá cũng chẳng buồn muốn ra ngoài, lượn vòng vòng các trung tâm thương mại rồi vào nhà thờ xem cho biết với người ta.

Mùa đông ơi nhanh nhanh qua mau qua mau…

IMG_9156IMG_9142IMG_9111IMG_9065IMG_9099

 

THÁNG TƯ VỀ….

Một chiều xuân tháng tư đầy nắng êm trôi…

Tôi ngồi đây-nơi góc nhỏ thân quen lầu 9 nhìn ra mênh mông nhà cao tầng phía bên kia bờ bắc sông Hàn-thủ đô Seoul…Từng đoàn xe chậm chạp nối đuôi nhau trong cái nắng vàng ươm của buổi chiều một ngày xuân gió nhẹ mà lòng tôi hân hoan một niềm vui khó tả… Hôm nay tôi nghe tiếng buổi chiều thật đẹp và tôi nhận ra nếu mình có thể rời văn phòng khi hoàng hôn vừa chợt tắt như chiều hôm qua… tất cả thanh âm của buổi chiều trong mắt tôi đều đẹp lạ…

Từ bao lâu rồi tôi đã không nhìn thấy hoàng hôn rực nắng…?

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi nghĩ mình có khá nhiều việc để làm cho cuộc sống cá nhân chỉ gói gọn trong 4-5 tiếng đồng hồ bao gồm cả việc nấu một bữa ăn tối cầu kì với những món mình yêu thích và uống một chai rose hoegarden thơm ngát mùi hoa hồng, nghe  tí tích mưa rơi và gió rích bên ngoài khe cửa, rồi vu vơ với những bài hát cổ điển phát ra từ chiếc điện thoại cũ kĩ…

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi có thời gian để chạy bộ loanh quanh sân chùa gần nhà hay có thể làm chuyện điên rồ đầy ngẫu hứng như là chỉ một tin nhắn giữa đêm ” 드라이브 갈래?” ( do we drive to somewhere?) là bay ra khỏi nhà khi trời mưa và hai đứa lái xe dọc sông Hàn giữa đêm mưa 🙂 chẳng để làm gì… Tình huống xẩy ra như cảnh trong phim đang hot hòn họt “Chị đẹp mua cơm ngon cho tôi” nhưng rất tiếc…

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi có thể chạy bộ dọc sông Hàn khi trời 8g mà hoàng hôn chưa tắt nắng, tôi có thể xem một bộ phim thật hay, dọn dẹp nhà cửa, đọc một cuốn sách và 10g lao ngay ra ngoài uống một cốc bia mát lạnh và gà rán…thiệt cuộc sống vui biết bao nhiêu.

Khi tôi rời khỏi văn phòng sớm, tôi sẽ có dịp hẹn hò với đám bạn người nước ngoài, sẽ lang thang Hongdae hoặc Itaewon, ăn đồ ăn của các nước, sau đó tăng 1 là Beer Pong nhẹ nhàng thụt banh bàn, tăng 2 chuyển sang mine cabin bar nhẹ nhàng, tăng tăng, lâng lâng và tăng 3 sẽ là một bar khác sôi động hơn người nhiều hơn, mùi khói thuốc cũng nhiều hơn, nhạt nhòe chớp chóe chóe không ai nhận ra mặt nhau…rồi khóc rồi cười rồi tha hồ giải tỏa ức chế…Từ bia tươi, bia chai, cocktail đủ chủng loại, sau đó là whisky rồi sau đó là 1 shot, 2 shots… Cuối cùng tăng 4 sẽ là cửa hàng tiện lợi để ăn mì gói hoặc là quán lề đường ăn chả cá, húp miếng nước chả cá giải rượu, có khi là bọn bạn không lết nổi đến cửa hàng và nằm gục luôn trước thềm nhà của ai đó trong khi chờ taxi tới….Đó là những bữa tối thứ sáu cuối tuần về nhà khi bình minh của ngày hôm sau chuẩn bị ló dạng…

Và tôi biết là…tôi nên rời văn phòng sớm….

Và tôi biết là hơn 1 tháng qua tôi chưa rời văn phòng sớm….

That’s my life in Seoul!

나는 아무생각 없었다…

FullSizeRender

난 아무생각 없다!

근래에 이런저런 생각들이 많아졌다. 내가 원래 상황을 단편적으로 받아들이는 성격이 아니라서 그랬는지도 모르는데 근래 고민했던 모든 일들은 그랬다…내가 바뀔 수 없는일들…내가 고민한다고 해서 무언가 변할 수 없는 일들…내가 생각해도 고민해도 무엇이 달라질까 라는 생각이 들었다…고민 자체가 무의미 한거다…

난 아무생각 없다!

그냥 모든것을 다 내려 놓아버리고 싶고 빈통머리를 가지고 유럽이나 부탄왕국으로 가고 싶다… 생각없이 다 버리고 싶고 그냥 아무 생각하고 싶지 않는다…나..내 인생으로 나의 인생으로 살아야 한다.

오늘 사무실에서 일하면서 우연히 아래와 같이 블로그의 끌씨를 읽어봐서 너무 공감하기 때문에 여기서 다시 올렸다. 난 언젠가 이 사람처럼 그건 하겠다…

몇 번을 시뮬레이션을 해보고, 몇 번을 되뇌어 본 말이었다. 타이밍을 찾는 것만도 일주일 가까이 걸렸다. 그래도 하던 일은 마무리 지어야 했을 때여야 했고, 오전은 일과 회의가 많으니 피해야했고, 월요일과 금요일은 가급적 배제하는 것이 좋을 거 같았다. 가장 기분 좋을 때 말하는 게 좋을 것 같아 매일매일 표정을 살피며 기분을 체크했고 그렇게 겨우 말할 기회를 포착해 ‘면담’을 요청한 것이었다. 그런데도 그 말은 쉽게 나오지 않았다. 계속해서 다른 말만 빙빙 돌리며 분위기만 잡기를 한참, 상대가 ‘얘, 오늘 좀 이상한데’라는 생각을 시작한 걸 느끼기 시작했다. 이제는 정말 말해야했다.
“저… 그만 두겠습니다.

어쩌면 모든 대한민국 직장인이 꿈꾸는 순간. 이 지긋지긋한 공간을 떠날 수 있고, 이제는 잠꼬대까지 하며 꿈에서도 할 수 있는 이 일을 벗어날 수 있으며, 더 이상 맘에도 없는 웃음을 보이며 친하게 지내려 노력하지 않아도 되는 동료들을 떠날 수 있는 퇴사의 의지를 밝히는 순간. 그런데 그 순간은 내가 생각했던 것만큼 통쾌하지도, 기대만큼 후련하지도 않았다.

오히려 그 순간은 마치 내가 이 회사에 큰 민폐를 끼치는 것 같고, 함께 일했던 사람들의 뒷통수를 때리는 것 같았다. 당당함 보다는 미안함이, 후련함 보다는 찜찜함이 앞섰다. 내가 내 월급 안 받고 나가겠다는데 왜 이런 찜찜한 감정이 드는 건지, 내가 이 사람들에게 먼저 같이 일하자고 한 것도 아니었는데 왜 내가 먼저 나간다고 미안해 해야하는지 모르겠지만 아무튼 그랬다.

사직서는 사직의 뜻을 담은 문서가 아니었다.

그저 연차를 상신하듯, 사직을 상신하는 절차일 뿐

지금까지 세 번의 퇴사를 경험했지만 회사를 ‘그만두겠다’고 말하는 건 가장 어려웠고 제발 ‘사직서’라는 서류 하나로 끝났으면 좋겠다는 생각이 들만큼 피하고 싶고 두려운 순간이었다. 드라마나 영화에서처럼 절대 ‘사직서’라 쓰여진 봉투 하나 덜렁 던지고 회사를 떠나면 되는 것이 아니었다. ‘그만두겠다’고 의사를 밝히면 그때부터 또 하나의 지지부진한 퇴사 과정이 시작되었다. 최소 1주에서 길면 한 달. 그나마 이 주기도 요즘은 점점 짧아지는 것 같지만.

먼저 팀장에게 사직의사를 밝히면 수차례 어르신들이 면담을 요청한다. ‘왜 그러느냐’, ‘무슨 일을 하려고 하느냐’ 등등 언제부터 이 사람들이 나한테 이렇게 관심이 있었는지, 왜 내가 나의 앞날을 이 사람들한테 말하고 컨펌 받아야 하는지 모르겠지만 매번 ‘죄송하다’는 말을 반복하며 있지도 않은 계획에 대해 말해야 했다. 때로는 이미 이직하기로 한 회사가 결정되었음에도 말하지 못했다. 그냥 그래야 할 것 같았다. 그러고나면 이 사람 저 사람, 나의 퇴사 소식을 들은 동료들이 메신저로 불러내 똑같은 레파토리를 하루에도 몇 번씩 반복하며 입에 단내가 나도록 말해야 했다. 퇴사 시즌엔 하루에 커피 4~5잔은 기본이었던 것 같다.

가장 귀찮은 일은 인수인계를 하는 것이다. 어차피 다 같이 한 일이고, 매번 보고하며 컨펌 받고 진행했던 건인데도 꼭 인수인계의 순간이 되면 마치 너 혼자 했고, 너만 알고 있는 일인냥 알고 있는 모든 것을 기록하라고 했다. 기억력도 안 좋은 내가, 잘 기억도 나지 않은 옛날 일들까지 거슬러 올라가 기록해야 하는 건 가장 고통스러운 일이었다(그래서 세 번째 직장에서부터는 아애 일을 시작하면서부터 그 회사 사직서에 있는 인수인계서를 구해 거기다 업무를 기입하면서 일했다. 물론 그렇게 했어도 마지막에 인수인계서를 서너 차례 백 당하면서 다시 썼지만). 만약 내가 퇴사하지 않았다면 절대로 묻지도 않고, 앞으로 30년이 지나도 절대 들춰볼 일이 없는 일인 것 같은데도 기록으로 남기길 원했다. 떠나는 마당에 “이건 필요 없을 것 같은데요”라고 말할 수도 없고, 그냥 닥치고 썼다.

그렇게 시달리고 지칠 때쯤 드디어 ‘사직서’라는 걸 쓰게 되었다. 명목상 필요한 사직서에는 미리 협의된 것들을 다시 확인하며 기록하는 것 밖에는 없었다. ‘사직서’라는 것은 나의 오랜 고민과 힘들게 내린 결정에 대한 의지가 담긴 문서일줄 알았는데, 어차피 그때쯤이면 이미 모두가 나의 퇴사를 알고 있고 정리해야 할 것도 다 했기 때문에 명목상의 사직서, 퇴사를 위한 프로세스 중 하나의 절차일 뿐 그 이상의 어떤 의미도 없었다. 그저 협의된 퇴직 날짜를 마치 휴가계를 올리듯 쓰는 것 밖에는.

그나마 사직서에는 퇴사 사유를 기입하는 란이 있지만 거기에도 ‘개인 사정’ 정도로 간결하게 쓰는 것으로 마무리하게 된다. ‘나갈 때만큼은 모든 걸 다 말하겠어!’라던 나의 정의심과 포부는 ‘그래봤자 난 떠나고, 남는 사람들만 힘들 뿐인데. 내가 이렇게 한다고 달라지는 건 없을텐고 오히려 떠난 나에 대한 기억만 안 좋아질텐데’라는 생각에 모든 말을 삼키고 그저 빨리 마무리되기만을 바란채 ‘상신’버튼 클릭으로 마무리를 하게 된다.

이 정도까지 오면 그래도 마음이 한결 가벼워진다. 나가도 딱히 할 일도 없고, 그저 출근하기로 한 날까지 책상에 앉아 있기만 하면 되기 때문에 출근길도 가벼워진다. 스트레스를 주던 상사도 이 즈음이면 그저 동네 오빠나 언니처럼 살갑게 챙겨주고, 일로 괴롭히던 동료들도 일로 엮이지 않으니 꽤 재미난 사람들이 되어 같이 대화하는 것도 즐겁다. ‘원래 회사가 이랬던 건가?’라는 생각이 들며 ‘이 정도라면 몇 년 더 다닐 수도 있겠는데’라며 살짝 괜히 그만두나 후회가 되기도 하지만 이 모든 것이 끝났기 때문에 이런 느낌도 느낄 수 있다는 걸 알기에 그저 즐길 뿐이다.

마지막 책상정리. 마치 내가 이 자리에 없었던 것처럼, 책상 곳곳 남겼던 나의 흔적을 지우는 시간. 회사에서 오래 있었던 시간만큼 정리할 짐도 많고 집에 챙겨갈 것들도 많지만, 이제는 이것도 요령이 생겨 회사에는 아애 개인 짐을 두지 않는다. 내가 굳이 챙겨가지 않아도 아쉬울 것이 없도록, 어느 날 통째로 내 책상이 없어진다해도 회사는 아쉬워 할 서류가 있을망정 개인적으로는 아쉬움이 남지 않게 말이다. 그리고 남아 있던 명함들은 아낌없이 분쇄기 통에 넣어버린다. 이제는 이 회사 이름으로 날 소개할 일은 없을테니깐.

난 그저 또 다른 월급쟁이를 택하는 것일 뿐이었다.

언제쯤 내게도 진짜 퇴사가 가능할까?”
  
어쩌다보니 몇 번의 퇴사를 했지만, 매번 쉽지 않은 결정이었다. 회사에 몸 담은 연차가 길면 길수록, 월급에 대한 의존도가 커지면 커질수록, 나이가 들면 들수록 쉽지 않았다. 고려해야 할 것도 많았고, 망설임도 커졌다. 더욱 큰 문제는 나의 퇴사는 딱히 하고 싶은 것이 있기 때문에 하는 퇴사가 아니었다는 것이다. 그저 지금 이 회사가 지긋지긋하고, 저 회사는 좀더 나아보이고, 그러니 또 다른 월급쟁이를 선택하기 위한 퇴사였지 ‘하고 싶은 일은 하기 위함’이라든가, ‘꿈을 찾기 위한 퇴사’라든가, ‘새로운 도전’을 위한 퇴사‘가 아니었다.

처음에는 다른 곳은 여기보다는 나을거라 믿었다. 그런데 막상 가보니 거긴 거기 나름대로의 또 다른 문제가 있었다. 문제의 성격과 종류만 다를 뿐이지 어디든 그곳 나름의 고충과 힘듦이 존재했다. 그러니 결국 이직은 일을 하는 환경과, 함께 일하는 사람과, 월급의 액수만 바뀔 뿐이지 월급쟁이라는 본질과 월급쟁이의 고충은 그대로 있는 것이었다.

만약 내게 원대한 꿈이 있었다면 어땠을까? ‘꼭 한 번 하고 싶은 일이 있다’면 퇴사가 정말 즐거웠을까? 지난 회사를 나온지 1, 그리고 또 한 번의 퇴사를 고민하며 그래서 정말 회사를 그만두면 내가 원하는 것이 무엇인지에 대해 생각본다. 실컷 늦잠을 자고, 읽고 싶은 책을 마음껏 읽으며, 여행을 마음껏 다니는 것? 막상 주말에는 새벽같이 일어나며, 시간이 있으면 퍼져있기 십상이며, 월급이 없으면 무슨 돈으로 여행을? 결국 내 명분은 핑계에 불과하며, 잠시 도망치고 싶을 뿐, 또 다른 월급쟁이를 꿈꿀 것이다.

그래서 진정한 퇴사는 아직 한 번도 경험하지 못했고, 어쩌면 앞으로도 하지 못할 게 분명하다. 하고 싶은 일을 하고 살기엔 월급이 필요하고, 사실, . 딱히 하고 싶은 일도 없고. 정말 하고 싶은 건 월급만큼 통장에 돈은 꽂히면서 놀고 먹는 거지만 그럴 일은 절대 일어나지 않을테니깐!

그래서 대부분의 직장인들 가슴 속에는 쓰다 만 사직서가 수십 장씩 있나보다. ‘나는 다를 거야라고 어리석은 생각을 하며멋있어 보이는 척회사를 박차고 나오는 나 같은 사람만 시행착오 끝에 그 진리를 깨닫는 것이고 말이다.  

 

 

 

 

ALONE IN THE U.S ( P.2)

FullSizeRender_5

cherry blosooms everywhere in Los Angeles

Ngày trở về…

Có chuyện gì để kể trong những ngày ở Mỹ không nhỉ??

Tưởng đến vùng nắng ấm nhưng đó là mùa mưa gió tơi bời… Những ngày ở đây nhìn vào bảng dự báo thời tiết thì thấy mưa nguyên tuần thế là book vé xe đò đi Los Angeles chơi.Những ngày đầu đến Mỹ rất sướng, tưởng là không bị lệch múi giờ nên ăn,chơi, ngủ không phải lo lắng gì cả. Nhưng đến ngày thứ ba thì hỡi ơi 4 giờ sáng mới ngủ và liên tục những ngày sau đó cũng vậy. Mỗi ngày chỉ ngủ 2-3 tiếng vì ban ngày còn bận đi chơi nữa.

Chả biết kể gì về Mỹ vì Mỹ không nằm trong bucket list của mình. Nhưng cơ duyên đã đưa mình đến Mỹ nên những ngày rong ruổi đây đó đã “sáng mắt” ra được nhiều thứ. Bởi vậy, nhiều khi những gì đọc qua sách vở không thể nào mường tượng được thực tế ra sao.

Nước Mỹ là… buổi sáng mưa giăng khắp lối bắt xe đò đi từ San Francisco lên Los Angeles, gặm ổ bánh mì và ngủ vùi rồi thỉnh thoảng ngốc đầu dậy ngắm cảnh hai bên đường. Đó là những con đường dài hun hút không thấy nhà cửa đâu, cảnh đẹp miên man. Có lẽ ngắm cảnh hai bên đường trên những chuyến xe dọc ngang các tiểu bang mới là điều thú vị và nên làm khi đến Mỹ. Cảnh đẹp ngút ngàn nhưng rất tiếc là không dừng lại chụp ảnh được.

FullSizeRender_3

LA city -view from the Griffith Observatory

Mỹ không vui…không biết nữa hay lòng người không vui nên thế. Lang thang dưới ga tàu điện ngầm đi dọc ngang thành phố, leo lên chỗ này chỗ kia chơi, rảo bước trên đại lộ danh vọng hay chui ra biển hoặc lên công viên Gifth Park có đài quan sát toàn cảnh thành phố Los Angeles và cũng là nơi quay bộ phim La La Land. Nhiều người nói đừng đi tàu điện ngầm vào ban đêm tại Los nhưng bản thân mình thấy cũng chẳng sao cả. Tuy có nhiều người vô gia cư, những người Mỹ đen và nhiều người say xỉn… Việc lang thang dưới ga tàu điện ngầm mới thấy nhiều mảnh đời bất hạnh. Mình bắt gặp một cụ già người Nhật đứng kéo violin trên góc ngã tư đường phố nhộn nhịp bậc nhất ở Los và để bên cạnh một câu tiếng Anh thế này “ I can not speak English, please give me a job” ( Tôi không biết tiếng Anh, xin hãy cho tôi một công việc). Nhiều người qua đường ném vào vài đồng tiền lẻ còn ông thì vẫn mải mê kéo đàn trong một buổi chiều nhạt nắng… Mình đã bậc khóc trong đêm trên đường về khách sạn sau khi bước ra khỏi nhà ga và gặp ngay cảnh một Anh da đen ( không biết người nước nào) đang quỳ lại bên một đống đồ và chiếc xe đạp ngã nghiêng, trong khi xung quanh Anh là hơn một chục anh cảnh sát.. không biết chuyện gì đang xẩy ra vì không dám đến gần nhưng cảnh tượng đó làm mình khóc. Nước Mỹ- cường quốc giàu có, thịnh vượng và là thiên đường đối với biết bao người, và là nơi cưu mang rất nhiều người tị nạn không phân biệt màu da, chủng tộc và cũng là nơi bạn bắt gặp rất nhiều người ăn xin, vô gia cư trên phố…Nước Mỹ-nơi có những mảng tối-sáng nhập nhèm: đó có thể là con phố thênh thang với các tòa nhà tài chính cao chọc trời và cũng nối tiếp bên đó là một khu nhà ổ chuột nghèo xác xơ, nhếch nhoáng lem nhem. Đứng cạnh bên một người quần âu trong bộ vest công sở lịch sự có thể là một người da đen nằm chỏng chơ, quấn chăng kín mít và những hộp đồ ăn vương vãi…

Nước Mỹ là…cô người Mỹ sống tại Sanfran trên đường đi Los cùng mình đã rất nhiệt tình hướng dẫn mình tìm ga tàu điện ngầm gần nhất hoặc gọi taxi. Khổ nhất là khu mình đứng không có taxi để mà đứng vẫy vẫy ngoài đường như ở Việt Nam, phải gọi tổng đài hoặc gọi uber hoặc gọi một loại nữa cũng tương tự uber là Lift nhưng toàn bộ thanh toán bằng thẻ tín dụng. Và thế là mình có dịp sử dụng tên tiếng Anh khi bác tài xế nói tên mình rất dễ thương, trùng tên với con gái của bác ấy

Nước Mỹ là…mình đã cố gắng cãi lại ý trời khi nhất quyết phải đi cho được công viên quốc gia Yosemite trong những ngày mưa bão nhiều tuần nhưng đúng là “người tính không bằng trời tính”, không nên cố cưỡng cầu điều gì cả. Mình đã tìm rất nhiều tour đi Yosemite trong khoản thời gian đó nhưng hầu như không có công ty nào tổ chức, tìm mãi thì cuối cùng vẫn có một nơi nhưng công ty hình như toàn khách trung quốc và mình là vị khách “ nước khác” duy nhất trên chuyến xe hôm ấy. Bạn hướng dẫn phải nói bằng hai ngôn ngữ và nói tiếng Anh để cho mỗi mình mình nghe trên suốt hành trình mưa gió tơi bời…Mừng quá là mừng vì cuối cùng cũng được đi Yosemite nhưng hỡi ơi… đã đi quá nửa đoạn đường thì mưa gió sạt lỡ và đường cao tốc bị cấm nên toàn bộ hành trình của mình phải chuyển hướng khác coi như giấc mộng vỡ tan… Đến lúc này mới biết là “đừng níu kéo” và “cố sức” quá. Cả đêm nằm ở Sacramento, gọi cả cái pizza to 4 người Việt Nam ăn mới hết, nhưng ăn được hai miếng rồi cứ nghĩ về Yosemite-coi như khó để quay lại vì những ngày sau đó vẫn mưa gió tơi bời. Tan giấc mộng!

Nước Mỹ là… một đêm tối trời lần mò theo ga tàu điện ngầm để đến đại lộ danh vọng rồi lang thang ngắm Los về đêm và ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường đếm dòng người qua lại chán chê rồi quầy quả đi qua China town tìm ăn một tô bún cá của người Việt nhưng dở quá dở nên bỏ nửa tô đi về luôn trong đêm…

Nước Mỹ là…trai đẹp cứ đi ngời ngời trên phố hay cứ nằm dáng người mẫu trên bãi cỏ ngoài nắng, hay phơi nguyên body “6 múi” đẹp ngời ngời, mắt sáng mũi cao, dáng cũng cao và nụ cười làm mình “choáng váng”. Đừng tưởng là mình không mê cái đẹp nhe. Cảnh đẹp cũng mê nhưng trai đẹp thì vẫn có sức hấp dẫn khủng khiếp. Như Anh chàng trong hình này nè, Ảnh quyến rũ cỡ nào mà thằng nhóc con của một chị người Hàn đứng kế bên cứ chạy theo đùa giỡn, bắt chước nằm theo dáng người mẫu nhìn như hai cha con làm mình không nhịn được cười..

FullSizeRender_6

Ohhh 🙂

Nước Mỹ là…ngắm hoàng hôn trên vịnh San Francisco là cảm xúc khó quên và khó tả nhất…đẹp huyền dịu trong buổi chiều gió lạnh lạnh, nắng hanh hanh và chòng chành song nước, rồi lang thang cầu cảng Pier 39 xem hải cẩu nằm phơi mình trong nắng hay, ăn ngay món Clam Chowder huyền thoại béo ngậy mà thơm lừng mùi bánh thoảng hương vị chua chua như bánh mì thiu mà ngon hết biết. Chính cái vị chua chua ấy mới là đặc trưng mà ai khi lướt qua Pier 39 đều ghé ngay quán ăn món này. Tất cả xung quanh mọi người đều ăn cùng một món ăn…Thú vị thật! Hay là leo lên đỉnh đồi chụp cho mình một tấm hình với cây cầu Golden Gate huyền thoại, biểu tượng của nước Mỹ hoặc là San Francisco ngắm hải âu bay ngợp trời trên vịnh và đón hoàng hôn tắt nắng..

Nước Mỹ là… những ngày hoang hoải vì sương đêm, gió rét, mưa lạnh đi 3 tiếng đồng hồ đến Napa Valley-thung lũng rượu vang và thưởng thức các loại vang đặc trung của miền Nam nước Mỹ hay lướt qua những cánh đồng tìm ‘thung lũng hoa vàng” nhưng chỉ toàn cây khô trụi lá…

Và nước Mỹ là…nơi rộng lớn như thế nhưng gặp lại được bạn bè sau nhiều năm xa cách và gặp được rất nhiều người Việt, nghe tiếng nói của mình trong vô vàng những thanh âm lộn xộn của nước Mỹ và những câu chuyện không đầu không đuôi…

Và nước Mỹ là…nơi đón tôi những ngày u ám…

Và tôi chắc sẽ trở lại…

ALONE IN THE U.S ( P.1)

fullsizerender12

The San Mateo-Hayward Bridge is the bridge crossing the U.S State of California’s San Francisco Bay, linking the San Francisco Bay with the East Bay- view from the flight’s window 🙂

Hôm nay chiều 30 Tết. Bây giờ là 5g20 phút theo giờ Việt Nam và tôi đang ngồi tại sân bay Taoyuan ( Đào Viên)- Đài Bắc đợi đáp chuyến bay đi San Francisco. Đây là lần đầu tiên tôi ăn tết xa nhà, sau ngần ấy năm đêm giao thừa nào cũng ở nhà. Không hình dung rõ cảm xúc bây giờ là gì, chỉ thấy buồn buồn chút vì không ở gần gia đình đêm giao thừa nhưng tâm hồn thì lại cảm thấy trống trãi-kiểu như bằng mọi giá phải rời khỏi Sài Gòn. Mà thật ra ở đâu cũng buồn như nhau vì sâu kín trong lòng là vết thương không thể nào liền da. Đi đâu cũng được, miễn đi là được. Mà thật ra khi không biết đi đâu thì đi chỗ nào cũng vậy thôi, cứ loay hoay với cuộc đời mình như thế, cứ hoang mang sống như thế với những niềm vui góp nhặt và nhiều nỗi buồn chông chênh.

Như tựa đề của một quyển sách mang tên “hôm nay tôi thất tình” -tôi mang theo trong lòng vết thương rồi đi.

Chuyến bay đi Taipei hôm nay- cạnh mình là một chỗ trống..và mong là trên chuyến bay từ Taipei đi SF sẽ có bạn đồng hành. Bỗng dưng dạo này thích đi một mình nhưng lại muốn có ai đó ngồi bên cạnh chỉ im lặng mà không nói gì. Kiểu như cảm xúc an yên, bình tâm vì biết rằng lúc nào cũng có ai đó bên cạnh nhất là trên những chuyến bay dài nhưng không bị quấy rầy. Thật mâu thuẩn.

fullsizerender14

Chờ em đến San Francisco! Lần đầu bay một chuyến bay quá dài và không ngủ được. Cứ nhìn đồng hồ đếm giờ Việt Nam khi đang bay trên bầu trời đâu đó phía dưới là đại dương bao la.. Bây giờ là giao thừa, là giao thừa đó…Mình đã đón giao thừa trên trời trong một đêm không ngủ và đầu lâng lâng, mặt nhăn nhó hứa rằng chắc sẽ không đi Mỹ nữa đâu. Thế nhưng vừa mới nói vậy thôi, khi máy bay chuẩn bị đáp xuống phi trường San Francisco thì hỡi ơi…Phía bên kia bầu trời là một màu sáng tinh khôi của ánh nắng chiều loang trên biển. Quơ vội chiếc điện thoại và chụp được những tấm hình không còn gì đẹp hơn thế nữa-cây cầu San-Mateo-Hayward bắc qua vịnh San Francisco dài hun hút khi nhìn từ trên cao.

Sân bay San Francisco có lẽ là sân bay đẹp vì năm ngay bờ biển, giống Incheon của Hàn Quốc. Cảm giác của cả đêm dài không ngủ thật chẳng dễ chịu chút nào. Đi Mỹ thật quá gian nan khi phỏng vấn visa thấy nhẹ nhàng, mà qua đến hải quan Mỹ thì thôi: Anh hải quan hỏi hơn chục câu mà mình cũng sợ có khi mình chẳng được nhập cảnh ( du lịch một mình, độc thân) vào Mỹ

  • Mày đi du lịch một mình?
  • Địa chỉ trong tờ khai là nhà của ai?
  • Mày có bạn bè bên Mỹ không?
  • Đây là lần đầu tiên mày đến Mỹ?
  • Mày dự định làm gì ở Mỹ?
  • Mày chỉ đi thăm bạn bè thôi ư?
  • Khi nào mày quay trở về?
  • Mày mang theo bao nhiêu tiền?
  • Mày làm ở đâu?
  • Mày làm công ty gì?
  • Chức vụ hiện tại của mày là gì?
  • Ok

California nắng vàng ươm trong một ngày cuối năm nhưng gió lạnh buôn buốt. Bây giờ là 30 Tết theo giờ Mỹ và đêm nay sẽ đón giao thừa trên đất Mỹ,sẽ nghe pháo nổ đì đùng-cái âm thanh mà hơn mười năm rồi không còn được nghe nữa. Ngày xưa xưa ở VN Tết Tết được đốt pháo- xác pháo nhuộm hồng đỏ cả những con phố, con đường sau đêm giao thừa. Những hình ảnh quen thuộc ấy làm gì còn nữa. Rồi ngày xưa, nhà có con mực. Tội nghiệp nó lắm, mỗi lần đốt pháo nó sợ bỏ chạy hoảng hốt có khi đi cả mấy ngày liền không về. Rồi người ta cấm đốt pháo mà con mực cũng đâu còn nữa… Đó là những cái Tết trôi rất xa, giống như một giấc mơ tôi nhớ về một khoản thời gian đang xóa nhoà “ Like a dream I remember from an easing time”.

fullsizerender13

Vậy là cuối cùng tôi đã đặt chân đến Mỹ. Nhưng nước Mỹ có phải là thiên đường?